Chương 298: Kẻ ăn bám


Mạnh Bằng nhìn qua mắt mèo thấy là hàng xóm ở phía đối diện, cùng một loại người giống anh ta, ít nhất là anh ta cảm thấy đối p8hương cũng coi như là tuổi trẻ tài cao.

Mạnh Bằng không suy nghĩ nhiều cứ mở cửa ra. Nhưng mà Lâm Tiêu Tiêu đang ở bên 3trong, cho nên Mạnh Bằng không mời người đó vào nhà mà hỏi có chuyện gì không.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, bít tết đông lạnh đặt trên bàn dần rã đông, mềm nhũn ra. Tay Mạnh Bằng giật giật, anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu hai mắt trống rỗng ngồi trên mặt đất.
Bịch!
Chát!
Mạnh Bằng lại tát Lâm Tiêu Tiêu thêm một cái nữa,
Cô coi tôi là đồ ngu à? Tôi đã nói với cô như thế nào? Tôi đã nói là đừng mở cửa, đừng mở cửa! Không phải do cô đê tiện thì cậu ta có thể đi vào sao? Hả? Cô không nghe lời nói lúc nãy của cậu ta sao? Cậu ta nói muốn ngủ với cô, muốn ngủ với cô! Vì sao cô còn mở cửa? Vì sao hả?

Mạnh Bằng không nhịn được lại tát thêm một cái.
Ngay từ đầu anh ta đã biết Lâm Tiêu Tiêu là một người phụ nữ không sạch sẽ, nhưng anh ta vẫn luôn tự nói với mình rằng cô ta không còn cách nào khác, cô ta bị hãm hại, cô ta chỉ muốn sống tốt hơn. Cho dù hôm nay Lâm Tiêu Tiêu mưu toan quyến rũ mấy người đàn ông mặc đồng phục, Mạnh Bằng cũng tìm được rất nhiều lý do ngụy biện cho cô ta.
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười,
Em muốn ăn bít tết, mì Ý với rượu vang.
Lâm Tiêu Tiêu nói xong còn nháy mắt một cái,
Chúc mừng chúng ta chuyển đến chỗ ở tốt.

Lúc này, Lâm Tiêu Tiêu dỗ dành Mạnh Bằng sướng đến phát điên rồi. Mạnh Bằng không nhịn được ôm Lâm Tiêu Tiêu, sau đó hôn lên đỉnh đầu cô ta.
Bởi vì Lâm Tiêu Tiêu không mang theo điện thoại cho nên hai người không thể liên lạc với nhau. Mạnh Bằng nói với Lâm Tiêu Tiêu là anh ta đi khoảng bốn mươi phút mới trở về được, nếu Lâm Tiêu Tiêu thấy chán thì có thể xem tivi trước.
Anh ta dặn dò Lâm Tiêu Tiêu rất kĩ càng.

Thôi đi!
Đối phương cười đấm M5ạnh Bằng một cái,
Có ai bằng lòng cưới loại đàn bà này về làm vợ?
Thanh niên tuổi trẻ tài cao cảm thấy Mạnh Bằng đang nói đùa nên sau khi đấm anh ta liền nhìn vào bên trong,
Cô ta ở đâu? Cậu ngủ với cô ta đủ rồi thì để tôi nếm thử với, sau này chúng ta chính là anh em!

Thanh niên tuổi trẻ tài cao muốn đi vào trong nhà nhưng lại bị Mạnh Bằng đẩy ra,
Cút, cút xa ra cho ông!


