Chương 377: Hãy gọi tôi là cô thẩm


Đương nhiên, đúng là Lâm Sở Sênh đang giả vờ ngủ, nhưng thấy Thẩm Mạc mãi không có động tĩnh gì thì cũng dần chìm vào giấc ngủ!

Mở mắ8t một lần nữa đã là năm giờ sáng ngày hôm sau.
Hai người gần như mở mắt cùng một lúc, ngay tại khoảnh khắc sáng sớm tinh mơ ấy, hai 3người cùng nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Bình thường, vào lúc này hai người đều sẽ quên đi những chuyện không vui trước đó.
Thẩm Phong nghe thấy tiếng nói có vẻ khác lạ liền cẩn thận liếc nhìn, lại càng cảm thấy quen mặt! Anh ta nhăn mày, nghĩ ngợi trong đầu hồi lâu, sau đó mới nhớ ra người phụ nữ này là ai!
Như Ý, anh đi cùng...
cùng em!
Tay của Thẩm Phong dìu Cam Như Ý một cách tự nhiên.
Tuy Cam Như Ý rất muốn nổi nóng, nhưng nề nếp khiến cô ta đành phải nén cơn giận xuống! Cô ta gật đầu với Thẩm Phong, sau đó hai người cùng đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Sở Sênh đang ngồi ăn, vừa khéo thu được ảnh này vào trong mắt.
Nhưng đúng lúc này có một người giúp việc không có mắt.
Không biết là do không để ý hay là ngẩn người, mà lúc người ta đứng dậy rồi, cô ta vẫn bước chân theo nhịp cũ, chuẩn bị khom lưng xuống rót nước cho khách.
Để bản thân trong không quá khó coi, cô xụ mặt xuống, tỏ vẻ vô cùng buồn bã.
Dường như khi phô trương biểu cảm thế này, cho dù Lâm Sở Sênh đi lại không giống bình thường, người khác cũng sẽ không nghĩ xiên nghĩ xẹo.

Đúng vậy, tôi bây giờ đúng là rất có máu mặt.
Lâm Sở Sênh cười đáp lại một câu.

Ít nhất cũng có máu mặt hơn cô.
Lâm Sở Sênh nhấc chân, bước lên trước một chút,
Là một người khách, cô phải làm theo ý của chủ nhà là tôi đây.
Cho dù bây giờ Cam Như Ý muốn tranh luận với Lâm Sở Sênh thì cũng không thể nào vào được.
Hôm nay, Cam Như Ý đã phải chịu rất nhiều ấm ức ở trước mặt Lâm Sở Sênh.
Dáng vẻ này của Thẩm Phong ở trong mắt bác Cả Thẩm lại thành ra nhu nhược, có thể đoán được sau này công ty chắc chắn sẽ theo họ Cam mất rồi! Nghĩ tới việc sau này, bọn họ có khả năng phải khúm núm trước mặt nhà họ Cam, anh em nhà họ Thẩm ai nấy đều cảm thấy tức giận! Đương nhiên, thật ra Thẩm Mạc cũng đã từng làm động tác này.
Nhưng cách thể hiện của Thẩm Mạc cho người ta cảm giác là nuông chiều vợ, còn Thẩm Phong thì lại trông như nhu nhược.
Thấy mắt của Lâm Sở Sênh sắp lòi ra ngoài, Thẩm Mạc buồn cười, vỗ vào mặt cô một cái:
Em nghỉ ngơi đi, anh xuống dưới ứng phó!
Sau đó người ta rời đi bằng dáng vẻ của một người bình thường.
Lâm Sở Sênh

một tiếng sau lưng Thẩm Mạc.
Nhưng Lâm Sở Sênh gắn kẹp tóc lên dường như càng để lộ vẻ hiếu thuận hơn Cam Như Ý.
Chỉ nhìn bề ngoài, người khác đều có thể đoán ra được ai là người thân ruột thịt, ai là người họ hàng xa.

