Chương 378: Đen ăn đen


Bởi vì bây giờ đã không còn hình thức chôn cất, lúc đưa đám ma cũng không cần thổi hay đập rườm rà như thế nữa, cho nên nghi thức này mới dời đế8n ngày hôm nay!

Thẩm Mạc nâng bát lên cao, rồi gắng hết sức đập vỡ xuống đất.

Một chiếc bát ngay lập tức vỡ thành nhiều mảnh. <3br>
Không hiểu sao bác Cả Thẩm và những người khác đều cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Nếu Cam Như Ý biết được thì có lẽ sẽ hối hận đến nỗi xanh ruột mất.
Suy cho cùng là vì cô ta quá vội vàng, chỉ nhìn thấy gia sản nhà họ Thẩm sau khi tẩy trắng, nhưng lại không nhìn thấy thể lực của nhà họ Thẩm lúc lập nghiệp.
Thẩm Phong vẫn ngồi mãi bên cạnh, nếu anh ta đã lựa chọn làm đồ ăn hại, vậy thì những chuyện này đều không có chỗ cho anh ta xen vào.
Hiện giờ chỉ có thể lực ngầm của bác Cả Thẩm mới có thể lấy lòng được anh thôi.
Thẩm Mạc đã nắm được một phần, hơn nữa phần ở trong tay anh em nhà họ Thẩm cũng phải bàn giao lại cho anh.
Chỉ trong hôm nay, Thẩm Mạc đã có được trong tay mạng lưới quan hệ ngầm mà ba Thẩm đã điều hành cả đời.
Cam Như Ý cau mày, cô ta biết ngay mà, bác Cả Thẩm chịu thiệt ở công ty nên mới muốn diễu võ dương oai ở nhà.
Cam Như Ý không thèm để ý tới vụ này, nói đi liền sải bước đi về phía trước! Vừa thấy Cam Như Ý đi, Thẩm Phong cũng đuổi theo sau.
Anh ta chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì bác Cả Thẩm đã thốt ra một câu:
Tiểu Mạc à, bây giờ ba cháu chỉ còn lại một đứa con trai là cháu thôi.
Người giúp việc trước đó lại đi đến, tự tay đưa lên một ly nước lọc:
Cậu Ba, cậu uống nước đi.
Thẩm Phong nhận lấy ly nước rồi liếc nhìn người giúp việc thêm một cái.
Vốn dĩ đây là một chuyện rất bình thường, chủ yếu là do người phụ nữ này căng thẳng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên nên Thẩm Phong không nhịn được mà chú ý hơn một chút.
Thẩm Phong cầm ly nước trong tay, nhìn qua một lượt ánh mắt của đám đông, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của bác Cả Thẩm.
Dưới ấm giới, hôm nay có nhiều người đến như vậy, ba Thẩm sang bên kia chắc cũng rất giàu có! Lúc truy điệu thì đau thương, còn lúc này thì lại vui vẻ! Đương nhiên nếu như người ta có di chúc thì việc đập vỡ bát này có thể không tính.
Nhưng ba Thẩm lại không có di chúc, trước đây cũng chỉ là tung hỏa mù mà thôi.
Ông ta không hề lập di chúc, hoặc là bản thân ông ta không hề nghĩ mình sẽ chết một cách đột ngột như thế! Ngay cả cơ hội giãy giụa ông ta cũng không có! Làm xong chuyện, mọi người rời khỏi nghĩa trang rồi quay về nhà ăn bữa cơm chia tay, coi như xong xuôi! Khi về đến nhà họ Thẩm thì người giúp việc gần như đã chuẩn bị xong.
Tuy cháu đã nói muốn rời khỏi công ty, nhưng trước khác nay khác, bác Cả vẫn hi vọng cháu có thể ra mặt tiếp quản Thẩm Thị.
Cam Như Ý nghe thấy lời này chợt dừng bước.
Cô ta quay đầu lạnh lùng nhìn bác Cả Thẩm-người cực kì không biết xấu hổ trong mắt cô ta.
Thẩm Mạc khẽ lắc đầu, đùa gì vậy, anh tiếp nhận Thẩm Thị thì phải tiếp tục nuôi đám người này, chưa biết chừng một lúc nào đó sẽ có người nhảy lên cắn anh một miếng! Thẩm Mạc sao có thể ngốc đến mức ấy?
Ý tốt của bác Cả, cháu xin nhận.
Tuy bác Cả Thẩm đã nhanh chóng né đi, nhưng trong lòng Thẩm Phong chắc chắn vẫn sẽ nghi ngờ, chưa biết chừng ly nước này có vấn đề: Thẩm Phong ngẫm nghĩ, anh ta liếc nhìn căn phòng mà Cam Như Ý đang nghỉ ngơi, trong lòng chợt hình thành một kế hoạch.

