Chương 388: Ai xấu xa hơn nào



Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh đang tập trung buồn rầu thì Thẩm Mạc vốn dĩ đã đi ra ngoài đột nhiên quay trở lại.

Câu
Lâm S8ở Sênh
đột ngột này làm cô giật bắn cả người, một lúc sau cô mới quay đầu lại.
Còn chiếc chân váy công sở thì hầu như cái nào cũng dài quá đầu gối, Lâm Sở Sênh gập phần gấu váy lên trên mất một nửa, dắt nó vào bên trong.
Vì trên rộng dưới bó nên dù có lộn vào trong một chút thì trong cái váy vẫn đẹp, cuối cùng chiếc váy dài cũng biến thành váy ôm mông.
Lâm Sở Sênh soi gương, cổ tự thấy chắc chắn Thẩm Mạc sẽ không thể nhịn được trước tạo hình này.
Bây giờ cứ dập lửa ở chỗ Thẩm Mạc trước đã rồi tính sau.
Lâm Sở Sênh bật điện lên, nhìn cánh cửa ở giữa phòng làm việc của hai người rồi sau đó dùng hết sức để mở ra.
Cuối cùng, cánh cửa này vẫn y hệt như bình thường, vừa đẩy một cái đã mở ra rồi.
Tất nhiên nếu như chỉ vẽ đơn giản như vậy thì chắc chắn đó không phải là Thẩm Mạc rồi, trên những bức tranh này còn có cả Thẩm Mạc, độ đặc sắc của tấm hình đó tuyệt đối không thua kém gì xuân cung đồ trong truyền thuyết, thậm chí mỗi một biểu cảm đều được vẽ rất chi tiết.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Lâm Sở Sênh đó chính là Thẩm Mạc đã từng học qua khóa phác họa, phản ứng thứ hai đó là vội vàng gập tập tài liệu đó lại.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Lâm Sở Sênh cũng không dám chậm trễ, cô vội vàng xé từng tờ giấy một, cũng may là Thẩm Mạc vẽ không nhiều.
Đến khi ra ngoài, Lâm Sở Sênh cũng không dám đi thẳng ra, dù hơi mất mặt nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho phòng hành chính đưa ít giấy vệ sinh lên.
Nào ngờ Thẩm Mạc không những không rời đi mà còn quay đầu lại, lấy một tập tài liệu từ tay trợ lý đi thẳng về phía cô.
Thẩm Mạc mở trang cuối cùng của tập tài liệu ra, sau đó từ từ nhếch miệng,
Em cảm thấy thiết kế này thế nào?
Lâm Sở Sênh cúi đầu nhìn, đầu cô như nổ tung, khắp trang giấy này đều vẽ hình của cô, hơn nữa lại còn là tranh cô không mặc đồ gì.
Sự thật đã chứng minh có vẻ như Lâm Sở Sênh nghĩ nhiều thật rồi.
Sau khi đưa cho cô mấy bức tranh kia vào sáng nay, Thẩm Mạc không hề quấy rối cô thêm lần nào nữa.
Nhưng mà lúc rót cà phê, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy có đôi mắt ở đằng sau đang nhìn cô chằm chằm.
Thế nhưng khi cô quay đầu lại thì cảm giác ấy lại biến mất.
Cô khép hờ mắt lại, nhắc một câu:
Cơ thể của em vẫn chưa khôi phục hẳn đầu.
Sau đó cô không còn phản ứng gì khác nữa.
Thật ra kiểu biểu cảm như đang phó mặc bản thân cho Thẩm Mạc thế này cũng là một loại dụ dỗ.
Bên trong Thẩm Mạc đang chăm chú nhìn máy tính, hai cúc áo ở cổ để mở, lộ ra phần ngực màu đồng.
Lúc nhìn thấy Lâm Sở Sênh, anh hơi nhíu mày:
Sao em lại đến đây?
Anh hỏi rất nghiêm túc, ít ra thì cũng đủ để khiến Lâm Sở Sênh không biết phải dùng biểu cảm gì để đáp lại.
Tránh việc lát nữa Thẩm Mạc khát nước rồi lại uống vội cốc cà phê nóng bỏng miệng như vừa rồi.
Trong lúc diễn ra cuộc họp, thi thoảng Thẩm Mạc còn ngẩng đầu lên hỏi Lâm Sở Sênh vài vấn đề.
Sau khi kéo Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc liền lôi mạnh cô đến phòng nghỉ ngơi, sau đó khóa trái cửa.
