Chương 386: Phụ nữ xấu, đàn ông có yêu không?


Sao hả, không tệ lắm đúng không?
Lâm Sở Sênh lấy một đôi găng tay dùng một lần từ trong ngăn kéo ra, nghịch cây của mình. <8br>
Chậu cây này đẹp nhất trong các cây, nhìn cái lá cây kìa, vừa dài vừa to, giống như cái cây đang muốn nở ra cái gì v3ậy.

Có điều không hiểu sao Cam Như Ý luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, lại thấy Lâm Sở Sênh đeo găng tay ch9o nên lập tức cảm thấy cây này có vấn đề.
Không cần phải tô điểm thêm nhiều, cảm giác lãng mạn đã tự nhiên toát ra.
Đương nhiên Thẩm Mạc cũng chuẩn bị từ sớm, còn cầm áo khoác cho Lâm Sở Sênh, không lạnh không nóng, rất thoải mái.
Quả thật Cam Như Ý rất muốn phản kháng, thế nhưng mới vừa dùng sức đã cảm thấy đau dạ dày, vừa khựng lại như vậy, chắc chắn đã bị Thẩm Phong lợi dụng.
Vừa bị lợi dụng, Cam Như Ý lại sốt ruột, vừa sốt ruột, dạ dày liền đau hơn.
Không có chuyện gì thì tay cầm tay, nhớ lại những chuyện xảy ra giữa hai người ở bờ biển trước đây, Lâm Sở Sênh không nhịn được tát cho Thẩm Mạc một cái.
Ngẫm lại người này không có ý tốt tiếp cận mình, hơn nữa còn cởi quần áo của mình ra, Lâm Sở Sênh liền cảm thấy tức giận.
Trước đó Thẩm Phong còn dùng âm mưu của người khác để che đậy mục đích của mình, bây giờ cứ trực tiếp đơn giản như vậy là vì nhà họ Cam không bằng trước đây.
Cam Như Ý hiểu hết những điều này.
Thế nhưng cho dù đang ngủ, Cam Như Ý cũng không nhịn được rơi nước mắt.
Suy cho cùng cô ta cũng không mạnh mẽ, lạnh lùng như trong tưởng tượng.
Cứ tuần hoàn ác tính như thế, Cam Như Ý lại bị Thẩm Phong ăn sạch lần nữa.
Đương nhiên lúc Thẩm Phong làm chuyện xấu rất thích dùng tình yêu để che giấu, trong miệng toàn là tình là yêu, ở trước mặt Cam Như Ý thật đúng là trào phúng.
Vào lúc Thẩm Mạc không hề có bất kì sự đề phòng nào, Lâm Sở Sênh dùng sức đá anh ngã thẳng về phía trước.
Có điều bởi vì đang ở trên bờ cát, chắc chắn ngã xuống cũng không đau.
Trái ngược với Thẩm Mạc đi đến điểm đích, Cam Như Ý lại đi lung tung không có đích đến.
Cô ta lái xe mãi đến mười hai giờ, có lẽ là nhớ đến việc ngày mai còn phải đi làm nên mới miễn cưỡng trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Trái ngược với Cam Như Ý đang chịu khổ, bên phía Lâm Sở Sênh lại vô cùng ung dung.
Buổi tối không có việc gì nên hai người đi hóng gió biển.
Đương nhiên Thẩm Mạc cũng cố nhịn.
Anh bế Lâm Sở Sênh, chạy lên xe bằng tốc độ giống như chạy nước rút.
Môi của cô không nhịn được cong lên.
Đến lúc tan ca, phát hiện người mình quan tâm đang ở trước cửa chờ mình.
Lâm Sở Sênh tắt đèn, hiện giờ cô đã có thể yên tâm về nhà ngủ rồi.
Lâm Sở Sênh dẫn vệ sĩ xuống lầu, còn chưa ra ngoài đã thấy xe của Thẩm Mạc đỗ ở đó.
Cam Như Ý cũng không sợ mất mặt, dứt khoát bắt đầu tìm kiếm, xem coi cây 6ráy này là thần thánh phương nào.
Quả nhiên thứ này có độc giống như cô ta đã nghĩ.
Thậm chí chỉ vì sơ sẩy, đứa bé của cô cũng đã mất.
Cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Cô cảm thấy tôi để tiện ở chỗ nào?
Lời nói này đã chặn họng Cam Như Ý.
Cho dù là lúc trước đánh đòn tâm lý, hay về sau để Cam Cửu ra tay không phải cũng đều chĩa thẳng vào cô hay sao? Nếu thật sự muốn so sánh thì cũng rất khó nói ai hèn hạ hơn ai.
đi đâu?
Hiện giờ Cam Như Ý không có tâm trạng đối phó với Thẩm Phong, thế nên cô ta hất tay của anh ta ra:
Không đi đâu cả, chỉ tùy tiện đi dạo thôi.

