Chương 297: Chó nhà có tang*
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2264 chữ
- 2022-02-06 09:05:21
Chỉ con chó có chủ chết, không còn nhà nữa. Thường được ví với người không còn nơi nương tựa.
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên đứng l8ên đụng vào cằm của Mạnh Bằng. Mạnh Bằng bị Lâm Tiêu Tiêu đụng vào đau đến chảy nước mắt, anh ta ngồi bệt xuống bụm cằm của mình.
Lâm Tiêu Tiêu căn bản không để ý tới Mạnh Bằng mà chỉ muốn xông ra ngăn cản những người đó, đúng lúc bọn họ đi ra, dán giấy niê9m phong lên hết trên cửa.
Các người làm gì vậy? Các người làm gì vậy?
Lâm Tiêu Tiêu không đi giày, cứ như vậy chạy nhanh ra6, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra đứng ở trước cửa.
Nhưng Mạnh Bằng còn chưa nói xong, Lâm Tiêu Tiêu đã ôm chặt lấy anh ta,
Bằng, bây giờ em đã mất tất cả rồi, ba mẹ cũng không ở bên cạnh, có phải anh cũng vứt bỏ em không?
Nói xong cô ta còn gắng gượng nặn ra vài giọt nước mắt.
Bây giờ Lâm Tiêu Tiêu thật sự rất sợ hãi, trên người cô ta không có gì cả, ăn mặc cũng là vấn đề, nếu ngay cả Mạnh Bằng cũng không cần cô ta nữa thì cô ta thật sự chỉ có thể tới phố đèn đỏ thôi.
Sao có thể như vậy được, Tiêu Tiêu, chỉ cần em không rời khỏi anh thì anh sẽ mãi mãi ở bên em.
Mạnh Bằng nhanh chóng ôm lấy Lâm Tiêu Tiêu như thể đã thấy được tương lai rực rỡ của mình,
Đi thôi Tiêu Tiêu, đi theo anh về nhà của anh, chúng ta không phải chỉ có hai bàn tay trắng.
Lâm Tiêu Tiêu không cam lòng, cô ta thật sự không muốn cứ như vậy mà đi, nhưng có còn cách nào khác nữa đâu? Cô ta kéo quần áo lên, vốn liếng duy nhất bây giờ của Lâm Tiêu Tiêu là cơ thể của mình, nhưng mà hết lần này đến lần khác người ta lại chê bẩn.
Thấy Lâm Tiêu Tiêu vẫn không phản ứng lại, rõ ràng người đàn ông kia đã không nhịn được nữa,
Đi nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian của chúng tôi, cũng đừng nói chúng tôi không có tình người. Vợ tôi cũng có chiếc quần lót giống như chiếc quần lót của cô, giá hơn một nghìn tệ, sẽ không lấy của cô đâu, mau mặc vào rồi cút đi.
Người đàn ông không nhịn được phất tay, những người còn lại đều cười.
Mấy người đàn ông không muốn dây dưa nữa, họ nhổ một bãi bọt với Lâm Tiêu Tiêu, sau đó lên xe. Lúc xe chạy ngang qua Lâm Tiêu Tiêu, bọn họ còn hạ cửa xe xuống, giơ ngón trỏ lên, làm động tác đi ăn phân đi,
Báo ứng!
Xe chạy rất xa nhưng vẫn còn vọng lại hai chữ này.
Mạnh Bằng không hề có cảm giác gì với lời nói của mấy người đó. Mấy chuyện xấu xa này đều do ba Lâm và mẹ kế Lâm làm, không liên quan gì đến Lâm Tiêu Tiêu. Cho dù có báo ứng thì cũng chắc chắn không báo ứng lên người cô ta.
Tiêu Tiêu, em đừng chấp nhặt bọn họ, bọn họ mới là cặn bã!
Mạnh Bằng sợ Lâm Tiêu Tiêu nghĩ quẩn nên vội an ủi vài câu.
Sau đó là tiếng cười ha hả.
Cút, cút ngay!
Là một người đàn ông, Mạnh Bằng thật sự không nhịn được nữa, anh ta hét lớn với những người đó.
Bình thường mọi người đều nghe đến phố đèn đỏ, người có tiền chắc chắn sẽ không đi, chỉ còn lại người không có tiền, thậm chí là kẻ ăn xin mới sống ở nơi đó.
Cô đừng hối hận đấy!
Khi tay Lâm Tiêu Tiêu chạm vào giấy dán niêm phong, 5chuẩn bị gỡ xuống thì người đàn ông phía sau lạnh giọng nói:
Cô muốn gỡ bao nhiêu thì gỡ, tôi sẽ không ngăn cản cô. Có điều tôi phải nhắc nhở cô, những tờ giấy niêm phong này đều có in con dấu, nếu cô xé ra thì cô có thể gặp mặt ba mẹ cô được rồi.
Nghe xong những lời này, Lâm Tiêu Tiêu lập tức dừng ngay lại.
