Chương 391: Chị đưa em đi
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2195 chữ
- 2022-02-06 09:08:06
Nhưng mà khi Cam Cửu bước xuống khỏi xe, Cam Như Ý không nhịn được cười tự giễu, thì ra cô ta đã hèn mọn đến mức khao khát loại tìn8h yêu lợi dụng lẫn nhau này rồi...
Cam Cứu bước từ trên xe xuống, cũng không che ô mà cứ thể đi thẳng vào màn mưa như Cam 3Như Ý.
Sau khi đến trước mặt Cam Như Ý, hắn ngồi xuống.
Lúc này Cam Cửu mới kể, sau khi gặp chuyện khôn5g may thì những người làm xây dựng Cam Như Ý mượn của hắn đã biến mất hơn một nửa.
Bọn họ thật sự giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này, đừng nói là người, mà ngay cả một cọng lông của bọn họ cũng chẳng thấy đâu.
Sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt Cam Như Ý còn khó coi hơn lúc nãy vài lần,
Rốt cuộc là ai đã giúp Lâm Sở Sênh?
Cô ta không nhịn được bán trách.
Nhưng bây giờ chính phủ muốn anh gánh tội thay thì anh đừng nghĩ đến việc gì khác mà cứ ngoan ngoãn gánh tội thay là được.
Lại thêm việc trước đó chính phủ không thể không tấn công Cam Cửu, sau chuyện này chỉ sợ là thể lực của Cam Cửu sẽ hoàn toàn tan rã.
Sau này cái tên Cam Cửu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới ngầm.
Tất cả mọi người, kể cả Cam Cửu đều cho rằng nhà họ Thẩm đã hoàn lương rồi.
Nhưng mà sao có thể chứ, dù không làm mấy chuyện trong thế giới ngầm thì cũng phải để lại tại mắt bí mật quan sát tình hình, cho nên ắt sẽ để lại người của mình ở đây.
Sao hắn lại không nghĩ đến điều này chứ? Cam Như Ý nghe xong liền kích động đứng lên.
Thẩm Mạc còn nhận được tin là Cam Cửu đi xem tình hình của Cam Như Ý vẫn chưa về.
Thẩm Mạc liên tục cam đoan chỉ cần Trịnh Điềm bằng lòng đi theo hai người thì dù Cam Cửu có quay về, anh cũng có cách cứu Trịnh Điểm ra khỏi tay Cam Cửu.
Có được lời cam đoan của anh, Lâm Sở Sênh mới hơi bình tĩnh lại.
Anh chỉ cần Tiểu Điềm!
Cam Cửu vô thức hét một câu.
Nhưng sau khi hét lên, chính bản thân Cam Cứu cũng cảm thấy sửng sốt, thì ra đây mới chính là suy nghĩ thật lòng của hắn.
Cam Như Ý đi rồi, lúc nghĩ đến Trịnh Điềm, cô ta cực kì sốt ruột, thậm chí lúc còn đang ngồi trên xe, cô ta đã bắt đầu gọi điện cho ba Cam.
Người nhà họ Cam đều điên hết rồi, nhất là tên biến thái Cam Cửu kia, không chừng hắn lại giày vò Trịnh Điềm thế nào đó.
Có lẽ tính mạng của Trịnh Điềm có thể được giữ những đứa bé thì sao? Lâm Sở Sênh hiểu rất rõ chuyện mất con đau khổ đến cỡ nào.
Chắc chắn là Thẩm Mạc sẽ ủng hộ quyết định của Lâm Sở Sênh, thậm chí anh còn chủ động yêu cầu đi theo cô.
Cam Cửu không để ý đến Cam Như Ý, hắn nghĩ một khoảng thời gian dài như vậy trôi qua, nhất định là Lâm Sở Sênh cũng đã đón Trịnh Điểm đi rồi.
Không hành hạ được Trịnh Điềm, có lẽ Cam Như Ý sẽ từ bỏ ý định đó.
Cam Như Ý nói chuyện điện thoại xong liền cảm thấy cực kì đau bụng, từng cơn đau cứ thể dồn dập kéo đến.
Tất nhiên mục đích chủ yếu của anh là bảo vệ sự an toàn cho Lâm Sở Sênh.
Trên đường đi, Thẩm Mạc luôn nắm chặt tay Lâm Sở Sênh để cô yên tâm hơn.
Hơn nữa anh đã cho người đến chỗ Cam Cửu trước.
Nhưng sau khi trả lời xong, cô ấy vẫn nói thêm câu nữa,
Nhưng mà Lâm tổng, em không đi, em không muốn đi.
Có lẽ Trịnh Điềm không biết phân tốt xấu, cũng có thể là do mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình, dù rằng trong mắt người khác, chấp niệm này chẳng đáng nhắc đến.
Thấy Trịnh Điềm thế này, Lâm Sở Sênh cũng không biết phải nói sao.
Thẩm Mạc đứng bên cạnh chau mày.
