Chương 385: Hợp tác vui vẻ
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2213 chữ
- 2022-02-06 09:07:46
Lúc trước anh ta cũng biết chuyện người tình của ba Thẩm giày vò Vương Phi, thế nhưng cô ta không có chỗ dựa, bà ta muốn giày vò8 kiểu gì cũng được.
Cam Như Ý thì khác, cô ta là con gái nhà quan, vào lúc ba Cam và Cam Cửu chưa chết hoặc không ngồi 3tù, muốn bắt chẹt Cam Như Ý thì cũng phải đắn đo suy nghĩ.
Người tình của ba Thẩm tức giận lau mặt, kết quả lại làm cho9 người và tay đều dính mỡ, khỏi phải nói đến cảm giác kinh tởm kia khó chịu đến nhường nào:
Mẹ biết cô ta không phải Vương Phi6, thế nên mẹ có nói gì đâu, còn phải tỏ ra tươi cười, nhìn sắc mặt của người ta như thế còn gì.
Người tình của ba Thẩm cũng tứ5c giận, không nhịn được bắt đầu oán trách.
Chỉ còn lại một mình Thẩm Phong, anh ta ngồi đó tức tối một mình, đá một cước lên bàn.
Anh ta đá rất mạnh, suýt chút nữa đá lật cả bàn ăn, thế nhưng có ích gì chứ, chẳng thay đổi được gì cả, chỉ có thể bực dọc một mình.
Ngồi trong chốc lát, anh ta không thể không làm gì được.
Vào lúc tâm trạng không tốt, Cam Như Ý không muốn giả dối đối phó với bọn họ.
Cô ta ra ngoài ngồi, mặc dù sắp đến lập hạ, nhưng buổi tối ở thành phố Thanh vẫn khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh.
Lúc không có chuyện gì làm, Cam Như Ý ngồi ở đó suy nghĩ.
Bảy giờ hai mươi phút tối, Cam Như Ý xuất hiện trong phòng làm việc của Lâm Sở Sênh, Lâm Sở Sênh tự mình rót một tách trà mời cô ta.
Không ngờ cô Cam lại đến đây, tôi rất lấy làm vinh hạnh.
Lâm Sở Sênh ngồi lại vào chỗ của mình, cơ thể lười biếng dựa ra sau, trưng ra dáng vẻ bà chủ.
Cam Như Ý nhấp một ngụm trà, nhưng cũng không vội nuốt xuống mà ngậm trong miệng, giống như đang chờ nước trà này tự hòa tan ra:
Trà này của chị dâu quả thật không tệ, đắng nhưng không chát.
Cho dù không có gì thì sao chứ, cô ta vẫn còn Thẩm Thị.
Chỉ cần không ly hôn với Thẩm Phong, trong tay cô ta vẫn còn một con át chủ bài.
Người thông minh đều biết điều chỉnh tâm lý của mình, vào lúc khó khăn nhất, cả Lâm Sở Sênh và Cam Như Ý đều làm như vậy.
Nhà ở thế hệ thứ tư là dự án hợp tác đầu tiên mà thành phố Thanh lấy được.
Cô cho rằng mình có đủ mười ngày nửa tháng để lãng phí sao.
Cam Như Ý thấy Lâm Sở Sênh không nói lời nào lại uống một ngụm trà nữa, để nước trà di chuyển trong miệng mấy vòng, khiến mùi trà thấm đẫm toàn bộ khoang miệng rồi mới nói tiếp:
Ngộ nhỡ Thẩm Thị sụp đổ, cô biết thành phố Thanh, hoặc quốc gia sẽ tốn thất bao nhiêu tiền không? Trong tình huống như vậy, cô cho rằng quốc gia sẽ cho hai doanh nghiệp chúng ta có thù hận với nhau sao? Lâm Sở Sênh, cô có thể thu dọn trò khôi hài của mình rồi đấy.
Lông mày của Lâm Sở Sênh hơi nhướng lên.
Nên nói như thế nào đây, đúng là Cam Như Ý có khác.
Đúng như suy nghĩ của Cam Như Ý, bên phía Lâm Sở Sênh chỉ hỗ trợ về mặt kỹ thuật.
Bởi vì bản kế hoạch này đã được phía trên phê chuẩn, chắc chắn không thể thay đổi, thế nên khi thật sự xây dựng thì Thẩm Thị vẫn phải dựa vào phương án này để hoàn thành.
Nói trắng ra là sau khi ký tên, về cơ bản thì dự án này không liên quan nhiều đến Lâm Sở Sênh.
Khi đối diện với một chuyện nào đó thì cô ta suy nghĩ rất thấu đáo.
Nếu cứ tiếp tục ồn ào, quả thật sẽ không có lợi cho ai cả.
Quốc gia nhất định sẽ ngăn cản loại cạnh tranh kiểu âm mưu thế này.