Được rồi, tôi biết rồi, cô quay lại làm việc trước đi, có gì tôi sẽ gọi cô!
Anh ta dịu dàng nói một tiếng với người giúp việc, sau đó bưng ly nước rồi bước lên tầng.
Người giúp việc quay đầu liếc nhìn bác Cả Thẩm, cũng không biết có làm hỏng việc hay không, nhưng thấy bác Cả Thẩm không nhìn mình thì thấp thỏm trong lòng, chỉ có thể đứng một bên.
Chỉ có thể nói Cam Như Ý cứ tự cầu phúc đi! Cam Như Ý nằm ở trên giường, không có việc gì mà chỉ nằm giết thời gian, lượt xem một vài tin tức, cô ta đặc biệt quan tâm tới tình hình gần đây của MC.
Cô ta đang nghĩ rốt cuộc tại sao Lâm Sở Sênh lại gióng trống khua chiêng thu mua nhiều công ty như vậy? Thẩm Phong bước vào, đúng lúc nhìn thấy Cam Như Ý đang suy nghĩ.
Anh ta tiện tay đưa ly nước qua:
Như Ý, uống nước.
Cam Như Ý không nghĩ ngợi nhiều mà nhận luôn.
Mỗi khi có người khen ngợi, Lâm Sở Sênh chỉ cười mà không nói gì.
Để có thể làm được nữ vương kinh doanh, cô đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay những chuyện như nói gì với người như thế nào, người nào thích nghe lời nào.
Trước kia chẳng qua là cô lười kéo gần khoảng cách với bọn họ mà thôi! Lâm Sở Sênh được đám đông vây quanh, nhìn sang người có xuất thân tốt nhất là Cam Như Ý thì lại không được hoan nghênh như vậy.
Nhưng đàn ông nói lời phải giữ lời.
Lúc trước cháu hại ông ấy rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đây là cái mà cháu phải trả cho ông ấy, dù thế nào đi nữa cũng không thể thu hồi lại được!
Lời nói hoang đường được Thẩm Mạc nói một cách rất thẳng thắn, đường hoàng.
Vốn dĩ hôm nay cô ta luôn bận lo nghĩ, có người nói ba Thẩm chết rồi thì cái nhà này cũng sẽ do bác Cả Thẩm quyết định thôi.
Người đó nói với cô ta rằng chỉ cần cô ta nói sau này sẽ bằng lòng làm tại mắt cho bác Cả Thẩm thì bác Cả Thấm sẽ lập tức nghe theo.
Bởi vì người nói câu này được coi là thông minh trong mắt đám người giúp việc nên cô ta cũng nghe theo.
Trong cục diện ngày hôm nay, Cam Như Ý cho người ta một cảm giác không được phóng khoáng, còn Lâm Sở Sênh thì không giống vậy! Vừa có khí phách của nữ vương kinh doanh, lại vừa có sự thuận lợi mọi bề mà một nữ chủ nhà nên có.
So sánh một chút liền biết cao thấp thế nào rồi.
Nếu bác Cả Thẩm và những người khác đã trở mặt với Thẩm Phong rồi, vậy thì phải nhanh chóng lấy lòng Thẩm Mạc.
Người giúp việc chưa từng làm việc như thế lần nào, nên toàn bộ quá trình đều rất căng thẳng.
Những động tác này bị Lâm Sở Sênh ở cách đó không xa bắt gặp được, đôi môi nở nụ cười như có như không.