Cậu nóng nảy cái gì? Không phải tôi không trả tiền, cậu muốn bao nhiêu cứ ra giá là được.
Thanh niên tuổi trẻ tài cao cảm thấy thế bèn vỗ vỗ áo của mình rồi nhìn Mạnh Bằng với vẻ không hiểu ra sao.
Rầm!
Sau khi xuống nhà, Mạnh Bằng càng nghĩ càng thấy kích động, bây giờ anh ta mới thật sự có cảm giác hạnh phúc khi ở trong nhà mình. Anh ta chạy thẳng đến siêu thị, cũng không dùng xe đẩy mà đi đến khu đông lạnh mua đồ muốn mua theo trí nhớ của mình, rồi mua thêm đồ ăn cho ngày mai và thêm một ít đồ ăn vặt.
Mạnh Bằng nghĩ hôm nay phải xem phim suốt đêm với Lâm Tiêu Tiêu, cuối cùng cũng sắp được sống một lần cuộc sống trong tưởng tượng của bản thân.
Mạnh Bằng không nhịn được nữa, trực tiếp tát cô ta một cái,
Lâm Tiêu Tiêu, sao cô lại đê tiện như vậy chứ?

Lâm Tiêu Tiêu bụm mặt, nước mắt chảy liên tục, chỉ vào mũi Mạnh Bằng mắng:
Người phụ nữ của anh bị người ta cưỡng hiếp, vậy mà anh lại đánh người phụ nữ của anh? Có bản lĩnh anh đi đánh người đàn ông kia đi!


Đúng vậy, chuyển đến chỗ ở tốt, chuyển đến chỗ ở tốt.
Mạnh Bằng lặp đi lặp lại, hôm nay anh ta thật sự rất hạnh phúc.
Trước khi đi, Mạnh Bằng còn cảm thấy lo lắng, anh ta đặc biệt dặn dò Lâm Tiêu Tiêu không được mở cửa cho bất cứ kẻ nào, nhất là người đàn ông ở nhà đối diện, cho dù cậu ta có nói gì cũng không được tin. Tuy Lâm Tiêu Tiêu gật mạnh đầu nhưng Mạnh Bằng vẫn cứ lo, anh ta còn cố ý nói rằng mình sẽ không đi xa, nói chung là Lâm Tiêu Tiêu đừng để bị ai lừa gạt.
Thanh niên tuổi trẻ tài cao cười lạnh,
Còn không chắc là có ấp được hay không, cho dù ấp được thì ai mà biết được quả trứng đó là của ai chứ.

Hiệu quả cách âm của khu dân cư bình dân này rất bình thường, lời nói của đối phương truyền hết vào trong nhà, Mạnh Bằng nhìn Lâm Tiêu Tiêu với vẻ hơi bất an,
Tiêu Tiêu, em đừng so đo với cậu ta, cậu ta không ăn được nho mới nói nho chua, ghen tị với anh có một người vợ xinh đẹp như em thôi.
Mạnh Bằng vội nhoẻn miệng, cố gắng làm cho nụ cười có vẻ chân thật hơn một chút.
Mạnh Bằng lấy giẻ lau trên bàn ném vào mặt của Lâm Tiêu Tiêu,
Sau này cô đừng mơ tưởng tôi hầu hạ cô. Cô phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà. Bắt đầu từ ngày mai, tôi đi tìm việc làm. Đến khi tôi về rồi cô phải nấu xong cơm.

Lâm Tiêu Tiêu xoa xoa bên mặt đau, vẫn im lặng như cũ.

Lâm Tiêu Tiêu, cô đừng trách tôi, tất cả là do cô tự chuốc lấy. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không cưng chiều cô nữa. Nếu cô không muốn làm thì cô có thể đi ngay lập tức. Cô đi xem cái thằng ở phía đối diện kia có chứa chấp cô không? Hay là cô cảm thấy tới phố đèn đỏ sống qua ngày thì có thể sống dễ chịu hơn bây giờ? Cô có thể đi ngay lập tức, con m nó ai ngăn cản cô thì người đó là đồ khốn kiếp.
Cơn giận Mạnh Bằng vừa mới nén xuống bây giờ lại bùng lên.
Lâm Tiêu Tiêu yên lặng chảy nước mắt, cô ta hiểu hết lời nói của Mạnh Bằng. Cô ta cho người vào chỉ là vì muốn có thêm một ít tiền, cô ta không nhịn được nghĩ, nếu ba mẹ cô ta không phải vào tù thì Mạnh Bằng dám đối xử như vậy với cô ta sao? Rõ ràng là Mạnh Bằng không dám.
Mạnh Bằng không muốn nói chuyện với người này, anh ta trực tiếp đóng cửa lại.

