Chương 355: Nói lời tạm biệt
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2312 chữ
- 2022-02-06 09:07:07
Người tình của ba Thẩm ngồi ở chỗ vốn dĩ là của ba Thẩm, còn Thẩm Phong thì ngồi ở ghế của Thẩm Mạc.
Hai người có vẻ 8như đang cười cười nói nói, ít nhất khi bọn họ đi vào thì nụ cười trên mặt hai mẹ con nhà kia cực kì rạng rỡ.
Những gì cần nói cũng đã nói xong rồi, Thẩm Mạc gật đầu, coi như việc này đã xong, lại cúi đầu xuống ăn nốt cơm của mình.
Mẹ Thẩm ăn không nhiều lắm, trước khi người tình của ba Thẩm quay về phòng, bà còn nói thêm một câu với người giúp việc,
Sau này trong mỗi món ăn phải cho thêm hải sản, thịt dê, thịt bò các kiểu, tôi thích ăn như vậy.
Mẹ Thẩm đặt đũa xuống, vừa lau miệng, vừa bảo người giúp việc.
Vốn dĩ Vân Ly còn khách sáo mỉm cười, nhưng khi nghe Lâm Sở Sênh nói vậy, nụ cười lịch sự của anh ta liền biết mất.
Anh ta luôn tự thầm nhủ, Lâm Sở Sênh làm vậy là rất tốt, cô không muốn có quan hệ không cần thiết gì với người khác, lúc nào cũng phải vạch rõ khoảng cách.
hiểu rõ...
bà ta.
Vừa nãy cũng mới chỉ ăn được một nửa, còn chưa no bụng, bây giờ vừa ầm ĩ lên như vậy rồi thì cũng chẳng còn tâm trạng nào để ăn uống nữa.
Mẹ, chúng ta...
Cũng chính vì thế mà bây giờ anh ta còn thấy áp lực hơn cả lúc nãy, nghĩ đến việc tham gia nghi lễ cắt băng khánh thành gì đó vào ngày kia, anh ta lại cảm thấy đau đầu.
Thậm chí anh ta còn nghĩ, nếu được lựa chọn thì anh ta sẽ lấy một chiếc khăn che mặt lại, che mặt đi là sẽ xong chuyện.
Người giúp việc chỉ có thể cứng đờ người lại, mà người tình của ba Thẩm vốn đang chuẩn bị mở cửa quay về phòng mình thì tức đến mức suýt nữa lại đi xuống.
Vết thương của bà ta lành rất chậm, phải kiêng mấy món đó, nếu sắp xếp như vậy thì sau này bà ta chẳng thể ăn cơm trong nhà được nữa.
Nhưng mà ở một góc khuất nào đó, anh ta lại hi vọng Lâm Sở Sênh là một cô gái xấu xa, có thể dễ dàng làm bất kì chuyện gì.
Nghĩ đến đây, anh ta lại ra sức lắc đầu, sao bản thân lại có thể có suy nghĩ như vậy được chứ? Vân Ly ngẩng đầu lên, anh ta vốn định cười thật tươi, nhưng dù cố gắng hết sức vẫn không thể cười được.
mẹ biết...
là họ...
Nghe thấy tiếng cửa mở, nhìn thấy Lâm Sở Sênh đi ra, Vân Ly vội vàng ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng sức di mạnh.
Sao anh đến rồi mà lại không vào? Thẩm Mạc đang bận xem các loại tài liệu trong phòng đọc sách, nếu anh ấy biết anh đến thì chắc chắn sẽ tự mình xuống đón.
Lâm Sở Sênh chưa bao giờ quên việc vạch rõ giới hạn giữa hai người.
Lâm Sở Sênh cảm thấy rất ấn tượng về chiếc xe này, chủ yếu là chiếc xe này rất hoài cổ, người bình thường sẽ không bao giờ mua.
Đây là xe của Vân Ly.
là người...
như vậy...