Bác Cả Thẩm và Cam Như Ý tranh cãi, bác Cả Thẩm chắc chắn phải làm mất mặt Cam Như Ý, nhất là loại chuyện tự nộp mang đến bị người ta lợi dụng.
Nhất là cái người ăn nói rất thẳng thắn, câu nào câu nấy đều ra sức khen Lâm Sở Sênh.
Nào là phụ nữ gì mà còn giỏi giang hơn đàn ông, nói chung là tóm được cái gì dễ nghe cũng đều sắp đặt lên người Lâm Sở Sênh.
Đương nhiên người này thực sự nghĩ như vậy, trước đây ông ta chưa từng nói chuyện với Lâm Sở Sênh, bây giờ nói chuyện mới thấy câu nào Lâm Sở Sênh nói cũng trúng suy nghĩ trong lòng ông ta.
Thẩm Mạc không nói gì, bác Cả Thẩm thì sa sầm mặt:
Thẩm Phong, cháu cũng phải đi sao?
Giọng điệu u ám nhìn là đã biết câu tiếp theo sẽ bùng nổ, nhưng Thẩm Phong vẫn gật đầu.
Thấy thế, bác Cả Thẩm ngay lập tức vỗ bàn:
Sao, bữa cơm này là do một mình anh trai cháu chịu trách nhiệm à? Việc tiếp quản Thẩm Thị thì sốt sắng nhận, còn bữa cơm cuối cùng ăn với ba thì khó đến thế à? Thẩm Phong, hôm nay cháu bước ra khỏi cánh cửa này thử coi, nhà họ Thẩm coi như không có đứa như cháu!
Bác Cả Thẩm nói câu này chắc chắn đã vượt quyền, cũng rất tàn nhẫn! Nhưng nếu hôm nay Thẩm Phong thật sự rời đi thì đúng là không phải đạo.
Vả lại, Thẩm Mạc là chủ nhân mới lại không nói gì, mặc cho bác Cả Thẩm nổi giận.
Bác Cả Thẩm và những người khác lúc này đã hoàn toàn khác so với lúc sáng sớm, ít nhất bây giờ bọn họ đã dám nói chuyện, dám cười rồi.
Một đám người cũng coi như quen biết lẫn nhau, rảnh rỗi thì nói chuyện trên trời dưới đất.
Tâm trạng của mọi người đều khá tốt.
Cam Như Ý xuất thân là luật sư, miệng lưỡi chắc chắn cũng rất tốt! Nhưng cái nghề luật sư này có tính công kích quá lớn, đúng là không thể so được với nghề chuyện đi lấy lòng người khác như nghề kinh doanh.
Cam Như Ý ngồi đó thật sự rất khó chịu, cô ta nhìn đồng hồ mới chỉ tới mười giờ rưỡi, cho dù mười một giờ bắt đầu ăn thì ít nhất cũng cần ba mươi phút.
Khoảng thời gian chịu đựng quá khó khăn, chủ yếu là bữa ăn này không giống với những bữa tiệc bình thường khác, đều là người quen biết cả, muốn ngồi yên một chỗ cũng khá là khó.
Mắt thấy Cam Như Ý uống một mạch gần hết, Thẩm Phong mới ngồi xuống bên cạnh giường với cô ta.
Bởi vì Cam Như Ý luôn không coi Thẩm Phong ra gì, cũng có lẽ là vì quá chuyên tâm nghĩ cách đối phó với Lâm Sở Sênh, cho nên cô ta không hề để ý việc vì sao Thẩm Phong lại ở đây.
Cam Như Ý ngẫm nghĩ, toàn thân chợt cảm thấy khô nóng, vô thức kéo quần áo.