Cô ta quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào bọn họ,
Các người đang phạm pháp, phạm pháp! Các người dựa vào cái gì mà niêm phong nhà của tôi? Dựa vào cái gì hả? Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!
Người đàn ông hiếm khi kiên nhẫn giải thích cho cô ta nghe.
Nhưng mà sau khi nghe giải thích xong, lòng của Lâm Tiêu Tiêu như bị đánh rơi vào hầm băng.
Nói cách khác là bây giờ cô ta đã mất tất cả, trở thành người nghèo rớt mồng tơi rồi?
Lâm Tiêu Tiêu vốn đang nắm tay cầm xe buýt, lúc này cô ta không để ý được nhiều nữa vội vàng che mặt của mình lại,
Các người nhận lầm người, nhận lầm người rồi!
Mạnh Bằng vội đứng dậy che trước Lâm Tiêu Tiêu, như thể anh ta thật sự có thể bảo vệ cô ta vậy.
Là Lâm Tiêu Tiêu, chắc chắn là Lâm Tiêu Tiêu!
Có người tiến lên, trực tiếp kéo tay của Mạnh Bằng ra, nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lâm Tiêu Tiêu.
Mạnh Bằng vốn đang tức giận muốn đánh người, nhưng nhìn thấy đối phương là phụ nữ, anh ta chỉ có thể nén cơn giận xuống rồi nhanh chóng ôm Lâm Tiêu Tiêu lại.
Những người đàn ông đó cũng đi theo ra, thuận tay đóng cửa chính lại, dán giấy niêm phong thật dài, giống như đang nói cho mọi người biết từ nay về sau Lâm Thị đã biến mất khỏi thế giới này.
Chắc chắn là người niêm phong cũng niêm phong luôn cả sân rồi. Lâm Tiêu Tiêu chỉ có thể đứng ở trên đường bên ngoài biệt thự, nhìn chằm chằm vào trong.
Mấy người đàn ông bận rộn xong, thấy dáng vẻ của Lâm Tiêu Tiêu thì đều cười nói,
Làm sao vậy? Còn đang nhớ lại thời kì xa hoa lãng phí của mình à? Khi nào anh chàng đẹp trai bên cạnh cô không thể thỏa mãn được cô nữa, cô có thể đi phố đèn đỏ, ở đó miễn phí, chỉ cần cô bạo dạn và muốn đi.
Khuôn mặt của Lâm Tiêu Tiêu đỏ bừng lên. Từ lúc nào mà ngay cả quần áo của mình cũng là người khác thấy tội nghiệp nên mới cho?
Sau khi cười xong, bọn họ thấy Lâm Tiêu Tiêu không có động tĩnh gì liền không nhịn được nữa, bắt đầu trực tiếp xô đẩy,
Cút, cút, cút hết ra ngoài ngay!
Chúng tôi tự đi!
Mạnh Bằng ôm vai Lâm Tiêu Tiêu tức giận đi ra ngoài.
Người đàn ông nói như vậy thì Lâm Tiêu Tiêu tin là như vậy, cô ta đứng tại chỗ tức giận trừng mắt.
Chỉ với thời gian một cuộc nói chuyện, tất cả những gì dưới lầu, chỉ cần có chút giá trị đều bị dán giấy niêm phong. Cả một mảng lớn trắng lóa, Lâm Tiêu Tiêu nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.
Cô Lâm, những điều cần hỏi cô đã hỏi xong rồi, cô ra ngoài đi, chúng tôi phải dán niêm phong lên cửa.
Người đàn ông lại rít một hơi thuốc, thấy đồng bọn đều đang chờ mình, anh ta ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt, giơ tay trái lên làm tư thế mời với Lâm Tiêu Tiêu.
Không được, không được! Các người không thể niêm phong được! Trên lầu còn có quần áo của tôi, là của tôi! Tôi muốn lấy lại, lấy lại!
Lâm Tiêu Tiêu sốt ruột hô lên. Thật ra cô ta rất muốn xé hết những mảnh giấy niêm phong chướng mắt kia đi, nhưng cô ta lại không có lá gan đó.
Đối phương nghe xong lời kêu gào của Lâm Tiêu Tiêu liền cầm một điều thuốc rít vào một hơi, sau đó buồn cười nhìn Lâm Tiêu Tiêu,
Theo tôi được biết, chồng cũ của cô cũng bị phá sản?
Vậy thì đã sao?
Lâm Tiêu Tiêu cứng miệng hỏi lại, bây giờ cô ta không hề muốn nhắc tới Vu Thiếu Tuấn một chút nào.
Mạnh Bằng cảm thấy rất đắc ý, cuối cùng thì anh ta có thể ngẩng đầu trước mặt Lâm Tiêu Tiêu.