Lúc cô ra ngoài, Vân Ly đang dựa vào xe, ngẩn người nhìn ra xa.
Trước kia cô chưa từng thấy Vân Ly hút thuốc bao giờ, vậy mà bây giờ anh ta lại liên tục hút từng hơi dài...
Nhưng mẹ Thẩm lại giữ chặt tay cô, bà 5đích thân tiến lên.
Bà không giỏi trong việc đấu võ mồm nên cũng không phí sức ở phương diện này, chỉ tiến tới rồi túm lấy cái khăn trải bàn, loảng xoảng, tất cả đồ ăn trên bàn đều rơi hết xuống đất.
Người tình của ba Thẩm xưa nay luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta bị mẹ Thẩm nói đến mức chẳng thể đáp lại câu nào.
Cuối cùng thì danh phận mới là thứ quan trọng nhất.
Vốn dĩ Thẩm Phong còn định bảo người tình của ba Thẩm không được tự ý quyết định thay cho anh ta, ít nhất thì tuyệt đối không được đồng ý với Thẩm Mạc như hôm nay thêm lần nào nữa.
Nhưng nói chuyện mất sức như vậy, anh ta cũng chẳng muốn nói gì thêm.
Thấy m3ẹ Thẩm, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đi vào, người tình của ba Thẩm và Thẩm Phong lộ rõ vẻ ngạc nhiên,
Mấy người quay về làm gì?9
Thẩm Phong ăn nói không lưu loát nên giọng nói sắc bén của người tình ba Thẩm lại vang lên.
Lâm Sở Sênh rất giỏi t6rong việc cãi nhau với phụ nữ, cô tiến lên, chuẩn bị châm chọc bà ta một câu.
Trong này, thứ xuất hiện nhiều nhất là tranh chữ của ba Thẩm, chắc chắn cũng có cả một số thứ gì đó có ích.
Dù sao thì bây giờ Thẩm Mạc muốn là có thể xem thôi.
Thấy người tình của ba Thẩm kích động chuẩn bị cãi nhau với mẹ Thẩm, Thẩm Phong lập tức cản bà ta lại, kéo tay bà ta vào phòng.
Con nhìn vẻ mặt đắc ý của mấy kẻ ti tiện đấy đi, ba con còn chưa chết mà đám người này đã đắc ý đến thế rồi.
Thẩm Phong do dự không nói lời nào, một mặt anh ta không nuốt trôi cục tức này, nhưng mặt khác thì lại sợ việc đi gặp người ngoài.
Được, lúc đó Thẩm Phong chắc chắn sẽ đến.
Người tình của ba Thẩm giận đến tái mặt khi thấy Thẩm Phong ngay cả dũng khí cũng không có, liền cất cao giọng đồng ý thay cho anh ta.
bà ta...
sẽ không...
Khoan đã.
Thẩm Phong còn chưa bước lên cầu thang đã bị Thẩm Mạc gọi lại.
Ngày kia công ty tôi cắt băng khánh thành, dù sao thì chúng ta cũng cùng chung một dòng máu, tôi cũng phải mời cậu đến chứ.
Mẹ Thẩm quay sang lườm người tình của ba Thẩm,
Sau này nếu không có việc gì thì cứ ở yên trong phòng đi, đừng khiến tôi chướng mắt.
Bàn ăn này không thể ngồi tiếp được nữa rồi, mẹ Thẩm gọi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đến ngồi ở ghế sofa, bảo người giúp việc chuẩn bị lại bữa tối.
Người giúp việc vốn dĩ luôn nhìn xem ai giỏi hơn thì sẽ nghe lời người đó.
Keng!
Người tình của ba Thẩm vẫn còn cầm đũa trên tay, vừa bị mẹ Thẩm uy hiếp như vậy, bà ta liền ném đũa xuống đất, vừa khéo lại đập trúng phải chiếc mâm rơi bên dưới,
Chị đừng có đứng đây giả vờ làm sói với tôi, Thẩm Mạc đã nói rõ ràng rành mạch trước mặt bao nhiêu người là nó muốn rời khỏi Thẩm Thị, sau này cả công ty sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với nó nữa.
