Chương 389: Lỗ mãng
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2194 chữ
- 2022-02-06 09:07:40
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Thẩm Mạc còn vỗ mông Lâm Sở Sênh một cái,
Bây giờ em còn gì muốn nói không?
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mạ8c, chắc chắn không hề có vẻ gì là bất mãn, cô nói cực kì nghiêm túc và chắc chắn như thể đang thể thốt:
Sau này nếu như anh muốn thì chắc c3hắn em sẽ chủ động mở chân ra.
Nói xong cô mới bỏ tay xuống.
Sau khi Thẩm Mạc đi ra ngoài, trong đầu Lâm Sở Sênh không còn suy nghĩ9 làm loạn hay không làm loạn gì đó nữa.
Cô chỉ muốn ngủ mà thôi.
Pháo vừa nổ xong, người đại diện cho chính phủ bắt đầu đọc diễn văn.
Chắc chắn sẽ nói rằng việc nhận được dự án này là niềm vinh dự lớn lao đến nhường nào đối với thành phố Thanh.
Thậm chí đây còn là căn nhà thế hệ thứ tư đầu tiên trên khắp thế giới.
Cam Như Ý vừa đứng trên sân khấu thì Lâm Sở Sênh nhắc nhở lãnh đạo bên cạnh một câu giống như nhớ ra điều gì đó:
Còn chưa tiến hành kiểm tra, đo lường tổng thể
Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà microphone trên tay Lâm Sở Sênh lại chưa kịp tắt, nên tất cả những người ở đây đều nghe được lời cô nói.
Sắc mặt của những người bên chính phủ lập tức trở nên rất khó coi, như thể đó là sai sót của bọn họ vậy.
Nhưng mà ngay từ đầu người bên chính phủ đã cảm thấy không cần phải kiểm tra đo lường, chỉ là tháo lưới mà thôi, hơn nữa dự án này ở một mức độ rất lớn, đều là người của chính phủ đứng ra xây dựng, giám sát cũng rất chặt chẽ.
Bốn ngày qua đã quá mệt nhọc rồi, Lâm Sở Sênh bị giày vò đế6n mức không còn tâm trí gì nữa.
Nghỉ ngơi như vậy, Lâm Sở Sênh lại nằm trên giường thêm hai ngày nữa mới coi như khỏe lại sau chuyện5 kia.
Tất nhiên mấy ngày vừa rồi Thẩm Mạc được ăn no đủ, anh không đến quấy rối Lâm Sở Sênh nữa.
Sau khi cúp máy, Lâm Sở Sênh nhìn điện thoại, không biết Trịnh Điềm ra sao rồi, tính ra thì thai của cô ấy cũng không còn nhỏ, không biết tình hình thế nào.
Mấy ngày qua, Lâm Sở Sênh có vẻ rất thoải mái, nhưng cô đã chiêng trống rùm beng sắp xếp một chuyện.
Cuối cùng cũng đã đến lúc tháo lưới.
Sau tiếng vỗ tay thì một tràng pháo nổ lại vang lên.
Bốn phía tràn ngập niềm vui, thậm chí còn có vẻ long trọng hơn cả khoảnh khắc chào năm mới.
Là người phụ trách chính của dự án này nên Lâm Sở Sênh cũng phải lên sân khấu phát biểu, Cam Như Ý với tư cách là người phụ trách thực hiện dự án này cũng lên tuyên bố tháo lưới.
Đeo những thứ này vào xong, mọi người bắt đầu đi vòng quanh công trường để xem xét.
Tất nhiên, vệ sĩ của Lâm Sở Sênh cũng luôn đi theo để bảo vệ cô.
Còn người bên thị chính thì hiểu gì đâu.
Tất nhiên Lâm Sở Sênh thật sự cảm thấy Cam Như Ý không cần thiết phải làm như thế một chút nào.
Đứng trước sự thật, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy vẻ khoe khoang mà cô ta cố tình tạo ra thật nực cười.
Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng lười tranh giành với Cam Như Ý, nếu không thì với thân phận của cô bây giờ, nếu có ngang ngược chen ngang vào thì mấy người bên chính phủ cũng sẽ không dám làm gì quá đà.
Khác với lần đầu thầu trước kia, hôm nay Lâm Sở Sênh ăn mặc rất long trọng, tất nhiên không đến mức mặc lễ phục, vì còn phải đến công trường, cô nhất định phải mặc đồ thể thao.
Những bộ đồ này, Lâm Sở Sênh đã chuẩn bị từ trước, chuyển đến đây từ Pháp bằng đường hàng không để đặc biệt mặc trong ngày hôm nay.
