Chương 207: Chống đẩy
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2183 chữ
- 2022-02-06 09:03:04
Cậu biết không, tớ tin vào tình yêu, tớ tin rằng một ngày nào đó nó sẽ thật sự đến bên tớ!
Trương Nhất Nhất nói với vẻ kiên địn8h, cô ấy vẫn giống hệt như trước kia, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc như ánh nắng mặt trời! Đó chính là Trương Nhất Nhất!
Có lẽ sau khi bị tổn thương vì chuyện tình cảm, cô ấy sẽ đau lòng đến mức không thở được, nhưng cô ấy không tiếc nuối, dù thế n9ào thì cô ấy cũng đã từng đối xử thật lòng thật dạ với người ta
Một cái tôi hoàn toàn mới đang chờ đón cô ấy ở phía trướ6c, giống như phượng hoàng sống lại từ tro tàn vậy.
Khụ khụ! Nếu như ngoài cửa ra vào không có tiếng người ho khan thì ha5i người vẫn không hề phát hiện ra có người đang đứng ở đó
Tất nhiên, đây cũng chỉ là chút chuyện nhỏ xen ngang mà thôi, hai người lại tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Nhưng không lâu sau thì cửa lại bị đẩy ra, người đàn ông vừa rời đi kia lại đen mặt đứng đấy, trên tay anh ta chính là bức ảnh Trương Nhất Nhất vừa ném xuống!
Mẹ cô không dạy cho cô cái gì gọi là đạo đức à?
Mặc dù anh ta ăn nói rất chua ngoa, nhưng không biết liệu có phải là do bệnh nghề nghiệp hay vì lý do nào đó mà người khác luôn có cảm giác anh ta đang đứng ở vị trị cao hơn họ
Nói rồi anh ta quay người bỏ đi, còn không cho Trương Nhất Nhất bất kì cơ hội nào để đáp lại.
Tổng thời gian người kia xuất hiện và rời đi cũng chỉ khoảng mười lăm giây, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cực kì khó chịu.
Trương Nhất Nhất chỉ tay về phía của một lúc, người này tự yêu bản thân quá rồi, lại còn giải thích nữa, làm như cô ấy muốn có quan hệ gì với anh ta lắm ấy
Nếu chống đẩy thật thì Trương Nhất Nhất không còn là Trương Nhất Nhất nữa rồi, cô quay đầu lại, tiện tay với lấy phích nước nóng ném vào người đàn ông kia.
Người đàn ông tránh ra, phích nước nóng đập xuống đất
rầm
một cái, bọt nước văng ra khắp nơi, hơi nóng bốc lên
Nhưng từ động tác nhấc chân của người đàn ông kia có thể thấy chân anh ta bị bỏng rồi
Thấy ánh mắt Trương Nhất Nhất vẫn đầy vẻ khinh thường, người đàn ông kia cũng cáu lên, anh ta cởi áo khoác ra, ném thẳng xuống đất,
Ra đây, không phục thì đánh nhau xem.
Biểu cảm anh ta chỉ thiếu mỗi nước chưa viết thẳng lên mặt dòng chữ: Hôm nay tôi nhất định phải chỉnh đốn lại Trương Nhất Nhất!
Trương Nhất Nhất ngồi bệt dưới đất, cười lạnh vài tiếng,
Con m nó, tôi có rảnh đâu!
Thú vị thật, biết rõ là không đánh lại được thì có bị ngu mới đánh nhau tiếp.
Tất nhiên, chuyện này kéo dài không lâu thì Lâm Sở Sênh bấm chuông, y tá đang trực lập tức nghe máy:
Có người gây sự!
Người đàn ông kia quay mặt sang lườm Lâm Sở Sênh, nhưng vẫn không có phản ứng gì, anh ta vẫn cố chấp đến mức đáng sợ,
Chống đẩy ba mươi cái.
Trương Nhật Nhất ngồi ở dưới đất, chẳng buồn phản ứng lại anh ta, dù sao những ai biết võ thì đều biết rằng ngồi dưới đất chính là tư thế phòng thủ dễ dàng nhất, cô cứ ngồi lì ở đây chờ người bên bệnh viện đến rồi tính tiếp
Lúc này, đối phương thấy mình đã bị lộ, cũng nghĩ là bản thân không cần phải trốn tránh làm gì nữa, cứ thế chầm chậm đẩy cửa đi vào
Một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm xuất hiện, dù sao Lâm Sở Sênh cũng không hề biết người này là ai
Quân trang thẳng tắp, mà kiểu mặt liệt này lại còn rất giống với Thẩm Mạc! Đối phương có dáng người cao ráo, thậm chí còn cao hơn cả Thẩm Mạc
Có điều, như thế tôi lại chỉ có thể cảm thán rằng mình chắc chắn không phải kiểu người cô Trương thích mất rồi
Nhưng nếu cố Trương có hứng thú về chuyện ấy thì cứ bỏ ra ít tiền mời một gã trai bao về là được.