Có lẽ vì sau này Tiêu Tiêu có khả năng không thể đi làm được nữa nên Mạnh Bằng cảm thấy rất áp lực. Trong túi quần còn khoảng một trăm tệ, anh ta nắm chặt tay lấy ra, dẫn Lâm Tiêu Tiêu đi một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy xe buýt rồi nhanh chóng đi lên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu Tiêu đi xe buýt. Trên xe buýt có rất nhiều người, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, còn có mùi mồ hôi nồng nặc khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ, Lâm Tiêu Tiêu chỉ có thể nhịn.
Có điều trên thế giới này không phải chỉ cần bạn nhịn là cuộc sống có thể trôi qua.
Cô là Lâm Tiêu Tiêu à?
Trên xe có người nhận ra cô ta.
Người đàn ông thong thả hút thuốc, thậm chí còn nhàm chán nhả ra một vòng khói,
Vậy thì đúng rồi, chồng cũ của cô phá sản ngồi tù, trong tay không có một xu nào. Hơn nữa theo tôi được biết cô còn không có việc làm, tất cả tiền tiêu đều ngửa tay xin người khác. Mấy món đồ kia của cô không phải là của chồng cũ thì cũng chỉ có thể là của Lâm Thị. Đương nhiên là cô phải giữ mấy món đồ đó lại rồi, ngộ nhỡ có người vừa ý thì đó sẽ là một khoản tiền không nhỏ đấy.
Tuy người đàn ông nói hơi quá, người bình thường sẽ không mua quần áo cũ nhưng mà studio sẽ mua, dù sao thì không biết bao nhiêu người đã mặc quần áo của bọn họ rồi, mua quần áo cũ rồi khử trùng là dùng được. Huống chi là phần lớn quần áo cũ của Lâm Tiêu Tiêu toàn là hàng hiệu.
Anh!
Lâm Tiêu Tiêu không hiểu luật pháp, cô ta hoàn toàn không hiểu gì về mấy loại quy định cứng nhắc này.
Người đàn ông giơ tay ra hiệu cho đồng nghiệp đi xuống dưới niêm phong cửa ra vào,
Lâm Thị tuyên bố phá sản, thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, tất cả động sản và bất động sản của ba mẹ cô đều phải tịch thu để trả nợ. Tôi có công văn, cô có quyền được xem.
Người đàn ông đi xuống dưới quay đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu, sau đó anh ta thật sự lấy công văn ra.
Đầu óc Lâm Tiêu Tiêu vang lên một tiếng, thậm chí cô ta không hiểu được tại sao lại có thể như vậy,
Anh nói bậy! Thẩm Mạc đã nói sẽ trả tiền, Thẩm Mạc sẽ trả tiền, các anh đều đang nói dối tôi!
Thấy Lâm Tiêu Tiêu kích động, người đàn ông lắc đầu cười nói:
Ý của Thẩm tổng là sau khi tịch thu hết tài sản của Lâm Thị mà vẫn không đủ tiền trả lương cho công nhân thì anh ấy sẽ bù vào, chứ không phải là anh ấy dùng tiền nuôi kẻ thù của vị hôn thê, cô hiểu chưa?
Mạnh Bằng nói xong thì lấy áo của mình khoác lên người Lâm Tiêu Tiêu. Anh ta không mang theo áo, chỉ có thể cởi trần rồi đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, cuối cùng thì anh ta có thể dẫn Lâm Tiêu Tiêu về nhà rồi.
Cái gọi là nhà của Mạnh Bằng là một căn hộ trả góp giống như tất cả nhà của những người trẻ tuổi trong thành phố, bởi vì Vu Thiếu Tuấn trả lương không thấp, cho nên anh ta mua một căn hộ 89m², đặt cọc hơn bốn trăm nghìn tệ, do chính anh ta đứng tên.
Mặc dù căn hộ này không thể so với biệt thự nhà họ Lâm, nhưng ở trong độ tuổi của Mạnh Bằng thì đã được coi là khá giả lắm rồi.
Anh ta làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì vì hầu hết mọi người đều lấy điện thoại ra chụp ảnh, thậm chí còn có người thừa dịp hỗn loạn lôi kéo sờ mó Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu thật sự không quan tâm đến việc cô ta bị người ta sờ soạng. Lâm Tiêu Tiêu chỉ sợ cảm giác hình như người trên cả thế giới đều đang cười nhạo cô ta, chỉ trích cô ta. Từng khuôn mặt vặn vẹo làm cô ta sợ hãi, thậm chí không nhịn được ôm đầu.
Khoảng cách một trạm quá dài, dường như đã chịu đủ giày vò, cuối cùng Lâm Tiêu Tiêu cũng xuống xe được rồi.
Lần này Mạnh Bằng không còn cách nào, chỉ có thể đón taxi rồi nhanh chóng dẫn Lâm Tiêu Tiêu đi. Lâm Tiêu Tiêu còn đang đắm chìm trong thế giới vừa rồi, cô ta ngơ ngác đi theo Mạnh Bằng. Cho đến khi ngồi trong nhà Mạnh Bằng, được anh ta liên tục dỗ dành là không sao, cô ta mới từ từ bình tĩnh lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.