Chương 387: Không làm sẽ không phải chết
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2258 chữ
- 2022-02-06 09:07:43
Vì Lâm Sở Sênh làm vậy nên Thẩm Mạc lại nhịn đến mức mắt đỏ ngầu cả mắt.
Yêu.
Nhưng cuối cùng anh vẫn vô thức trả l8ời lại cô.
Đến khi nhìn nụ cười tươi như chú hồ ly nhỏ của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc không nhịn được nói thêm một câu:
3Yêu cái rắm!
Nói xong, anh không nhịn được nữa liền xông ra ngoài.
Mà lần này ý của bác Cả Thẩm cũng rất rõ ràng, ông ta cũng muốn làm loạn.
Lâm Sở Sênh thầm nghĩ một lát, trong đầu lập tức xuất hiện một cách, nhưng ngoài mặt thì cô vẫn rất nhiệt tình,
Cháu chỉ đợi câu này của bác Cả, khi nào bác rảnh thì ghé qua phòng làm việc của cháu một lúc, chúng ta nói chuyện trực tiếp.
Lâm Sở Sênh đã nói ra chuyện quan trọng như vậy, bác Cả Thẩm không hề do dự đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô mở cửa sổ ra, hít sâu một hơi không khí tươi mát bên ngoài, hóa ra khi không có tự do, con người ta lại khát vọng nó nhiều đến vậy.
Hơn nữa, ngay trong đêm cô còn gọi người đến lắp thêm một chiếc cửa nữa ở phòng nghỉ, là loại cửa rất nguyên thủy, nếu có người đập cửa thì có thể khóa lại ngay, xong xuôi đâu vào đấy, Lâm Sở Sênh mới yên tâm.
Tất nhiên trong xã hội bây giờ cứ có tiền là được, dù có lắp thêm một cái cửa thì sau khi thu dọn xong mới chỉ mười một giờ, vừa đến giờ đi ngủ.
Lâm Sở Sênh nằm trên giường tự cảm thấy mình rất nực cười, hai người bên nhau rồi mà lúc nào cũng phải chơi trò đấu trí, so dũng khí với nhau.
Lâm Sở Sênh phân vân nghĩ xem nên đi ra ngoài hay không, cuối cùng cô vẫn chọn không đi ra ngoài.
Rồi sau đó cô lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang không hề có chút động tĩnh nào kia.
Chuyện này không bình thường, cực kì không bình thường.
Nói thật thì chuyện mua chuộc người này cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần vài triệu là xong.
Đúng là bác Cả Thẩm không giàu bằng Lâm Sở Sênh, nhưng cũng không đến mức thiếu vài ba triệu.
Đây là chuyện về nhân phẩm, có lẽ là bình thường ông ta cũng dùng cớ anh em phải rõ ràng để che giấu sự keo kiệt của bản thân.
Sau khi nói xong, Lâm Sở Sênh đưa cho bác Cả Thẩm một tấm danh thiếp,
Cần bao nhiêu tiền thì bác cứ xuống phòng tài vụ của MC lấy, chắc chắn bác sẽ mua chuộc được người này.
Vừa khéo người này lại phụ trách việc thu mua của Thẩm Thị, bác hoàn toàn có thể bảo anh ta động chân động tay vào các vật liệu.
Đây chính là người mà trước kia Lâm Sở Sênh đã từ chối.
Là người cô đã khinh thường không muốn dùng.
Lâm Sở Sênh toát hết cả mồ hôi hột.
Cô ngủ say quá rồi, Thẩm Mạc hí hoáy trong phòng làm việc của cô như vậy mà cô lại chẳng nghe thấy gì.
Lâm Sở Sênh không hề thể hiện những gì mình nghĩ trong lòng ra ngoài, cô chỉ lễ phép mỉm cười với bác Cả Thẩm, nói rõ ràng mọi chuyện của mình và Cam Như Ý với ông ta bằng vẻ mặt rất bình thường.
Ngày hôm sau, khi Lâm Sở Sênh tỉnh lại thì đã hơn bảy giờ rồi, cũng may là trong phòng nghỉ của cô có hầu hết các loại đồ đạc cơ bản, đồ ăn vặt, ấm siêu tốc, dù sao thì cũng không cần lo gì về bữa sáng.
Ban đêm Lâm Sở Sênh rất thảnh thơi, nhưng đến giờ làm việc thì cô lại bắt đầu thấp thỏm lo lắng.
Nếu đêm qua Thẩm Mạc đến làm ầm lên thì không sao, nhưng anh lại không hề có động tĩnh gì, không hề bình thường chút nào! Nếu ra ngoài vào lúc này, Lâm Sở Sênh lại sợ Thẩm Mạc sẽ đứng rình cô ở đâu đó, cơn giận nín nhịn cả đêm không thể xả đi đâu, bây giờ cô ra ngoài thì có khác gì dê vào miệng cọp chứ.