Người đàn ông kia có đôi môi rất dày, dù sao nếu nhìn tướng mạo thì tuyệt đối không thể là người có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy.
Mặt Trương Nhất Nhất lập tức đen xì, trong phòng bệnh chỉ có hai người nên lúc nói chuyện Trương Nhất Nhất cũng không chú ý nói nhỏ lại, người đứng bên ngoài chắc chắn có thể nghe được
Cảm giác đầu tiên người này mang lại đó chính là rất có khí thế! Nhưng vì đang ở ngoài nên đối phương không mang theo quân hàm và những thứ nhận biết thân phận khác, điều đó càng khiến người ta không đoán ra được rốt cuộc anh ta đang là quân nhân tại ngũ hay đã xuất ngũ rồi
Anh là ai?
Đối phương đến phòng bệnh của mình nên tất nhiên là Trương Nhất Nhất phải đặt câu hỏi trước.
Tôi chỉ đến đây thăm cô Trương vì phép lịch sự mà thôi, không ngờ lại nghe thấy cuộc trò chuyện sôi nổi này của cô Trương
Người đàn ông kia nhíu chặt mày lại, trong lúc Lâm Sở Sênh còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã tiến lên nắm chặt cổ tay Trương Nhất Nhất
Tất nhiên, là một người đã từng học võ, Trương Nhất Nhất phản ứng lại rất nhanh, cô lập tức nhảy xuống giường
Nhanh như chớp, hai người đã trực tiếp lao vào đánh nhau
Thấy không ném trúng, Trương Nhất Nhất vẫn chưa hết giận, cô vớ được cái gì liền ném cái đấy.
Chuyện này thật sự khiến Trương Nhất Nhất cảm thấy tức đến nghẹn lời, người khác sợ người đàn ông này nhưng cô không sợ, cô không tin cô sống từng ấy năm rồi mà còn phải trải qua cảm giác uất ức đến nhường này
Trương Nhất Nhất ném vài lần nhưng người đàn ông kia đều tránh được, đến lúc anh ta chuẩn bị phản công Trương Nhất Nhất thì Lâm Sở Sênh kịp thời giơ ra tờ giấy chứng nhận bị bệnh do bác sĩ viết cho Trương Nhất Nhất mày tá vừa cầm đến
Y tá nhận được thông báo nhanh chóng dẫn bảo vệ đến, lúc này Trương Nhất Nhất mới chầm chậm vỗ mông đứng dậy, chuẩn bị leo lại lên trên giường.
Kết quả cô lại bị người đàn ông kia túm lại,
Chống đẩy ba mươi cái!
Råm!
Người đàn ông kia suy nghĩ một lúc, có vẻ như anh ta đang đấu tranh tư tưởng rất gay gắt, một lúc lâu sau mới trả lời một cầu,
Ba mươi! Không được thiểu bất kì cái nào!
Phi!
Trương Nhất Nhất tức giận nhổ một bãi nước bọt, nể tình cô gào thét ở đây cả ngày nên giảm được hai mươi cái chống đẩy.
Nhưng như vậy thì đã sao? Chỉ là bạn thân đùa cợt với nhau thôi mà, sao phải nói khó nghe thể chứ?
Anh bị điên à!
Trương Nhất Nhất lại chuẩn bị làm ầm ĩ lên.
Cuối cùng đối phương giơ tay lên, trực tiếp chặn lời của Trương Nhất Nhất,
Cô không cần phải giải thích với tôi, chắc chắn chúng ta không đến được với nhau đâu!
Trương Nhất Nhất mở cửa sổ, ném thẳng bức ảnh ra ngoài.
Mặc dù làm vậy là hơi vô đạo đức nhưng ai bảo cô ấy là người nhỏ mọn chứ.
Thấy bức ảnh bị ném ra ngoài rồi, tâm trạng Trương Nhất Nhất mới tốt lên được
Thấy dáng vẻ tức giận của Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh cúi đầu nhìn thoáng qua liền phát hiện ra vấn đề, cô cầm một bức ảnh lên đặt trước mặt Trương Nhất Nhất, người trong ảnh chính là người đàn ông vừa đến
Cũng có nghĩa là người đàn ông này đến đây xem mắt, sau đó lại vô tình nghe được lời nói của Trương Nhất Nhất
Trương Nhất Nhất vô trán,
Cậu nói đi, mẹ tớ toàn gọi thứ người gì đến vậy, cái điệu bộ tự cho mình là đúng của anh ta thật kinh khủng!