Anh làm gì vậy?
Đã bao nhiêu lần hỏi như v5ậy, nhưng cứ tới lúc này là Lâm Sở Sênh lại quên mất, phản ứng đầu tiên vẫn cứ là câu nói này.
Cho nên Thẩm Mạc buột miệng đáp lại một câu như trước:
Em!
Sau đó anh tung chăn lên, nằm đè lên người Lâm Sở Sênh rồi cười với vẻ đắc ý.
dưới, anh em nhà họ Thẩm gần như đã có mặt đông đủ.
Thẩm Phong và Cam Như Ý đến hơi trễ vào lúc tầm bảy giờ năm mươi phút.
Lâm Sở Sênh vốn không định để ý đến Cam Như Ý, nhưng cô ta lại tự va vào cô.
Thấy cách đám đông khá xa, Cam Như Ý dứt khoát chặn ở trước mặt Lâm Sở Sênh:
Cô Lâm bây giờ thật có máu mặt, cái gì cũng phải theo ý thích của mình mới được.
Đương nhiên những thứ đồ này chỉ là thứ yếu trong mắt Thẩm Mạc.
Chủ yếu là vì anh cảm thấy thời gian quá gấp gáp, Lâm Sở Sênh không thể không ăn sáng được, cho nên mới kéo dài thời gian.
Đến khi Thẩm Mạc xong việc thì đã là bảy giờ.
Bây giờ, Lâm Sở Sênh ngay cả ngón tay cũng lười động đậy.
Lâm Sở Sênh thu dọn gần xong xuôi thì cũng đã sắp tới giờ cần đi.
Trước khi ra ngoài, Lâm Sở Sênh cố ý kẹp một chiếc kẹp tóc màu trắng trên đầu.
Những người giúp việc này không gõ cửa thì còn đỡ, gõ rồi lại khiến cho Thẩm Mạc cảm giác càng đánh càng hăng! Lâm Sở Sênh gần như không còn sức lực để nói chuyện nữa, mặc cho Thẩm Mạc giày vò.
Lúc ấy, Lâm Sở Sênh nghĩ bụng, đúng là trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm, thể nào cũng phải chịu đựng một lần.
Những người khác lúc đến đây đã ăn sáng xong xuôi rồi, cũng đành phải ở đó trừng mắt nhìn nhau.
Bởi vì những gì Lâm Sở Sênh nói trước đó mà bây giờ bác Cả Thẩm cảm thấy rất ghét Cam Như Ý, ánh mắt nhìn cô ta cũng rất khác.
Kẹp tóc không quá lớn, chỉ có một bông hoa màu trắng ở phía trên.
Vốn dĩ Cam Như Ý và Lâm Sở Sênh mặc bộ đồ giống nhau, đều là chiếc váy đen một màu, trước ngực có điểm xuyết chấm trắng.
Lâm Sở Sênh nghe xong, không nhịn được cười nhạt một tiếng.
Cô chỉ cần đoán một chút là đã biết được ý đồ lúc trước của Thẩm Phong, chẳng qua là muốn lôi kéo vài người về phe mình! Nhưng lôi kéo người cũng phải xem xem là người như thế nào.
Có thể là vì trước đây hai bên công ty xảy ra tranh chấp, nên nhằm tránh tranh chấp không đáng có, né tránh như thể cũng là một kế sách! Bởi vì Lâm Sở Sênh dậy muộn nên chắc chắn phải lùi thời gian ra sau.
Đồ đạc chuẩn bị để tới nghĩa trang đều phải kiểm tra một lần nữa, không thể xảy ra sơ suất gì được.
Lâm Sở Sênh gọi người thân cận của mình tới, dặn đi nghe ngóng sự tình ra sao.
Đến khi Lâm Sở Sênh dùng bữa xong, người kia đã nghe ngóng trở về.
Cảm giác này khiến Lâm Sở Sênh hơi xấu hổ, hơi thích thú, lại hơi sợ hãi! Cảm giác quá phức tạp dẫn đến lần nào Lâm Sở Sênh cũng thích phản kháng.
Nhưng mỗi lần phản kháng đều sẽ kết thúc bằng sự thất bại.
Tuy hành động này không có tác dụng gì đối với anh, hơn nữa còn để lộ tính trẻ con, nhưng Lâm Sở Sênh cảm thấy còn hơn là không nói gì, phải giải tỏa cục tức trong lòng trước đã! Thẩm Mạc đã đi xuống dưới, Lâm Sở Sênh cũng không thể ở lại quá lâu, nghỉ ngơi tầm nửa tiếng rồi cũng vội vàng xuống theo.
Thật ra bây giờ rưỡi cũng chưa thể nói là muộn! Cơ thể Lâm Sở Sênh rất mệt mỏi, nhưng nhất định không được thể hiện ra ngoài.
Nói trắng ra là cô thích Thẩm Mạc, từ tận đáy lòng cực kì thích Thẩm Mạc.
Chuyện thế này vốn là sự kết hợp giữa tâm hồn và thể xác! Mỗi lần ở dưới người Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh đều có cảm giác sa ngã đến quên mình.
Hai người vừa khéo va vào nhau! Lúc này Cam Như Ý bắt đầu nổi nóng.

Xin lỗi, thành thật xin lỗi cô!
Người giúp việc kia ra sức xin lỗi.
Cam Như Ý ngoảnh đầu lại nhìn.
Mặc dù Cam Như Ý không nói gì, nhưng Thẩm Phong vẫn nhìn ra được sự khinh thường từ ánh mắt của cô ta.
Là một người trong nhà, cô phải làm theo ý của chị dâu là tôi đây.
Có tinh thể nào thì tôi cũng vẫn dễ chịu hơn cô.