Như Ý.
Thẩm Phong đột nhiên nhanh chân áp sát lại, ôm chặt lấy Cam Như Ý từ phía sau:
Anh biết...
em đi gặp...
ghen ghét.
Thẩm Phong vừa đến gần, mùi rượu khắp người anh ta rất gay mũi và khó chịu.
Hơn nữa Cam Như Ý đang đau dạ dày, đầu óc đã trở nên choáng váng:
Anh theo dõi tôi?!
Cam Như Ý giả vờ tức giận, muốn dùng sức tránh ra khỏi cái ôm của Thẩm Phong.
Đợi đến lúc hai người vừa lên xe, Thẩm Mạc lập tức khôi phục bản tính như hổ như sói của mình, nhào đến ngay.

Trên người bẩn.
Vào lúc hai người sắp đi thẳng vào vấn đề, Lâm Sở Sênh không nhanh không chậm nói.
Vệ sĩ của Lâm Sở Sênh ở phía sau chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn.
Lúc người ta thân mật, đương nhiên bọn họ không thể đến gần, thế nhưng vẫn phải bảo vệ chu đáo.
Thời gian dài như vậy không ngủ với ai, cho dù lần trước cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, hoàn toàn chưa được thỏa mãn, lần này cho dù thế nào anh ta cũng phải chơi cho đủ.
Còn việc Thẩm Phong uống rượu thật hay là giả vờ uống, thật ra trong lòng cả hai đều biết chắc chắn là giả.
Nhìn thấy dáng vẻ tức tối của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc càng lúc càng cười đắc ý hơn:
Cái này gọi là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Thậm chí anh còn đắc ý nhảy lên.
Tuy rằng Lâm Sở Sênh biết Thẩm Mạc làm vậy để đùa mình, thế nhưng nhìn thấy anh đắc ý như thế, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì có vệ sĩ ở đây, Thẩm Mạc cũng kiêng dè.
Lâm Sở Sênh là người phụ nữ nằm trong tim anh, không phải là gái gọi, chắc chắn không thể trình diễn cảnh tượng kịch liệt như vậy ở trước mặt người khác.
Không thể quá gần, cũng không thể quá xa, mức độ này quả thật cũng không để nắm bắt.
Cho dù bọn họ có nghĩ thế nào thì đoàn xe nên đi vẫn phải đi
Lúc này Cam Như Ý cũng hiểu được tại sao Lâm Sở Sênh luôn có vệ sĩ đi theo:
Để tiện.
Cam Như Ý không nhịn được nữa, bật ra một câu.
Lâm Sở Sênh vẫn cười:
Điều tôi đang làm bây giờ chính là điều mà cô đã làm với tối trước kia.
Đặt thẻ phòng lên, Cam Như Ý thật sự cảm thấy kiệt sức.
Vừa vào cửa, thậm chí cô ta còn không muốn đi tắm, chỉ muốn lên giường nằm nghỉ ngơi cho khỏe.