Nhóm trong nước đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, Lâm Sở Sênh cũng có thể rảnh rỗi trong một khoảng thời gian, cô quyết định loanh quanh trong văn phòng.
Nhân tiện cổ gọi điện thoại cho phòng hành chính bảo họ mang ít đồ ăn lên phòng nghỉ, cô chỉ sợ mình sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.
Lâm Sở Sênh thở dài, đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống mà.
Lâm Sở Sênh lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, chẳng lẽ Thẩm Mạc bị ốm rồi? Nhưng rồi cô lại tự hỏi chính mình, nếu có người báo cho cô là Thẩm Mạc bị bệnh thật thì cô phải làm thế nào? Lâm Sở Sênh càng nghĩ thì càng có đáp án chính xác, nhưng cô lại chẳng dám tin vào chuyện này.
Cũng bởi vì trước kia Lâm Sở Sênh đã từng bị lừa rồi.
Cho đến buổi chiều, Lâm Sở Sênh vẫn đang phân vân, mãi đến lúc bác Cả Thẩm gọi điện thoại đến, cô mới có việc để làm,
Sở Sênh à, không nói cho cháu biết chuyện này thì bác thấy không yên trong lòng.
Ở đầu dây bên kia, bác Cả Thẩm nói như kiểu ông ta thân thiết với Lâm Sở Sênh lắm vậy, có chuyện gì cũng phải đến tìm Lâm Sở Sênh,
Sáng nay, Cam Như Ý đã họp với các bác, bảo là để cho các bác nêu ý kiến với công ty, thậm chí còn nói nếu có ý kiến gì tốt thì sẽ được chia lợi nhuận.
Bác cả Thẩm cũng là người thông minh, ông ta biết là Cam Như Ý làm như vậy là đang tạo ra bậc thang cho cả hai bên, muốn xoa dịu quan hệ giữa mọi người.
Sau khi nghe xong, Lâm Sở Sênh lập tức cười lên,
Bác Cả hỏi đúng người rồi đấy, hôm qua Cam Như Ý cũng đến gặp cháu rồi, cô ta mới hợp tác với cháu một dự án, đây cũng là điều người bên trên muốn.
Một câu cũng đủ để cho bác Cả Thẩm hiểu, cô ta chỉ đang bày trò với bọn họ mà thôi.
Có lẽ khoảng thời gian này mọi chuyện quá căng thẳng, người ở bên trên muốn ra mặt ổn định mọi chuyện thì Cam Như Ý cũng chỉ có thể hưởng
ứng theo lời kêu gọi ấy.
giới.
Anh đang tưởng tượng thì nghe thấy xe của Lâm Sở Sênh đã đi mất, bấy giờ mới nhận ra cô chạy thoát mất rồi.
Thẩm Mạc hơi nheo mắt lại, nếu anh không làm cho Lâm Sở Sênh phải nằm liệt giường ba ngày thì anh sẽ không mang họ Thẩm! Lâm Sở Sênh cũng không dám quay về nhà họ Thẩm mà đi thẳng đến công ty, khóa trái cửa phòng làm việc của cô lại, sau đó kéo hết đồ đạc ra chặn kín cái cửa ở giữa kia.
Nước biển lạnh buốt ngoài kia thật sự rất thích 9hợp để đầu óc của Thẩm Mạc trở nên tỉnh táo lại.
Ha ha ha! Lâm Sở Sênh ở phía sau không nhịn được mà cười lớn, có lẽ6 chỉ trong chuyện này, Thẩm Mạc mới chịu thiệt trước mặt Lâm Sở Sênh.
Nhưng mà sau khi cười xong, Lâm Sở Sênh lại th5ầm cảm thấy hơi buồn phiền, vấn đề là nếu Thẩm Mạc tìm được cơ hội thì chắc chắn anh sẽ trả thù cố.
Nhưng Lâm Sở Sênh thật sự rất sợ, cô rất sợ Thẩm Mạc lúc ở trên giường.
Bảo sao có người nói, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc lấy người nhiều tiền dai sức, một khi họ điên lên thì chưa chắc mình đã có thể chịu nổi.
Nhưng mà sau khi khóa cửa lại, Lâm Sở Sênh đã ngủ một giấc rất ngon như được uống thuốc an thần.
Nếu bác Cả Thẩm và ba Thẩm thay đổi vị trí cho nhau, nếu số tiền tám mươi triệu trước đó rơi vào tay bác Cả Thẩm thì có lẽ kiểu gì ông ta cũng sẽ nổi lòng tham.
Thật ra Lâm Sở Sênh cũng thầm cảm thấy hơi tiếc cho cái chết của ba Thẩm, tiếc cho một cuộc đời kiêu hùng của ông ta.
Nhưng con người một khi có chút thành tích rồi thì thường dễ tự phụ, tự phụ thì sẽ chủ quan nên sớm muộn gì ông ta cũng sẽ gặp phải cảnh đó.
