Chương 354: Lấy lại đồ của tôi
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2218 chữ
- 2022-02-06 09:07:09
Nhìn nụ cười tươi hiếm có của mẹ Thẩm, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh nhìn nhau, cuối cùng không ai nói gì cả.
Ty Mặc dù phải trả giá n8hư vậy, nhưng ít nhất khi mẹ Thẩm lộ ra vẻ mặt này, điều đó cũng là xứng đáng! Thẩm Mạc cũng không định gọi bác sĩ của bệnh viện này và3o mà gọi một người đáng tin bên ngoài tới để xử lý vết thương cho mẹ Thẩm.
Vốn dĩ mẹ Thẩm bị ba Thẩm đẩy rất mạnh, lúc ấy tất c9ả mọi người đều nhìn thấy, bây giờ gọi người bên ngoài vào để kiểm tra cho bà cũng là việc rất hợp tình hợp lý.
Thời gian lâu dần, dường như bà đã quen với việc làm mọi việc bằng tư duy lý tưởng trong đó.
Suy cho cùng, mẹ Thẩm cũng là người, đôi khi bà cũng có suy nghĩ riêng của bản thân, cho nên nhiều lúc không phải là bà không có mong muốn gì.
Ba Thẩm lại không hiểu tâm tư của mẹ Thẩm, trong mắt ông ta thì bà đang nhớ mãi không quên người tình cũ, chưa bao giờ chú ý đến ba Thẩm, cho nên ông ta đã đối xử tệ bạc với con của bà.
Thẩm Mạc nắm tay Lâm Sở Sênh, lướt điện thoại,
Em xem, công ty chúng ta cắt băng khánh thành vào hôm nào thì đẹp?
Anh mở lịch hoàng đạo ra nhìn.
Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, cô biết ngay là mấy ngày nay Thẩm Mạc không làm mấy việc vô bổ.
Anh đã nói là nhất định sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý, nhưng nếu còn ở nhà họ Thẩm thì sẽ chẳng có lời giải thích hợp lý nào hết, trừ khi rời khỏi nhà họ Thấm...
Tam quan: Gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Sau một thời gian dài cố gắng nhưng vẫn không đạt được kết quả gì, mẹ Thẩm đành phải từ bỏ, cứ thế sống cuộc sống mà mình mong muốn.
Con người ta khi quá đau khổ buồn phiền thì thường tìm nơi nào đó để giải tỏa, chỗ giải tỏa của mẹ Thẩm chính là đọc sách, vì thế giới hiện thực quá không vừa ý nên bà đã tìm đến thế giới trong sách.
Với thành tích lúc này của Thẩm Mạc, đừng nói là anh lúc nào cũng phải đề phòng ba Thẩm, dù người bình thường có được ba Thẩm ủng hộ đi chăng nữa thì cũng phải là thiên tài kinh doanh thì mới có thể đạt được thành tựu như anh.
Anh có thể lực như vậy sao không cạnh tranh với Thẩm Thị luôn đi, sao còn mạo hiểm làm việc ở đây nữa?
Lâm Sở Sênh nhướn mày, thuận miệng hỏi một câu.
Thẩm Mạc ấn trán Lâm Sở Sênh,
Thẩm Thị có thể trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong nước thì chắc chắn phải có chỗ hơn người, nếu không phá từ bên trong thì anh sẽ bị Thẩm Thị đè chết, chỉ sợ là mười năm, hai mươi năm sau cũng chẳng thể thành công nổi.
Bây giờ anh lại hối hận rồi.
Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh rồi ôm cô vào lòng, cọ cọ vào đầu cô,
Nếu như sớm biết kết quả ngày hôm nay thì dù có phải cố gắng cả đời anh cũng thấy rất đáng giá.
Lâm Sở Sênh biết rõ, câu kết quả ngày hôm nay mà Thẩm Mạc nói chính là đứa bé.
Và đúng như cô nghĩ.
Lâm Sở Sênh nghiêm túc nhìn điện thoại, chọn một ngày gần nhất,
Nào, cho em xem đi, công ty trông thế nào?
Lâm Sở Sênh cười trả điện thoại lại cho Thẩm Mạc, anh lắc đầu,
Trong album ảnh ấy, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ đợi lãnh đạo đến kiểm tra thôi.
Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, trời vừa tạnh mây thì anh đã ăn nói cợt nhả như trước kia rồi.
Lâm Sở Sênh đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp, những cô tuyệt đối không ngờ là nó lại đạt đến trình độ này.
Nếu như Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh không đi trên con đường này, vậy thì chắc gì họ đã có thể bên nhau.
Hơn nữa Lâm Sở Sênh luôn muốn tự mình báo thù chứ không phải là đóng vai một cô gái chỉ biết trốn sau lưng đàn ông.