Đương nhiên, chi bằng nói là sau khi nhắn nhủ một câu đó thì đứng dậy chuẩn bị vào nhà vệ sinh trốn.
Đúng là trốn thật, trốn khỏi ánh mắt khiến cô ta cảm thấy ghét bỏ.
Cổ nhìn Thẩm Mạc nhanh chóng chỉnh đốn lại áo mũ chỉnh tề, đứng ở phía đối diện giường, buồn cười nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô.
Lâm Sở Sênh thật sự rất muốn cào rách gương mặt đắc ý này! Dựa vào đâu chứ, ông trời thật bất công! Nhà người ta thường sẽ là đàn ông mệt, nhưng đến lượt cô thì lại phụ nữ mệt là sao.
Lúc đi ngang qua chỗ Cam Như Ý, Lâm Sở Sênh còn nói với cô ta một câu:
Sau này, gọi tôi là cô Thẩm hoặc là chị dâu!
Sau đó bày ra tư thế mà trước đây Cam Như Ý thường làm, ngẩng đầu rồi bước vào trong.
Vệ sĩ ở phía sau đứng canh giữ ngay trước cửa.
Lâm Sở Sênh chắc chắn cũng sẽ vào nhà vệ sinh chỉnh đốn một chút.
Cô đang ở tầng một, hẳn là phải đi nhà vệ sinh ở tầng một, lúc bước vào vừa khéo chạm mặt Cam Như Ý đang đi ra ngoài.
Có điều sau đó anh vẫn muốn an ủi Lâm Sở Sênh một chút:
Anh đánh nhanh thắng nhanh!
Cái gọi là đánh nhanh thắng nhanh ấy chính là giày vò gần hai tiếng đồng hồ.
Nhất là đoạn sau, người giúp việc đã không nhịn được mà gõ cửa, xin chỉ thị của bà chủ nhà là Lâm Sở Sênh, dù sao tám giờ đã phải đến nghĩa trang rồi.
Lâm Sở Sênh vẫn bày ra tư thế phản kháng như cũ.
Không phải vì cô chán ghét chuyện này, mà chủ yếu là vì cô không thích cảm giác bị mất tự chủ.
Nói lùi lại một tiếng đồng hồ thì tất cả mọi người đều phải chờ đợi theo đúng một tiếng đồng hồ!
Lâm Sở Sênh buồn cười nhìn Cam Như Ý, so đo tính toán như vậy thật không giống như khi vừa mới quay về.
Có điều, ngẫm lại thấy cũng phải, tất cả sự kiêu ngạo đều đã bị người ta giẫm đạp dưới chân, đúng là rất dễ bị mất khống chế!
Thật ra, Cam Như Ý cũng không sợ bác Cả Thẩm, nhưng cứ bị ông già này nhìn chằm chằm suốt như thế, cô ta cũng có cảm giác rất bực bội ở trong lòng.

Em vào nhà vệ sinh một lát!
Cô ta quay đầu nói với Thẩm Phong một câu.
Thẩm Phong run tay, nhưng hợp tác như thế, anh ta cũng không thể nói gì được! Anh ta cúi đầu giấu giếm tâm trạng của chính mình, như thể không hề nhận ra điều gì hết, cúi xuống dìu Cam Như Ý chuẩn bị rời đi.
Cam Như Ý há miệng, định nói gì đó với Thẩm Phong, nhưng lại nhớ tới việc anh ta nói năng không lưu loát, cuối cùng đành thôi không nói nữa.
Loại người không có một chút gan dạ nào như thế này thì có lôi kéo cũng thành công cộc!
Lâm Sở Sênh gọi người thân cận với mình lại, dặn dò mấy câu, sau đó lau miệng, thu dọn một chút rồi chuẩn bị tới nghĩa trang.
Mấy ngày gần đây, cô ta suốt ngày đứng ngồi không yên, cứ cảm thấy Lâm Sở Sênh sẽ đến tính sổ với mình.
Cô ta không ngừng tìm cách làm sao để quyến rũ được Thẩm Phong, tiếp tục hầu hạ Thẩm Phong còn hơn là ở đây lo lắng sợ hãi.
Lâm Sở Sênh nói xong lại nhìn sang Thẩm Phong,
Nếu cô đã quyết định phải cùng tiếp quản Thẩm Thị thì nhằm bảo đảm an toàn, chắc hai người đã đăng kí kết hôn rồi nhỉ!
Nhắc tới chuyện này, Lâm Sở Sênh lại lặng lẽ lắc đầu:
So về người đàn ông của mình, cô thua kém tôi còn nhiều hơn!
.
Lâm Sở Sênh ngắm kĩ quần áo của bản thân trước gương, thấy cũng khá được mới đi vào trong.
9Cảm giác vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng được thể hiện một cách rõ rệt.
Nếu như không phải Thẩm Mạc đột nhiên đụng phải chỗ khôn6g nên đụng tới của Lâm Sở Sênh, có lẽ cô đã cho rằng cảnh tượng này sẽ mãi đẹp như thế.
Lật lại chuyện xưa cũ cho cô biết!
Người giúp việc này trước đây hầu hạ cho người tình của ba Thẩm, vì từng được Thẩm Phong bao bọc cho nên cô ta cảm thấy mình chính là người của anh ta.
Cho dù đã đến lúc này rồi, Lâm Sở Sênh vẫn không quên nói lại một câu:
Bên ngoài...
bên ngoài có chuyện!

Cứ để bọn họ chờ!
Thẩm Mạc không hề nghĩ ngợi gì mà thốt ra câu nói này.
Đến nơi, lúc làm lễ cúng bái cũng rất có quy củ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.