Ngay cả Thẩm Mạc không thích nói chuyện thi thoảng cũng xen vào một câu.
Lâm Sở Sênh vốn dĩ xuất thân từ nhân viên kinh doanh, hiện giờ gần như là do cô làm chủ nhà.
Cả một đám người đều bị Lâm Sở Sênh dẫn dắt chủ đề, nói gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Sau này chuyện của nhà họ Thẩm cuối cùng cũng d9o Thẩm Mạc quyết định.
Cho dù Thẩm Thị có thể nào, Thẩm Phong có làm việc gì không đúng thì chủ nhân của nhà họ Thẩm là Thẩm Mạc cũng c6ó quyền lên tiếng! Ngay sau đó, tiếng pháo nổ vang lên, dù thế nào cũng phải chúc mừng một chút.
Trên dương gian, gia sản nhà họ Thẩm đ5ã có người thừa kế.
Cam Như Ý không thể ngồi yên được nữa, sau khi liếc nhìn đồng hồ thì đứng dậy:
Thưa các chú, các bác, anh Hai, chị dâu! Công ty có việc gấp, cháu phải đi xử lý một lát.
Chúc mọi người ăn ngon miệng!
ở trước mặt bao nhiêu người như thế, Cam Như Ý đương nhiên phải giả vờ giữ thể diện.
Cam Như Ý đứng dậy, Thẩm Phong chắc chắn cũng phải đi theo.
Tuy thủ đoạn rất vụng về nhưng vẫn có cơ hội thành công! Dù sao thì bác Cả Thẩm cũng không bị tổn thất gì.
Nhưng Thẩm Phong chỉ giả vờ làm đồ ăn hại chứ không phải là đồ ăn hại thật sự.
Anh ta chắc chắn có dã tâm của chính mình, nhất là hôm nay đã bị kích thích, chắc chắn sẽ nảy sinh một vài ý nghĩ mà trước đó không hề có.
Bữa ăn nhanh chóng bắt đầu, mọi người đều ngồi xuống.
Bởi vì người khá đông nên đã ăn theo hình thức tiệc.
Thẩm Phong vốn định đi gọi Cam Như Ý ra.
Cô ta lấy hết dũng khí, chờ lúc bác Cả Thẩm ở một mình để nói.
Nói xong, không ngờ bác Cả Thẩm lại bằng lòng giúp cô ta.
Khoảng mười phút sau, bác Cả Thẩm kêu người đưa tới một túi giấy cho cô ta, bảo là nghĩ cách để Thẩm Phong uống vào.
Thẩm Mạc nói xong lại liếc nhìn Thẩm Phong, dường như đang chờ anh ta tự mình bước đến.
Thấy tình hình này, Lâm Sở Sênh lập tức cười đứng dậy, bước tới cạnh Cam Như Ý, túm lấy tay cô ta:
Chỉ trách em, hôm qua Như Ý nói với em là không khỏe, nhưng em lại quên mất! Mau đi thu dọn một căn phòng để Như Ý vào nằm nghỉ!
Lâm Sở Sênh vừa gọi, người giúp việc ngay lập tức dìu Cam Như Ý đi.
Cam Như Ý đành phải ngoan ngoãn xuống nước theo.
Quần áo đã nới rộng ra một khoảng lớn, Cam Như Ý mới ý thức được, cô ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Phong:
Anh cho tôi uống cái gì vậy?


Thẩm Phong cởi một bên cà vạt:
Như Ý, anh không...

không biết.

Anh rất nóng...

rất nóng!
Vừa nói vừa áp sát vào người Cam Như Ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.