Cô nghĩ, có lẽ hai người gặp nhau như vậy, bầu bạn với nhau như thế mới là thích hợp nhất.
Trong album cũng có cả ảnh chụp tài liệu đăng kí pháp nhân, ảnh chụp Thẩm Mạc cực kì đẹp mắt.
Tất nhiên thành tựu chủ yếu vẫn là ở nước ngoài, anh nhận được rất nhiều giải thưởng.
Bên cạnh đó, thì ra công ty điện tử nổi tiếng
Thì ra ba Thẩm lại làm vậy vì yêu.
Bảo sao bình thường ba Thẩm yêu thương chiều chuộng người tình của mình như vậy, nhưng khi ra tay thì vẫn cực kì độc ác, có thể làm ra bất kì chuyện gì.
Những gì ba Thẩm đã trải qua chỉ khiến người khác cảm thấy tiếc nuối, hiểu sai tình yêu, dùng sai cách, chỉ kiêu ngạo cướp đoạt nên mới tạo ra kết cục ngày hôm nay.
Dù sao thì trong nước cũng không phải địa bàn của Thẩm Mạc, nếu muốn giấu thể lực để đấu đá với ba Thẩm thì sẽ rất bị động.
Nếu như ngay từ đầu anh đã ở trong trạng thái đối địch với Thẩm Thị, giấu Lâm Sở Sênh dưới đôi cánh của mình thì có lẽ đứa con của họ cũng sẽ không gặp chuyện không may.
Lâm Sở Sênh vỗ vào tay Thẩm Mạc, ai có thể nói rõ được chuyện duyên phận chứ.
Mẹ Thẩm đi cùng với Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh qua bên đó.
Vừa bước vào, bà đã đến bên cạnh chỗ đứa con trai cả của mình đứng một lát, xót xa vuốt ve phần ngón tay đã bị chặt đứt.
Bà thở dài một hơi, cuối cùng cũng phải buông tay ra.
Thật ra ba Thẩm cũng chỉ muốn kích thích mẹ Thâm, khiến trong lòng bà phải có ông ta, dù chỉ là hận thù di chăng nữa.
Lâu dần dường như việc này cũng trở thành thói quen, không có việc gì ông ta cũng hành hạ con mình.
Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của ba Thẩm và mẹ Thẩm rất bất thường, cô còn tưởng rằng mẹ Thẩm đã làm tổn thương người ba Thẩm yêu nên ông ta mới giữ bà ở lại cạnh mình để giày vò bà, bây giờ mới biết là không phải.
Mẹ Thẩm đứng trước mặt ba Thẩm, nhìn vẻ mặt không còn sức sống của ông ta, bà bỗng bật cười, cười đến mức nước mắt chảy dài.
Mẹ tưởng rằng đời này mình nhất định phải làm theo quy củ mà tổ tiên để lại, coi chồng là trời, dù có gặp phải chuyện gì thì cũng không được phản bác lại ông ta.
Nhưng bây giờ tự tay khiến ông ta thành ra thế này, mẹ lại thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù mắt bà vẫn còn đó nhưng có vẻ như cả người bà đã có cảm giác có sức sống hơn, thậm chí còn có tinh thần hơn cả trước kia.
Mẹ!
Thẩm Mạc gọi một câu, sau đó Lâm Sở Sênh cũng đứng dậy theo.
Hai người mỗi người một bên đỡ mẹ Thẩm tiến về phía trước.
Cuối cùng cô có thể nói với con mình rằng, cô đã báo thù cho nó rồi, người giết con cô bây giờ đang nửa sống nửa chết nằm trong kia.
Có lẽ bác Cả Thẩm cũng không thể điều tra ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đành phải từ bỏ.
Ông ta gọi cho đám anh em nhà họ Thẩm, sắp xếp cho Thẩm Phong tiếp quản Thẩm Thị, nhưng mà ông ta cũng đã ra tay, trực tiếp đến công ty theo dõi Thẩm Phong.
Tạo hình của tòa nhà chắc chắn là độc nhất trong nước, khí thế hào hùng, hơn Thẩm Thị hẳn mấy cấp bậc.
Tất nhiên điều khiến cô xúc động nhất chính là việc anh đặt tên công ty là
MC
.
Dù không giải thích thì Lâm Sở Sênh cũng biết nó có ý gì.
Trong gia đình gia giáo như vậy, phụ nữ nhất định phải trong sạch, mẹ Thẩm chỉ có thể cưới ba Thẩm.
Sau khi kết hôn, mẹ Thẩm cũng cố gắng hết sức để khiến bản thân thích ba Thẩm, nhưng suy cho cùng thì hai người không ở trong cùng một thế giới.
Bà là con gái một gia đình gia giáo, ba Thẩm lại là xã hội đen suốt ngày chỉ biết chém giết, hai người không có tiếng nói chung, mà tam quan cũng chẳng hợp.