Không phải là gà sao, còn không dám cho người ta xem, mày cứ giữ lại mà ấp trứng đi!
Đối phương cũng nổi giận, hét lên với cánh cửa.
Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, tỏ vẻ không bận tâm,
Anh yên tâm, em không để ý đâu, em chỉ hơi đói bụng thôi.
Lâm Tiêu Tiêu bĩu môi, làm nũng với Mạnh Bằng.
Cô ta vừa làm nũng, hoa trong lòng Mạnh Bằng không biết đã nở rộ bao nhiêu lần,
Anh đi mua đồ ăn ngay đây, em muốn ăn gì anh nấu cho em ăn.
Anh ta cởi tạp dề xuống, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cho đến khi Mạnh Bằng đánh mệt mỏi mới đạp Lâm Tiêu Tiêu lăn ra đất, còn mình tức giận ngồi xuống sofa.
Mạnh Bằng cũng được coi là người nhận giáo dục bậc cao. Trước đây khi nghe nói bạo lực gia đình gì đó thì anh ta rất tức giận. Bây giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu được rồi, có đôi khi không phải là người đàn ông không ra gì mà là người phụ nữ ép người đàn ông quá đáng.
Thanh niên tuổi trẻ tài cao nhìn xung qu9anh sau đó nở nụ cười sáp gần lại Mạnh Bằng,
Nghe nói cậu dẫn một người phụ nữ về nhà?


Là vợ của tôi. Có chuyện gì k6hông?
Vừa nghe đối phương nhắc đến Lâm Tiêu Tiêu, Mạnh Bằng lập tức đề cao cảnh giác.
Nhưng người mở cửa không phải Lâm Tiêu Tiêu mà là thanh niên tuổi trẻ tài cao mà Mạnh Bằng mới gặp lúc nãy. Thanh niên tuổi trẻ tài cao còn chưa cài xong cúc áo, nhìn Mạnh Bằng với vẻ không vui,
Giục cái gì mà giục, tôi cũng có dùng hỏng hàng của cậu đâu.

Lúc này trong đầu Mạnh Bằng vang
ong
một tiếng, anh ta không biết mình nên có phản ứng gì.
Rốt cuộc thì Mạnh Bằng vẫn không đẩy cô ta ra mà chỉ thở một hơi thật dài,
Tiêu Tiêu, anh thích em, thật sự thích em.
Anh ta kéo Lâm Tiêu Tiêu đứng lên, để cô ta ngồi xuống cạnh mình rồi vỗ vào sau lưng Lâm Tiêu Tiêu,
Được rồi, Tiêu Tiêu, đi nấu cơm đi. Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.

Lần này Mạnh Bằng cũng có chút nguyên tắc của riêng mình.
Vậy mà Lâm Tiêu Tiêu còn mở cửa thì chỉ có thể là do cô ta đê tiện.
Ban đầu Lâm Tiêu Tiêu còn liều mình phản bác lại, nhưng càng về sau lại càng bị đánh dữ dội, cô ta chỉ có thể ôm đầu yên lặng chảy nước mắt.
Sau khi gõ cửa mà không thấy cửa mở, Mạnh Bằng lại gõ cửa thêm vài cái nhưng cửa vẫn không mở. Anh ta nhíu mày, nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy rất bình thường. Ví dụ như Lâm Tiêu Tiêu mệt mỏi nên ngủ quên, hay Lâm Tiêu Tiêu đang ở trong nhà vệ sinh.
Mạnh Bằng chỉ có thể tự mở cửa. Anh ta vừa mới lấy chìa khóa ra thì cửa liền mở.
Trong lòng của Mạnh Bằng, trừ đôi lúc Lâm Tiêu Tiêu hơi cay nghiệt ra thì cô ta thật sự không có một chút tâm cơ nào.
Sau khi Lâm Tiêu Tiêu đồng ý, Mạnh Bằng mới yên tâm đi ra ngoài.