Anh không để Lâm Sở Sênh nói câu nào đã mạnh mẽ xông lên, khí thể của anh rất mạnh, nhất là khi giật mở áo khoác của Lâm Sở Sênh ra, thấy quần áo mà cô đang mặc, ánh mắt anh lại một lần nữa thay đổi.
Lâm Sở Sênh sảy thai, trừ chỗ yếu nhất kia ra thì những chỗ khác đều không hề yếu ớt chút nào, Thẩm Mạc quyết định giày vò những chỗ khác.
Đặc biệt anh còn thử nghệ thuật cắm hoa...
Vì Thẩm Mạc quá mãnh liệt nên Lâm Sở Sênh dần cảm thấy mơ màng, cô chẳng thiết tha gì nữa, mãi đến khi hai tay cô bị trói lên đỉnh đầu cô mới tỉnh táo lại, nhưng lúc này dù có cố giãy giụa thì cũng đã muộn rồi.
Thẩm Mạc cười nói bằng giọng trầm bên tai Lâm Sở Sênh:
Em nói xem, rốt cuộc giữa anh và em thì ai mới là người xấu xa hơn nào?
Sau đó bàn tay anh lại bắt đầu làm việc.
Thẩm Mạc dựa vào lưng ghế, vươn vai một cái rồi xoa phần mi tâm, trông anh có vẻ hơi mệt mỏi,
Phiền em đi pha giúp anh một ly cà phê.
Anh nói rất khách sáo, không hề nghe ra chút ý đồ xấu nào.
Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc đang mệt, cũng phải giúp anh, nên lấy chiếc cốc rỗng đặt ở cạnh máy tính của anh đi.
Sau khi đặt cà phê xuống trước mặt Thẩm Mạc, hình như anh rất khát, cốc cà phê nóng như vậy, anh vừa quấy vừa thổi như thể đang sốt ruột muốn uống lắm rồi.
Ánh mắt Lâm Sở Sênh hơi thay đổi, có lẽ người khác đều hâm mộ giá trị con người của Thẩm Mạc, nhưng những nỗi khổ anh phải chịu đựng thì chẳng hề có gì khiến người khác phải hâm mộ cả.
Sắc mặt Thẩm Mạc vẫn đen sì như trước, 3
Đến phòng làm việc của anh một lúc.
Sau lưng có rất nhiều người, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của anh, giống như đang có chuyệ9n gì đó rất nghiêm trọng.

Vâng.
Lâm Sở Sênh không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý, cô quay người nhưng rồi lại suýt thốt ra6 tiếng lòng của mình,
Có ngu thì mới đi
Ban đầu Lâm Sở Sênh còn tưởng Thẩm Mạc nói xong sẽ không nói gì khác trước mặt mọi ng5ười, vì dù sao thì đây cũng là công ty.
Ánh mắt anh lóe sáng như sói, chỉ hận không thể nuốt Lâm Sở Sênh vào bụng mình.
Lâm Sở Sênh thầm cảm thấy căng thẳng, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích của mình, dù có vươn cổ ra hay rụt đầu vào thì vẫn phải chịu một nhát dao, chẳng bằng cứ phóng khoáng lên, chết sớm siêu thoát sớm.
Thẩm Mạc điên cuồng lắm rồi, nhưng chết tiệt, anh vẫn phải chú ý đến sức khỏe của Lâm Sở Sênh.
Nghĩ đến đây, anh chỉ có thể khó chịu giày vò cơ thể của Lâm Sở Sênh như đang nổi điên, giống như muốn để lại dấu ấn của bản thân trên cơ thể cô vậy.
Nhưng mà có vẻ như là Lâm Sở Sênh đã nghĩ quá nhiều, trong lúc đó chẳng hề có bất kì điều gì xảy ra.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Sở Sênh gọi đồ ăn ở ngoài mang đến phòng nghỉ, cô còn dặn lễ tân mang lên cho, cô đi phía sau để đề phòng có người bất thình lình xuất hiện.
Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại khiến Lâm Sở Sênh hơi lo lắng.
Thẩm Mạc lướt qua người Lâm Sở Sênh với vẻ mặt thờ ơ, nếu như anh không đột nhiên kéo tay Lâm Sở Sênh lại thì cô đã bị vẻ ngoài của anh đánh lừa mất rồi.
Lâm Sở Sênh nghẹn lời, không biết phải trả lời ra sao,
Em vào xem.
Vài giây sau, cô mới bình tĩnh đáp lại anh một câu.
Tiện thể ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Mạc.