Hóa ra không rập khuôn theo những gì người trên bản cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Mẹ Thẩm vừa khóc, vừa vỗ ngực mình, đứng đó nói.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc chỉ đứng bên cạnh lắng nghe lời giải tỏa của mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm thút thít nói, trút ra hết tất cả những gì đã chôn giấu nhiều năm trong lòng.
Về chuyện dị ứng Penicillin, Thẩm Mạc nhận được tin bác Cả Thẩm đã thông báo xuống không cho phép bất kì ai lan truyền ra ngoài.
Dù sao thì bọn họ cũng chẳng điều tra ra được gì từ chỗ của nhà họ Thẩm, bây giờ nghi ngờ lại đổ dồn về phía nhà họ Cam.
Những nhà họ Cam không phải là nơi mà bọn họ thích thì có thể dễ dàng điều tra, vậy thì chỉ có thể để ba Thẩm cứ thể hôn mê một cách không rõ ràng.
nước ngoài lại là công ty của Thẩm Mạc.
Cô cũng biết bây giờ Vân Thị là công ty lớn nhất ở nước ngoài, nhưng công ty của Thẩm Mạc còn lớn mạnh gấp hai lần Vân Thị.
Trước mắt có thể thấy quy mô của công ty Thẩm Mạc đã vượt qua Thẩm Thị, nếu có cuộc bầu chọn mới thì cô chắc chắn Thẩm Mạc sẽ là người Trung Quốc số 1.
Hơn nữa sáu năm trước, sau khi Thẩm Mạc nhớ ra, anh cũng luôn âm thầm che chở cho cô.
Cho nên Lâm Sở Sênh thấy hai người đã gặp nhau ở thời điểm tốt nhất rồi.
Hai người ngồi một lúc thì mẹ Thẩm ra khỏi phòng bệnh.
Phần đăng kí pháp nhân còn có cả tài liệu của Lâm Sở Sênh.
Tuy nhiên, nếu so sánh với Thẩm Mạc thì cô không chỉ thua kém anh một hay hai phần thôi đâu.
Thấy Lâm Sở Sênh há miệng to đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào, Thẩm Mạc liền vỗ lưng có một cái,
Em sùng bái anh đến thế cơ à?
Lúc này Lâm Sở Sênh không trợn trừng mắt lên nữa.
Nhờ những lời nói này của bà, hai người đã biết được chuyện ân oán năm đó.
Vốn dĩ mẹ Thẩm đã có người trong lòng, sau khi ba của mẹ Thâm cứu được ba Thẩm, ông ta lại có ý với bà.
Ba Thẩm tỏ tình bị mẹ Thẩm từ chối thì cưỡng bức bà.
Hơn nữa, miệng 6vết thương của mẹ Thẩm cũng không nghiêm trọng lắm, trên lưỡi dao có bôi Penicillin, bình thường không nhìn ra được gì, chỉ cần khử trù5ng, dán băng gạc là được.
Phần da bụng khá dày nên không có vấn đề gì cả.
Còn ba Thẩm thì được đưa thẳng vào phòng ICU quanh năm, nằm cùng phòng bệnh với cậu Cả nhà họ Thẩm, có lẽ hai người này sẽ chẳng bao giờ có thể tỉnh lại, nằm trong phòng này rồi thì cũng chẳng khác gì đã chết, nhưng vẫn phải sống tiếp.
Tất cả đều là do ông ta gieo gió gặt bão.
Ngồi được một lúc, Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc liền đi ra ngoài, để một mình mẹ Thẩm ở trong phòng, để bà có thể thoải mái nói ra những tâm tư, hoặc những lời cần giải tỏa ra ngoài.
Hai người ngồi ở ghế trên hành lang bệnh viện, Lâm Sở Sênh đan tay lại đặt trên bụng mình.
Mẹ Thẩm cũng đã không còn khiến người ta có cảm giác xa cách như trước nữa, bây giờ nhìn bà còn có vẻ hơi hưởng thụ.
Mẹ, con đã đặt xong khách sạn rồi, chúng ta cứ đến đấy ở trước đã, đợi mẹ và Sở Sênh tham khảo thêm xem thích khu vực nào thì chúng ta mua căn biệt thự khác.
Ba Thẩm cũng chẳng khác gì người đã chết, Thẩm Mạc cũng không quá oán hận mẹ Thẩm như trước, lúc nói chuyện cũng có cảm giác giống hai mẹ con hơn.
Mẹ Thẩm xua tay,
Trước kia là mẹ hồ đồ, cũng may có Sở Sênh.
Bây giờ mẹ hiểu rồi, mẹ là vợ của Thẩm Hạo Chấn, những gì là của mẹ, sao mẹ phải nhường cho người khác?
Giọng mẹ Thẩm vẫn hơi run run nhưng cũng có khí thế lắm rồi.
Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc, hai người gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.