Nói cách khác là Cam Như Ý đang cố nén sự hận thù trong lòng mình xuống, chính vì thế nên mới có vẻ hơi phiền phức, một khi Cam Như Ý có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, kiểu gì sau này cô ta cũng sẽ giày vò bọn họ.
Quan trọng hơn là đây còn là ý của người bên trên, cho dù bọn họ có làm thế nào thì cũng không thể làm loạn được.
Sở Sênh, cháu có dự định gì không? Cháu nói gì bác cũng đều nghe theo cháu hết.
Bác Cả Thẩm vẫn làm theo thói quen để cho người khác ra mặt trước.
Không phải là Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh thì sẽ là người khác.
Cô thầm suy nghĩ vẩn vơ trong lòng nhưng lại không hề để lộ ra bên ngoài, chỉ cười với bác Cả Thẩm, cảm ơn vài câu, sau đó cung kính tiễn ông ta ra ngoài.
Sau khi tiễn ông ta đi, Lâm Sở Sênh không quay về nữa, dù sao thì bây giờ cũng chỉ chờ thu lưới.
Hôm nay anh cân nhắc chưa đủ chu toàn rồi.
Xe RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là
nhà xe
, bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.
Phát triển cùng với đam mê thích xê dịch
, RV ngày càng phổ biến trên thế
Bác Cả Thẩm nhìn thoáng qua, cảm thấy người này nhìn rất lạ, chắc hẳn anh ta không phải là quản lý cấp cao gì, không ngờ là Lâm Sở Sênh lại hiểu rõ các nhân viên cấp dưới đến vậy, bảo sao cô lại thắng.
Bác Cả Thẩm định nói là mình sẽ tự trả số tiền ấy, nhưng nghĩ lại thì sao lại phải thể? Nếu hai người đã hợp tác với nhau thì cũng nên có người bỏ tiền, người bỏ sức.
Bác Cả Thẩm đã là người bỏ sức ra thì Lâm Sở Sênh bỏ tiền cũng là chuyện rất bình thường.
Cô cảm thấy cho dù Thẩm Mạc có thể nào thì cũng không thể hành hạ cô trước mặt bác Cả Thẩm được.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra theo suy nghĩ của Lâm Sở Sênh, bác Cả Thẩm đến phòng làm việc của cô, cô mới đi ra khỏi phòng nghỉ, cô nhìn xung quanh phòng làm việc, thấy vẫn giống hệt trước kia, ngay cả mấy thứ hôm qua có dùng để chặn cửa cũng đã bị ai đó chuyến đi rồi.
Chắc chắn là hôm qua Thẩm Mạc đã vào phòng.
Nghĩ xong ông ta cũng chỉ gật đầu đồng ý, nghe theo sự sắp xếp của Lâm Sở Sênh.
Mặc dù vẫn đang cười nhưng ánh mắt Lâm Sở Sênh lại lạnh đi vài phần.
Từ điểm này có thể thấy rõ, bác Cả Thẩm vẫn còn kém ba Thẩm.
Lâm Sở Sênh nhanh chóng chỉnh lại quần áo, lên thẳng xe của vệ sĩ:
Thẩm tống của các anh còn muốn đi bơi một lúc, để lại ba chiếc xe cho anh ấy đi.
Sau khi dặn dò xong, Lâm Sở Sênh cực kì bình thản bảo vệ sĩ lái xe rời đi.
Mà đúng là Thẩm Mạc đang nghĩ cách trả thù Lâm Sở Sênh thật, cũng không hẳn là trả thù, chỉ nghĩ cách để làm sao cho vui vẻ nhất.
Lần sau, chắc chắn anh phải lái hẳn một chiếc xe RV đến.
Trước kia khi ở cữ một tháng, Lâm Sở Sênh ở lì trong phòng cũng không hề có cảm giác khó chịu hay sốt ruột gì, nhưng bây giờ có thật sự cảm thấy mình ngột ngạt đến mức phát điên rồi.
Có lẽ bây giờ bác Cả Thẩm đã đi được nửa đường, Lâm Sở Sênh gọi điện thoại cho phòng hành chính, báo cho bọn họ biết là khóa cửa phòng mình bị hỏng, bảo bọn họ cho người lên phá bỏ hết các loại khóa, đồng thời còn nhắc nhân viên lễ tân để ý, khi bác Cả Thẩm đến thì báo cho cô một tiếng, đồng thời mời bác Cả Thẩm đi thẳng vào phòng làm việc của cô đợi là được.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lâm Sở Sênh mới thở phào một hơi.
Nếu biết trước là mình sẽ lo lắng hãi hùng như vậy thì trước đó cô đã không giày vò Thẩm Mạc chỉ vì niềm vui nhất thời rồi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Lâm Sở Sênh đang dựa vào bàn làm việc của người khác nghĩ đến Thẩm Mạc thì anh lại dẫn một nhóm người đi ra khỏi phòng họp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.