Vậy hai người đến công ty mà ở!
Mẹ Thẩm bỗng nâng giọng lên, nhưng lời bà nói lại rất có lý.
Hạo Chấn chưa chết, cũng chưa ly hôn với tôi, nhà họ Thẩm vĩnh viễn không có chỗ cho cô dâu, dù Hạo Chấn có chết thì người thừa kế của ông ta vẫn là vợ hợp pháp của ông ta trước rồi mới đến con cái.
Về cơ bản thì những lời mẹ Thẩm nói đã đạt đến giới hạn cao nhất rồi, thậm chí trên trán bà còn xuất hiện cả gân xanh.
Không thể cười được nên Vân Ly đành dứt khoát không cười nữa,
Tôi không vào, hôm nay tôi đến để nói tạm biệt với hai người.
Tôi nghĩ có lẽ sau này mình nên ra nước ngoài một thời gian,
mạ vàng
cho thật tốt.
còn làm...
ầm lên...
đi lên...
lầu đi.
Lúc nói chuyện, Thẩm Phong giống như một người nói ngọng, nếu nói nhiều chữ quá thì sẽ bị dính vào lưỡi, chỉ có thể phát âm hai chữ một.
Ngộ nhỡ ba con có mệnh hệ gì thì mẹ con chúng ta sống sao?
Người tình của ba Thẩm chỉ vào cánh cửa đã đóng lại, bắt đầu cằn nhằn.
Thẩm Phong ấn tay người tình của ba Thẩm xuống,
Mẹ...
để họ...
đắc ý...
Ở đó còn có cả cánh phóng viên, đến lúc đấy, anh ta chắc chắn sẽ bị mất mặt chứ đừng nói là làm quen được với ai.
Họ không biết về quy mô công ty của Thẩm Mạc, nhưng chỉ nhìn vào người phụ trách của hai công ty là đã có thể thấy được sự cao thấp giữa hai người.
Tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ nể mặt tôi phải không?
Thẩm Mạc nói rất thoải mái, thậm chí còn dễ nghe hơn cả trước kia.
Nhưng điều này lại khiến bàn tay đang bám vào thành vịn của Thẩm Phong siết chặt lại, chặt đến mức móng tay sắp cắm hẳn vào tay vịn.
Hạo Chấn vừa nhập viện, nếu bây giờ tôi đuổi cô ra khỏi nhà thì sẽ khiến người khác cảm thấy tôi không quan tâm đến Hạo Chân mà lại để ý đến loại người nhãi nhép như cô.
Cho nên, hai người vẫn có thể ở lại trong căn nhà này.
Lúc nói chuyện, giọng điệu của mẹ Thẩm vẫn đều đều, nói bằng giọng điệu như trần thuật giống trước kia.
Bây giờ Thẩm Phong sợ nhất là việc gặp người khác.
Nếu tiếp nhận Thẩm Thị, anh ta hoàn toàn có thể ngồi lì trong phòng làm việc, không đi ra ngoài, có chuyện gì thì cứ sắp xếp cho trợ lý đi làm là được.
Lâm Sở Sênh vốn định mặc kệ, nhưng đứng nhìn từ trên xuống một lúc, thấy chiếc xe đó vẫn không hề có ý định muốn rời đi, cô hơi chau mày lại, không biết liệu có phải là có việc gì không.
Cô cầm một chiếc áo khoác, bước ra ngoài cổng..
Lâm Sở Sênh vừa nhìn vừa cảm thán, ba Thẩm gặp phải kết cục này, tất cả là vì ông ta quá tự phụ, quá tin tưởng vào khả năng phán đoán của bản thân.