Vì đường ở công trường không bằng phẳng nên Lâm Sở Sênh đã lái chiếc xe việt dã có phần sàn rất cao, chỉ riêng đội xe của cô thôi nhìn cũng rất phong cách rồi.
Tất nhiên, lúc dùng nguyên vật liệu, Cam Như Ý cũng hết sức cẩn thận, cô ta còn đặc biệt thành lập một nhóm kiểm tra chất lượng.
Thậm chí còn điều không ít người từ các công ty con của Thẩm Thị về.
Đây chính là dự án sử dụng nhiều người nhất.
Nhưng mà ngay cả trong tình huống này thì mấy công nhân xây dựng chính thức lại không được điều đến từ nội bộ Thẩm Thị, mà tất cả đều được điều đến từ bên phía thị chính và chỗ Cam Cửu.
Có thể nói Cam Như Ý hết sức cẩn thận, gần như không để cho người ngoài có bất kì cơ hội nào để xen vào chuyện này.
Lâm Sở Sênh quan tâm đến dự án xây dựng từ thiện trước đây là vì bên thị chính cần tạo ra thành tích sớm nên bên này cũng phải tiến hành thật nhanh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày hai bên làm xong cũng không còn xa nữa.
Cuối cùng cũng đã đến giờ lành, 9 giờ 58 phút.
Hai bên bắt đầu đốt pháo chúc mừng.
Tất nhiên, đừng tưởng bây giờ là xã hội nào rồi thì thời gian không còn quan trọng nữa, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy dù là chính phủ hay các doanh nghiệp nhà nước thì cũng đều rất quan tâm đến điều này.
Tính ra thì Lâm Sở Sênh đã nghỉ được một tuần rồi.
Nghỉ lâu như vậy, Lâm Sở Sênh cũng muốn kiểm tra xem tiến độ công việc thể nào, mọi thứ ở phía Thẩm Thị tiến triển cũng rất nhanh, chẳng những có thể xây dựng được nền tảng lớn như vậy mà còn lên cả mạng xanh nữa, với tốc độ này thì chưa đến mười ngày nữa là đã phải tháo lưới rồi.
Mấy ngày qua, lãnh đạo trong thành phố phải đi thị sát suốt ngày, các công trình kiến trúc cơ sở đều được bên thị chính trực tiếp điều người đến giám sát.
Bây giờ mục tiêu của thành phố Thanh chính là tiến quân vào thành phố trực thuộc trung ương, đồng thời đây cũng chính là nguyện vọng của người cầm quyền.
Sau đó là lời cổ vũ mọi người, nói là sau này sẽ phồn hoa đến cỡ nào.
Tất nhiên là mọi người đều rất phối hợp vỗ tay.
Tất nhiên chắc chắn là những người này cũng đã mệt rồi, nhưng mà đây là công trường, có mệt cũng không được nói gì, nên chỉ có thể bảo người khác kéo ghế đến để nghỉ ngơi.
Trước mặt đông đảo nhân dân và các đơn vị truyền thông, chắc chắn cũng phải ra dáng một chút.
So với Lâm Sở Sênh và Cam Như Ý, một người xuất thân từ nhân viên kinh doanh, một người là luật sư, ai cũng đã từng rèn luyện rất nhiều thì những người bên phía chính phủ kia đều đứng viên xiên vẹo vẹo, vừa nhìn là đã biết bọn họ không chịu nổi nữa rồi.
Lâm Sở Sênh không muốn so đo lại khiến cho đám vệ sĩ hơi phẫn nộ, cô chỉ dùng vẻ tươi cười của mình để hạ sự nóng nảy của bọn họ lại.
Bản thân cô cũng không sốt ruột, chỉ chầm chậm đi dạo quanh chỗ này như đang tản bộ.
Cuối cùng cũng đi xong một vòng, cả đám về đến chỗ ban đầu, lúc này mọi người đến cũng khá đầy đủ, tất cả đều đứng ở chỗ đó chuẩn bị phát biểu.
Nếu là các công trình bình thường khác thì ngày này không long trọng lắm, nhưng đối với thành phố Thanh mà nói thì nó lại không hề bình thường chút nào.
Sau hơn nửa tháng, cuối cùng thành phố Thanh cũng yên ổn lại, cũng có lời giải thích với cấp trên và dân đen bên dưới.
Hôm nay căn nhà thế hệ thứ tư đầu tiên trên cả nước sẽ xuất hiện tại thành phố Thanh, để chứng minh thực lực của thành phố Thanh nên chắc chắn nó phải thật chấn động.
Tay Lâm Sở Sênh hơi giật giật, thể là trò hay sắp diễn ra rồi.
Thứ hai đi làm, tin tức đầu tiên Lâm Sở Sênh nhận được là do bác Cả Thẩm gửi đến, đó chính là những tài liệu bị động vào đã được sử dụng rồi.