Trương Nhất Nhất nhìn bức ảnh, càng nhìn càng thấy ghê tởm.
Sau khi phá nát căn phòng, Trương Nhất Nhất bị người kia đè xuống mặt bàn, vặn tay lại ra đằng sau,
Loại lính mới có tí bản lĩnh mà đã hung hăng càn quấy như cô tôi thấy nhiều rồi, chống đẩy năm mươi cái, mau!
Sau đó tay anh ta dùng sức, đẩy thẳng Trương Nhất Nhất xuống đất!
Rầm!
Trương Nhất Nhất thật sự ngã vạch xuống
Xui xẻo là gì? Trương Nhất Nhất cảm thấy gặp phải tên này chính là xui xẻo
Con m nó, bà đây không phải là lính của anh.
Trương Nhất Nhất quay người ngồi xuống đất, mặc dù không đánh lại người ta, nhưng chắc chắn cô không thể thua người ta về khí thế được!
Tay anh ta dùng sức, trực tiếp quăng Trương Nhất Nhất xuống đất! Lần này Trương Nhất Nhất ngã đau thật!
Làm gì vậy!
Bảo vệ thấy người đàn ông này quá ngông cuồng liền đưa tay đẩy anh ta
Nhưng bảo vệ vừa nhấc tay lên thì đã bị hất ra, lúc bảo vệ đang định xông lên lần nữa, đối phương trực tiếp hất tay lên, đưa thẻ chứng nhận sĩ quan ra
Từ chỗ của Lâm Sở Sênh không thể nhìn được nội dung bên trong, nhưng thấy bảo vệ chuyển từ trạng thái trợn mắt sang tươi cười thì có vẻ quân hàm của người này không thấp!
Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tất cả mọi chuyện đều là hiểu nhầm thôi thưa thủ trưởng.
Nhân viên bảo vệ thường ngày đều vênh mặt lên tận trời, lúc này lại khom lưng với anh ta
Mẹ tôi đã dạy tôi rồi, nhưng tôi muốn làm thế nào thì đây là việc của tôi, tôi thấy có vẻ như mẹ anh không dạy cho anh thế nào là người thì đúng hơn đấy, không phải viết một nét, phẩy một nét mác là người đâu
Tôi nói cho anh biết, anh sai rồi! Làm người thì phải có tư tưởng, loại người như anh có khác gì chuột rúc xí nhà không, đang yên đang lành lại đứng đấy nghe lén, bước vào cửa thì tự cho mình là đúng, thích làm gì thì làm, đừng tưởng ở đây không có mèo thì không có cách nào bắt anh lại được nhé!
Tính cách của Trương Nhất Nhất cũng rất ngang ngạnh, cô la thét với đối phương.
Ý chỉ chữu, có nghĩa là người
Người đàn ông kia không có phản ứng gì đặc biệt, anh ta cất chứng nhận sĩ quan đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Nhất
Thế này đúng là gặp phải kẻ vừa có quyền vừa ngang ngạnh rồi! Nhưng có vẻ người này thực sự quá nóng tính, có đến mức phải thế không, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà
Lâm Sở Sênh đi đến trước mặt y tá nói thầm vài câu, y tá ngạc nhiên nhìn cô nhưng cũng phản ứng lại khá nhanh, nhanh chóng đi làm theo những gì cô nói
Y tá vừa rời đi thì bảo vệ cũng nhanh chóng đi theo, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ
Người đàn ông kia chắp tay ra phía sau, hai chân hơi tách ra, dáng vẻ giống hệt một huấn luyện viên, đầu hơi cúi xuống, nhẫn nại chờ Trương Nhất Nhất.
Trương Nhất Nhất xoa xoa bờ mông bị đau của mình, trừng mắt với người đàn ông kia, bản tính nóng nảy của cô bốc lên đến tận đỉnh đầu.
Bắt nạt một cô gái vẫn là bệnh nhân là chuyện mà quân nhân các anh vẫn làm đấy à?
Giọng Lâm Sở Sênh rất lớn, chỉ sợ hai người tức lên rồi sẽ không nghe rõ nữa
Sau khi thấy giấy chứng nhận của bác sĩ, người đàn ông kia thu tay lại
Có thể nói, quân nhân là người biết rõ về loại giấy chứng nhận này nhất
Hơn nữa ai cũng biết những người có giấy chứng nhận của bác sĩ thì đều cần được chăm sóc!
Người đàn ông kia nhìn giấy chứng nhận của bác sĩ, lại nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người Trương Nhất Nhất, sau đó xé bức ảnh chụp anh ta ra thành hai nửa,
Đây là lần duy nhất, không có lần sau nữa đâu!
Sau đó anh ta tung ảnh lên, quay người, nghiêm trang rời đi
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.