Hai người xem một lúc, đến khi Lâm Sở Sênh vào nhà vệ sinh, nhìn qua cửa sổ thì thấy có một chiếc xe đỗ lại ở ngoài cổng.
Ban đầu anh ta còn mong là sau khi Thẩm Mạc phản bội Lâm Sở Sênh rồi, anh ta sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy đã bị tắt ngúm.
Tình cảm của hai người này còn kiên cố hơn vàng, niềm hi vọng xa vời của anh ta đã trở nên thật nực cười.
Mẹ Thẩm vừa lên tiếng, cả đám liền bắt tay vào việc, chẳng những làm nhanh, lại còn làm rất tốt.
Bên này mọi người ngồi ăn ngon lành, còn người tình của ba Thẩm và Thẩm Phong thì vẫn đứng đó.
Bà ta...
không phải...
Nhưng đi cắt băng khánh thành, chẳng những có nhiều người, mà đó lại còn toàn là người có máu mặt.
Với tư cách là tổng giám đốc mới của Thẩm Thị, chắc chắn anh ta phải đến chào hỏi mấy người này.
làm gì.
Vốn dĩ Thẩm Phong muốn nói bằng giọng điệu nghiêm khắc, nhưng đến khi nói lại ngắt đoạn như thế thì chẳng còn chút khí thế nào nữa.
Người tình của ba Thẩm nghe xong cũng cảm thấy khó chịu, chỉ có thể ở đẩy lườm Thẩm Phong.
nhắm vào...
mẹ nữa đâu.
Người Thẩm Phong gọi là bà ta này chắc chắn là mẹ Thẩm.
Bên dưới, mẹ Thẩm cũng không quen với cuộc sống này, cố gắng đợi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc ăn cơm xong, ba người nói chuyện một lúc rồi mẹ Thẩm mới lên lầu nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại mỗi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, hai người mỉm cười nhìn nhau, đi vào phòng đọc sách của ba Thẩm trước.
qua...
hai ngày nữa...
Được rồi, không nói được thì đừng có nói nữa.
Bà ta tức giận nói một câu, nói xong thì lại cảm thấy câu nói này làm tổn thương con mình quá nhiều, bà ta vỗ vai Thẩm Phong một cái,
Do mẹ không có bản lĩnh, khiến con bị bọn họ bắt nạt.
Thẩm Phong khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng ánh mắt thì lại có vẻ lạnh đi,
Mẹ...
Chị làm gì vậy hả?
Người tình của ba Thẩm đứng lên, bắt đầu gào lên với mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm khẽ ngước mắt lên, chỉ riêng về khí chất thôi bà đã ăn đứt người tình của ba Thẩm đang nhảy tưng tưng lên rồi.
đang đắc ý...
cứ để...
Thật ra người tình của ba Thẩm nghe con mình nói như vậy cũng thấm cảm thấy rất khó chịu, nhưng bà ta không còn cách nào khác nên đành phải làm theo.
Trước khi đi, bà ta còn hung hăng trừng mắt lên lườm Thẩm Mạc, bà ta đã ghim trong lòng chuyện con của bà ta vì Thẩm Mạc nên mới trở nên như vậy.
Dù sao thì bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất xa lạ với mấy chuyện kinh doanh.
Sau khi nghe xong những lời Vân Ly nói, Lâm Sở Sênh chỉ có thể gật đầu.
Nước ngoài cũng có thể coi là nơi tốt để chữa thương, biết đâu anh ta lại có thể gặp được người yêu mới ở nơi xa lạ ấy.
Khoản tiền bồi thường của Lâm Thị rất lớn, ba tôi còn dặn tôi cảm ơn thay ông ấy.
Vân Ly chỉ đơn giản là muốn nói mấy câu linh tinh với Lâm Sở Sênh thêm một lúc, nhưng cũng chẳng biết nói gì nên lại lôi cả mấy chuyện cũ không liên quan gì ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.