Sau đó Lâm Sở Sênh bật cười, cô đứng dậy rót tiếp một tách trà cho Cam Như Ý:
Thấy cô thích uống như vậy, khi nào về tôi gói lại một ít cho cô cầm theo nhé!
Rõ ràng hai người đều ước gì có thể giết chết nhau, thế nhưng lại có thể ra vẻ chuyện trò vui vẻ.
Lâm Sở Sênh rót trà xong, sau đó lấy một bản tài liệu từ trong cặp tài liệu ra:
Cô xem thử đi.
Nếu cảm thấy có thể chấp nhận thì ký tên, hôm nay chúng ta sẽ xin ngay để sớm hóa giải ưu sầu cho thành phố Thanh.
Bản tài liệu này là dự toán dự án và điều kiện ràng buộc khi hợp tác mà Lâm Sở Sênh đã chuẩn bị xong từ sớm.
Có vẻ như cô không muốn đình chiến, ngược lại còn đang muốn uy hiếp tôi.
Tuy nói như vậy, thế nhưng Lâm Sở Sênh vẫn ngồi trên ghế, thậm chí còn nhìn Cam Như Ý bằng ánh mắt nực cưới.
Cam Như Ý vẫn thưởng thức trà bằng tư thế riêng biệt của mình.
Lâm Sở Sênh rất mưu mô, Cam Như Ý quả thật không đoán ra được phản ứng của cô.
Cam Như Ý lạnh lùng lên tiếng:
Tôi thật sự tò mò, không biết cô lấy đâu ra tự tin này? Tôi xin cô? Cô nghĩ sao vậy?
Lâm Sở Sênh nhún vai, không thèm để ý đến cô ta, giống như đang nói Cam Như Ý cứ giả vờ đi.
Vào lúc này, sự đắc ý của Cam Như Ý giống như không đáng một xu.
Chuyện nhà ở thế hệ thứ tư của cô cần một lượng lớn vật liệu.
Có điều, Lâm Sở Sênh lựa chọn như thế cũng có thể hiểu được.
Nếu muốn hợp tác, ngoài phương thức như vậy ra thì chẳng còn phương án nào tốt hơn cả.
Hơn nữa ở bên ngoài thì vẫn là MC phụ trách, Thẩm Thị là nhà xây dựng thứ hai.
Cô ta biết Thẩm Thị còn phải tiếp tục tiến lên, cũng phải tìm cách lấy lại mặt mũi cho Thẩm Thị, mà trước mắt lại đang có một cơ hội.
Cuối cùng Cam Như Ý cũng quyết định đi tìm Lâm Sở Sênh.
Có điều trước khi lên xe, Cam Như Ý gọi điện thoại cho cấp dưới, cấm nhà cung cấp cho mình có bất kì mối quan hệ hợp tác nào với MC.
Dù sao thì hai người cũng đã có quan hệ xác thịt rồi, cứ tiếp tục giày vò thì giống như ra vẻ quá.
Đương nhiên ngủ cạnh nhau cũng không phải là Thẩm Phong có thể tùy tiện chạm vào Cam Như Ý, mà anh ta cũng không gấp, cứ từ từ rồi kiểu gì cũng tìm được cơ hội thôi.
Hai người mỗi người một tâm sự riêng, ngày nào cũng chơi trò đồng sáng dị mộng.
Bắt đầu từ lúc nào mà người vốn kiêu ngạo, luôn chiếm hết thời cơ có lợi cho mình như cô ta, bây giờ ngay cả việc ngăn cản cũng trở nên khó khăn thế này? Ngẫm lại, hình như là bắt đầu từ lúc kéo Thẩm Mạc về cạnh mình, cô ta liền hết lần này đến lần khác bị người ta hãm hại.
Quả nhiên con người không thể quá coi trọng tình cảm trong lòng.
Cam Như Ý kéo quần áo lại, đứng lên.
Vì vậy bên cô chọn hợp tác với Thẩm Thị cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Còn đơn hàng trước đó chúng tôi lấy được, tôi có thể cho cô một nửa.
Lời mà Cam Như Ý nói, ít nhất nghe có vẻ công bằng.
Lâm Sở Sênh ngồi đó suy nghĩ một cách hết sức nghiêm túc, một hồi lâu sau mới trả lời:
Cô muốn dùng hòa bình giả dối này để tranh cao thấp với tôi?
Lẽ nào cô không có ý định này?
Cam Như Ý tiếp lời.
Tôi đã sắp xếp xong, tuyệt đối không cho phép cô hợp tác với những doanh nghiệp có quan hệ với Thẩm Thị.
Như vậy cô phải đi theo con đường nhập khẩu.
Thế nhưng nhập khẩu thì giá thành khá cao.
Một khi phát hiện ra, lập tức ngừng hợp tác.
Cam Như Ý chỉnh lại quần áo.
Đúng vậy, ở trong nước, khi nào vị trí của Thẩm Thị vẫn chưa bị thay thế thì cô ta luôn có vốn liếng để kiêu ngạo.