Sao anh trở về nhanh vậy?
Lâm Tiêu Tiêu bất an sửa sang quần áo, thấy Mạnh Bằng nhìn chằm chằm vào tiền trên ghế sofa, cô ta liền nhanh chóng nhặt tiền lên,
Anh ta để tiền lại cho em.
Lâm Tiêu Tiêu thấy biểu cảm của Mạnh Bằng không bình thường thì bắt đầu rưng rưng nước mắt,
Không phải em muốn, là do anh ta nói nước từ trên nhà chúng ta nhỏ xuống dưới lầu, lừa em mở cửa ra.

Chát!
Không biết Mạnh Bằng lấy động lực từ đâu ra mà mua đồ rất nhanh. Hơn nữa hôm nay anh ta thật sự rất may mắn, lúc tính tiền không cần phải xếp hàng, mỗi lần qua đường đều là đèn xanh, đường đi vốn dài bốn mươi phút, bây giờ chỉ cần hai mươi phút là về tới nhà.
Mạnh Bằng cầm một túi đồ lớn gõ cửa. Ban đầu anh ta định tự mở cửa, nhưng lại cảm thấy làm như vậy là không có cảm giác về nhà. Nhà chính là nơi khi người chồng trở về, vừa vào cửa liền thấy vợ của mình.
Thanh niên tuổi trẻ tài cao đẩy Mạnh Bằng ra, trước khi đi còn nói một câu:
Bảo bối của cậu đúng là thân trải trăm trận, con m nó sướng quá đi mất.

Mạnh Bằng không nói một câu nào, thậm chí anh ta còn vô cùng bình tĩnh đóng cửa lại, rồi vô cùng bình tĩnh đặt đồ lên bàn. Anh ta nhìn ghế sofa xộc xệch, nhìn cái bao cao su ném trên đất, lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Tiêu Tiêu.
Nhưng lần này anh ta thật sự không tìm được lý do nào nữa rồi.
Rõ ràng bọn họ đều giống nhau, thanh niên tuổi trẻ tài cao kia có thể cho Lâm Tiêu Tiêu cái gì, Mạnh Bằng cũng có thể cho cô ta cái đó.
Cho dù Lâm Tiêu Tiêu đã hiểu ra thì sao. Trên thực tế bây giờ cô ta chỉ là một kẻ ăn bám phải nhìn sắc mặt của người khác.

Bằng, em xin lỗi, em sai rồi, chỉ là em cảm thấy hai chúng ta đều phải ăn, em muốn kiếm một ít tiền nhưng em không biết làm gì cả.
Lâm Tiêu Tiêu nhào vào người Mạnh Bằng, khóc lóc nỉ non.
Lâm Tiêu Tiêu chỉ có thể nghe lời đứng lên. Cô ta biết nấu cơm, ít nhất là từng học nấu ăn lúc muốn lấy lòng Vu Thiếu Tuấn.

Đương nhiên, khả năng dỗ dành của Lâm Tiêu Tiêu rất tốt, chỉ tốn thời gian một bữa cơm là đã dỗ được Mạnh Bằng.

Tình trạng hiện nay của Lâm Tiêu Tiêu cho dù không có ai báo cáo với Lâm Sở Sênh thì cô cũng có thể đoán được. Tính cách của Lâm Tiêu Tiêu quyết định cuộc sống của cô ta sẽ không tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.