Có vẻ như bác Cả Thẩm đang rất hưng phấn, Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể cố gắng khiến bản thân tỏ ra vui vẻ hơn một chút, mặc dù không khoa trương được như bác Cả Thẩm nhưng vẫn có thể cười vài tiếng.
Mà Lâm Sở Sênh cũng muốn hỏi xem tại sao Thẩm Mạc lại chắc chắn là cô sẽ đến gặp anh.
Câu trả lời của Thẩm Mạc lại khiến cô cảm thấy tức đến mức không thèm nói chuyện với anh.
Thẩm Mạc nói anh thật sự không hề biết là Lâm Sở Sênh chuẩn bị làm gì, chỉ cảm thấy người như cô thì chắc chắn sẽ chủ động ra tay, mà dù cô không chủ động thì anh cũng sẽ tìm đến cô sau khi xong việc.
Lâm Sở Sênh khép mắt lại, dứt khoát chủ động nằm lên giường, dù sao thì bây giờ cô cũng đã nghĩ thông rồi, một ngày hai lần vẫn còn sống ổn hơn là ngày hai mươi lân.
Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh thế này, không nhịn được bật cười:
Khẩu vị em cũng ghê gớm thật đấy, bây giờ anh phải dưỡng thận rồi, nếu không sau này lại không hầu hạ được em.
Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc còn cố ý trêu chọc mình liền giật phắt chiếc áo trên tay anh lại.
Nhưng mà hôm nay là cuối tuần, Lâm Sở Sênh có ra ngoài cũng không có việc gì, đi ra ngoài đi bộ một vòng rồi cô lại quay về nhà mình.
Cái gọi là đi khảo sát cũng chỉ là bề ngoài của công việc mà thôi, chỉ đơn giản là vừa đi vừa nói.
Người bên thị chính đều rất thân thiết với Cam Như Ý, đặc biệt là còn có vài người do ba Cam đề bạt lên cứ thể khen ngợi cô ta.
Bọn họ cứ vây quanh Cam Như Ý như sao vây quanh trắng, còn Lâm Sở Sênh thì mặc dù thi thoảng cô vẫn chen vào nói vài lời, nhưng vẫn luôn có cảm giác như thể cô là cấp dưới của Cam Như Ý vậy.
Tất nhiên Lâm Sở Sênh đã đến với tư cách đại diện của MC thì chắc chắn Thẩm Mạc không cần phải có mặt nữa.
Đối diện công trình kiến trúc treo rất nhiều tranh và chữ viết, tất cả đều là những lời chúc cho dự án thành công.
Vì dự án này được chú ý rất nhiều nên thỏa thuận giữa Lâm Sở Sênh và Cam Như Ý cũng không còn là bí mật gì nữa, cho nên hôm nay Cam Như Ý là nhân vật chính, còn Lâm Sở Sênh chỉ là nhân vật làm nền.
Khi Lâm Sở Sênh đến nơi, Cam Như Ý đang giải thích về dự án này với người bên thị chính.
Vừa nhìn thấy Lâm Sở Sênh, cô ta liền tươi cười chào hỏi:
Sở Sênh, cô đến cũng đúng lúc lắm, mấy vị lãnh đạo muốn đi xem xét, chúng ta đi cùng nhau luôn.
Nụ cười xinh đẹp này khác hoàn toàn với nụ cười kiêu ngạo mà trước kia Cam Như Ý luôn treo trên miệng.
Ừ.
Tất nhiên là Lâm Sở Sênh sẽ không tỏ ra nhỏ mọn trong những lúc thế này, sau khi cô đồng ý, lập tức có người tiến đến đưa cho cô găng tay và mũ bảo hộ.
Tất nhiên anh cũng nhắc nhở Lâm Sở Sênh, đầu giường cũng đã được sửa chữa lại, đầu giường ban đầu không thể trói người được.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh thật sự không thể nói nên lời.
Lúc Lâm Sở Sênh muốn dậy, Thẩm Mạc cứ đòi mặc quần áo cho cô, nhưng vừa mặc thì tay anh lại bắt đầu không ngoan ngoãn.
Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Có điều những lời này không thể nói công khai trước mặt mọi người được.
Cam Như Ý cũng phản ứng lại rất nhanh, vốn định nói là tháo lưới, cô ta liền đổi thành:
Mời nhân viên kiểm tra đo lường lên kiểm tra hiện trường.
Lời này vừa được nói ra, chắc chắn là hóa giải được sự xấu hổ của người bên phía chính phủ, đồng thời cũng khiến Lâm Sở Sênh trở nên lỗ mãng quá mức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.