Tuy rằng về mặt lợi nhuận thì Lâm Sở Sênh chỉ có thể cầm bổn phận, Cam Như Ý có thể cầm sáu phấn, thế nhưng cô cũng không tính là chịu thiệt.
Nếu chuyện này cứ thế mà lắng xuống, vậy có vẻ không có ba Cam giúp đỡ, dường như lúc này Cam Như Ý mới chính thức có thể ganh đua cao thấp trên thương trường với Lâm Sở Sênh.
Đương nhiên chuyện xem hợp đồng, với chuyên ngành của Cam Như Ý thì hoàn toàn không cần người ta xem thử.
Cạch! Thẩm Phong ném đũa đi.
Vốn dĩ muốn nói mình không ăn cơm nữa, thế nhưng suy cho cùng thì anh ta nói năng cũng chậm chạp.
Miệng của anh ta vừa mở ra, kết quả người tình của ba Thẩm ngồi ở đó cũng tức giận đứng dậy:
Hèn nhát.
Bà ta xoay người, bước vào trong nhà vệ sinh.
Tôi thật sự không phân biệt được đây là trà gì.
Không đợi Lâm Sở Sênh nói gì, Cam Như Ý lại tiếp tục nói:
Giống như chị dâu bây giờ vậy, rõ ràng đã sắp xếp cho cấp dưới cố tình chờ tối, thế nhưng lúc này lại giả vờ ra vẻ bất ngờ, thật đúng là khiến người ta khó mà hiểu được.
Nghe Cam Như Ý ngồi đó móc mỉa, Lâm Sở Sênh chỉ cúi đầu, cười mấy tiếng:
Dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho cô chứ.
Nếu tôi hỏi thẳng cô muốn xin tôi như thế nào, vậy mặt mũi của cô nên đặt ở đâu bây giờ?
Bây giờ chuỗi ngày Cam Như Ý có thể lên mặt đã qua.
Từ lúc mở miệng gọi Lâm Sở Sênh là chị dâu thì trên khí thế của Lâm Sở Sênh đã lấn át hết khi thể của cô ta rồi.
Có điều vào lúc này, từ đầu đến cuối, Cam Như Ý vẫn cảm thấy phải ổn định suy nghĩ của mình mới là điều quan trọng.
Vì vậy cô ta nên nói sao thì cứ tiếp tục nói vậy:
Không, tôi đang cho hai ta một bậc thang, để chính phủ thấy chúng ta đều là người thức thời.
Lâm Sở Sênh
ổ
một tiếng thật dài:
Vậy cô chuẩn bị cho tôi một bậc thang thế nào?
Nhà ở thế hệ thứ tư là kế hoạch do chúng tôi đưa ra trước.
Dù sao thì MC cũng chỉ là một ngôi sao mới nổi, chắc chắn sẽ có khoảng cách về thực lực với Thẩm Thị.
Ít nhất thì bây giờ chắc chắn anh ta phải xin lỗi.
Cam Như Ý đi ra ngoài, cũng không trở về phòng của mình.
Vốn dĩ căn phòng đó đặt hai chiếc giường, nhưng từ sau lần xảy ra quan hệ trước đó, Cam Như Ý đã sai người khiêng một cái giường đi.
Hơn nữa người của hải quan lại là học trò mà ba tôi hài lòng nhất.
Vào lúc đang ở đầu sóng ngọn gió, quả thật ông ấy không dám làm gì cô, thế nhưng tìm cớ trì hoãn mười ngày nửa tháng cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Cơ thể của Cam Như Ý lại ngả về phía trước:
Thành phố Thanh đã gây ra vụ bê bối khiến cả nước đều biết, người cầm quyền cần có ngay một số chuyện để nâng cao thành tích của mình, ví dụ như làm ra thành tích kinh tế khiến người ta ao ước.
Chỉ cần cô ta thấy không có vấn đề thì thật sự sẽ không có vấn đề gì nữa.
Còn về động cơ, Cam Như Ý cảm thấy Lâm Sở Sênh là người thông minh, đã nghĩ đến phương diện này từ sớm cũng chẳng phải là chuyện khó hiểu lắm.
Vì vậy sau khi xem xong, Cam Như Ý ký tên của mình lên đó, cũng ấn con dấu của công ty lên.
Bên phía Lâm Sở Sênh cũng đã chuẩn bị xong, rất nhanh đã ký tên và đóng con dấu ổn thỏa.
Sau khi hai bên hoàn thành, Lâm Sở Sênh quét nội dung rồi gửi cho cơ quan có liên quan.
Gửi hết các giấy tờ đi thì còn lại hai bản, hai người mỗi người giữ một bản.
Ký hợp đồng xong, Lâm Sở Sênh lại rót nước cho Cam Như Ý, cô không thể để trà nguội được, thậm chí còn nghiêm túc gói trà lại cho cô ta.
Bên phía cơ quan cấp phép thì lại như đang chờ bọn họ, chỉ trong vòng nửa tiếng, còn không phải trong giờ làm việc đã đồng ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.