Đến mười giờ tối lại có thể đi ngủ rồi, ngày hôm nay thuận lợi đến mức Lâm Sở Sênh không dám tin.
Lâm Sở Sênh nằm trên giường, nếu cô không nhớ ra ngày mai là thứ bảy thì chắc chắn cô có thể ngủ rất ngon giấc, nhưng vừa nghĩ đến việc phải sống tiếp thêm hai ngày nữa trong căn phòng này, Lâm Sở Sênh lại chẳng thể bình tĩnh nổi nữa.
Ở một nơi nghiêm túc như vậy, bộ quần áo Lâm Sở Sênh mặc bên trong có vẻ cực kì không phù hợp.
Lúc cô đứng lên, cuối cùng Thẩm Mạc cũng kết thúc cuộc họp và tắt máy tính.
Bên ngoài Lâm Sở Sênh khoác một chiếc áo khoác dài, cô cài cúc vào, phần trang phục bên trong chắc chắn sẽ không bị lộ ra.
Lâm Sở Sênh hít sâu một hơi rồi mới mở cửa, phòng làm việc bên ngoài tối đen, chỉ có mỗi đèn khẩn cấp là vẫn còn sáng.
Thật ra trong lòng cô còn có một ý nữa, đó chính là đi gặp Thẩm Mạc để làm hòa.
Còn về những bức tranh này thì Lâm Sở Sênh quyết định vứt bỏ hết.
Lúc này điều cô muốn nhất đó là tìm máy nghiền giấy cắt nát đống giấy tờ này ra.
Thật ra nếu không muốn để ai nhìn thấy thì dùng máy trong phòng cô là thích hợp nhất, nhưng cô lại không dám, ngộ nhỡ lại bị Thẩm Mạc bắt được thì sao, Còn một chỗ nữa là ở phòng nghỉ, nhưng bây giờ ở đó lại có rất nhiều người! Lâm Sở Sênh càng lúc càng toát nhiều mồ hôi hơn, đành đứng đó cầm tập tài liệu kia lên để quạt.
Lâm Sở Sênh nghĩ rồi quyết định vào nhà vệ sinh, lần lượt xé nát từng bức tranh, thả vào bồn cầu rồi xả nước.
Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng có khá nhiều người thân tín, cô có đi vệ sinh thì cũng không đi một mình, mà đợi khi có người rủ cô và nhiều người khác đi cùng nhau cô mới đi.
Tất nhiên chắc chắn Lâm Sở Sênh không cảm thấy Thẩm Mạc sẽ để cho người khác xem thứ này, nhưng anh lại cho cô xem ở nơi công cộng như thế vẫn khiến nhịp tim của cô lập tức trở nên bất thường.
Lâm Sở Sênh cố gắng hết sức để vẻ mặt mình bình thường một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mạc rồi cười nói:
Em cảm thấy bản thiết kế này vẫn còn hơi thiếu sót, để lát nữa em sẽ đến phòng làm việc của anh bàn bạc lại.
Nghe xong lời của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc mới miễn cưỡng thu lại vẻ mặt lạnh như băng của mình,
Anh đợi.
Sau khi bỏ lại hai chữ này, cuối cùng anh cũng chịu ra ngoài, để lại một mình Lâm Sở Sênh ôm tập tài liệu với đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Sở Sênh liếc nhìn cửa sổ, cô nghĩ nhanh trong đầu, rõ ràng đây không phải là cách giải quyết.
Cô phải chủ động ra trận, dù cuối cùng Thẩm Mạc có đạt được ý đồ đi chăng nữa thì cũng không thể mặc kệ để cho anh muốn giày vò cô ra sao cũng được.
Lâm Sở Sênh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn chiếc cốc trống trơn.
Cô đứng dậy, rót tiếp cho Thẩm Mạc một cốc nước lọc rồi đặt ở đó.
Một người thì đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, một người thì vội vàng uống cà phê, không ai nói lời nào.
Năm phút sau, Thẩm Mạc cứ thế uống sạch cốc cà phê nóng bỏng miệng, sau đó lại bắt đầu một cuộc họp từ xa.
Lâm Sở Sênh lấy vài bộ đồ công sở bình thường cô vẫn hay mặc từ trong tủ quần áo ra, cô hơi nhíu mày lại, rất hiển nhiên là những bộ đồ này không hợp để mặc lên giường.
Xoet! Lâm Sở Sênh nhanh trí, thẳng tay xé rách áo sơ mi, mặc lên người nhìn cũng chẳng khác gì đang không mặc.
Lâm Sở Sênh thật sự bị anh hành cho như chết đi sống lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.