Cô nói xem, vừa nãy khi tôi rót trà có đổ một chút chất lỏng vào trong thì cô cũng không biết đâu nhỉ?
Lâm Sở Sênh cười, nói chuyện bằng giọng điệu cợt nhả.
Dù là bây giờ, Cam Như Ý cũng không ngờ rằng trong phòng làm việc của Lâm Sở Sênh trồng thứ này là để hại người:
Tuy cây ráy có độc, thế nhưng cũng không đến mức gây chết người.
Nghe xong lời của Cam Như Ý, nụ cười của Lâm Sở Sênh lại càng sâu hơn:
Quả thật không đến mức gây chết người, thế nhưng nếu muốn hủy hoại một người lại dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt cô trực tiếp chiếu lên người Cam Như Ý.
Ở trước mặt Thẩm Mạc, từ đầu đến cuối, tâm trạng của Lâm Sở Sênh vẫn luôn thật sự vui vẻ.
Lăn lộn một lúc, chắc chắn quần áo của hai người đã xộc xệch từ lâu.
Cảm giác này khiến người ta rất thích.
Thẩm Mạc bước xuống xe, chạy vội mấy bước, sau đó ôm ngang Lâm Sở Sênh lên.
Lúc này muốn một đứa bé là vừa kịp lúc.
Đương nhiên là Thẩm Phong luôn thầm cảm thấy Thẩm Mạc tốt hơn mình ở chỗ đã tìm được một người phụ nữ tốt.
Chỉ là sau khi cô ta đi khỏi, cô cẩn thận cất bản hợp đồng của hai người đi.
Còn việc vệ sĩ, lần nào Lâm Sở Sênh ra ngoài cũng luôn dẫn theo nhiều người như vậy, không phải là vì những kinh nghiệm trước đó đã nói cho cô biết sao.
Lâm Sở Sênh thấy Cam Nh5ư Ý cất điện thoại di động đi liền biết cô ta đã tìm kiếm xong rồi.
Sau đó cô ôm chậu cây sang một bên, còn cái găng tay dùng một lần kia cũng bị ném vào thùng rác.
Căn phòng này vốn dĩ yên tĩnh không có một ai, cô ta cũng không đề phòng, ai ngờ Thẩm Phong lại chui ra từ phía sau cứ như ma vậy.
Thấy mình làm Cam Như Ý sợ đến run người, Thẩm Phong liền kéo tay của cô ta:
Như Ý, em đã...
Nghĩ đến đây, Thẩm Phong còn cố tình đắp chăn cho Cam Như Ý.
Nhưng mà giá thì trước sau gì cũng là giả, Thẩm Phong muốn thể hiện tình cảm, thế nhưng lại có thể nhìn ra được sơ hở từ từng chi tiết.
Cam Như Ý đang lái xe từ dưới hầm gửi lên, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ta thích Thẩm Mạc, dù luôn tự nhủ rằng không thể tiếp tục thích anh, thế nhưng đến lúc này, cô ta vẫn không kìm được lòng mình, cứ suy nghĩ về anh rồi lại cảm thấy mất mát.
Đương nhiên cái này không giống cú đạp trước đó, chắc chắn là cái cắn này của Lâm Sở Sênh không dùng sức.
Cắn đến mức hai người đều hít thở dồn dập, bắt đầu xúc động ôm lấy nhau lăn lộn.
Lăn lộn từ dưới đất lên đến giường, Thẩm Phong khá thỏa mãn.
Tuy rằng mặt anh ta bị thương, thế nhưng cơ thể lại lành lặn.
Nãy giờ Lâm Sở Sênh vẫn luôn nói chuyện với Cam Như Ý, một khi Cam Như Ý xuất hiện triệu chứng trúng độc thì đưa đàn ông ra xử lý Cam Như Ý rồi quay video lại.
Cho dù sau đó Cam Như Ý được cứu thì cũng mất hết mặt mũi.
Cam Như Ý nhìn Lâm Sở Sênh một lúc, sau đó xoay người rời đi.
Đương nhiên là Lâm Sở Sênh cũng không ngăn cản Cam Như Ý.
gặp Thẩm Mạc.
Anh ghen ghét...
Thế nhưng Thẩm Phong lại càng ôm chặt hơn.
Thậm chí trong lúc giãy giụa, Thẩm Phong đè thẳng Cam Như Ý xuống đất, hôn lung tung lên mặt cô ta.
Thẩm Phong thỏa mãn nằm đó.
Hôm nay anh ta đã tính kĩ rồi, tính ngày thì thấy cách lần dùng thuốc trước đó đã được một khoảng thời gian, cho dù có độc tố thì cũng xử lý xong hết rồi.
Lúc trở về, thật ra Cam Như Ý đã loáng thoáng có cảm giác đau dạ dày.
Chủ yếu là do suy nghĩ nhiều, tối đến lại không ăn cơm, hơn nữa lúc bụng rỗng còn uống nhiều trà đặc như vậy thì chắc chắn sẽ khó chịu.

Như Ý.
Đột nhiên Thẩm Phong ở phía sau gọi cô ta.
Cam Như Ý giật bắn mình.
Vì vậy Thẩm Phong cũng muốn đi theo con đường này, Cam Như Ý chính là người ấy.
Có điều không giống như Thẩm Mạc là đối bên tình nguyện, Thẩm Phong lại không đủ kiên nhẫn chờ Cam Như Ý từ từ yêu mình, không bằng mang thai đứa bé trước, có ràng buộc rồi từ từ thể hiện sau cũng được.
Ít nhất là anh ta không thấy được sắc mặt tái nhợt bất thường của Cam Như Ý.
So với Thẩm Mạc đối xử với Lâm Sở Sênh, dù cô chỉ ngủ thêm một lát cũng phải tìm bác sĩ đến khám xem thì Thẩm Phong không chỉ thua một chút thôi đâu.
Nhưng điểm chết người là Thẩm Mạc vừa ngã xuống, Lâm Sở Sênh liền nằm đè lên người anh.
Vào lúc Thẩm Mạc còn chưa phản ứng lại, cô liền cắn lên người anh.
Cầm ly đổ lên người thì chắc chắn sẽ có mùi rượu, rồi lại mượn rượu để làm những chuyện không biết xấu hổ.
Sau khi xong chuyện, Cam Như Ý bị giày vò đến mức ngủ mơ màng.
Thẩm Mạc liếc mắt nhìn cát trên người, sau đó không động đậy nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.