Đôi mắt Trịnh Điểm trúng xuống, cảm giác như khuôn mặt cô ấy chỉ còn mỗi da bọc xương, Trịnh Điểm thế này thật sự không hề giống trước kia một chút nào.
Mắt Lâm Sở Sênh hơi cay cay.
Mà Trịnh Điềm thì rõ ràng là vui vẻ hơn Lâm Sở Sênh rất nhiều,
Lâm tổng, sao chị lại đến đây, chị mau ngồi đi.
Sau đó cô ấy liền chỉ vào chiếc ghế Cam Cửu thường ngồi.
Thật sự là chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lâm Sở Sênh không hề có cảm giác gì đối với lời đùa giỡn của vệ sĩ ngoài cửa, cô vội vàng đẩy cửa vào xem Trịnh Điểm thế nào.
Chưa đầy một tháng không gặp mà Trịnh Điềm lại gầy đi rất nhiều.
Thậm chí cô ấy còn đỡ chiếc bụng bầu khá lớn của mình, định gọt hoa quả cho Lâm Sở Sênh.
Tất nhiên là Lâm Sở Sênh liền cản Trịnh Điềm lại,
Hôm nay chị đến là muốn đưa em đi.
Gần đây Lâm Sở Sênh rất thích đi thẳng vào vấn đề.
Trịnh Điềm nghe xong cũng chỉ cười nhưng không trả lời Lâm Sở Sênh mà hỏi một câu:
Lâm tổng, có phải là nhà họ Cam sắp sụp đổ rồi không?
Mặc dù không ra khỏi cửa nhưng Trịnh Điềm cũng đã xem bản tin hôm nay, hơn nữa Lâm Sở Sênh còn cho người đến dẫn mình đi thì cô ấy cũng đã đoán được điều gì đó.
Quan hệ của Lâm Sở Sênh và Trịnh Điềm đúng là không tệ, bây giờ Trịnh Điềm còn mang thai, Cam Như Ý muốn gây chuyện với Trịnh Điềm rồi sau đó một xác hai mạng.
Cam Cửu liếc nhìn Cam Như Ý sau đó dần cúi đầu xuống:
Anh không có ý định lợi dụng Tiểu Điềm.
Có lẽ vì thời gian vừa qua gặp phải rất nhiều chuyện, hoặc do cũng đã bắt đầu trưởng thành nên Cam Cửu đã biết việc chỉ nên tranh cướp bên ngoài.
Nghe Cam Cửu nói là muốn buông tha cho con tin quan trọng như vậy, Cam Như Ý nhìn hắn như kẻ bị bệnh tâm thần,
Anh có biết là mình đang làm gì không?
Dù đang mưa rất lớn, nhưng giọng nói cô ta vẫn rất chói tai.
Mặc dù cô ta chưa từng tận mắt chứng kiến thời kì huy hoàng của nhà họ Thẩm, nhưng khi thấy sức mạnh của Thẩm Thị ở giới kinh doanh, cô ta cũng có thể nghĩ được trước kia ba Thẩm là nhân vật thế nào.
Có lẽ là vì không tự mình trải nghiệm, cũng có thể là thấy ba Thẩm chết quá dễ dàng nên cô ta đã xem nhẹ ông ta.
Trịnh Điềm đâu? Anh mau nhốt Trịnh Điểm lại cho em, chỉ sợ là Lâm Sở Sênh sẽ sắp xếp người đi tìm cô ta!
Cam Như Ý rất độc ác, dù có gặp chuyện không may thì cô ta cũng phải kéo người khác theo cùng.
Tựa như là những chuyện có quan tâm đến đều có thể xuất hiện trên người Trịnh Điểm.
Một người em trai muốn cứu nhưng lại không cứu được, mặc dù đang mang thai một đứa bé nhưng không thể bảo vệ.
Lâm Sở Sênh cầm áo khoác lên, cô muốn đích thân đến gặp Trịnh Điềm.
Bây giờ Cam Cửu nói là người của hắn biến mất thì người của chính phủ sẽ tin sao? Nếu lùi lại vài vạn bước mà nói, cho dù bên chính phủ tin thì bọn họ sẽ giúp Cam Cửu điều tra chắc? Điều chính phủ muốn là một lời giải thích nhanh chóng.
Cam Cửu không tìm ra mấy người kia thì phải để người khác ra chết thay, đây là chuyện rất đơn giản.
Thật ra, thành công của tất cả các tổ chức ngầm đều không bao giờ rời xa khỏi sự hợp tác với chính phủ, những lúc anh có khả năng giúp chính phủ làm một số chuyện mà chính phủ không thể thì chính phủ sẽ thả cho anh tự do.
Hai anh em cứ thể thể hiện cái gọi là chật vật ra bên ngoà9i bằng dáng vẻ này.
Lâm Sở Sênh nham hiểm thật đấy!
Ngồi được một lúc, Cam Cửu nói một câu như vậy.
Cam Như Ý ng6he xong không nhịn được liếc nhìn Cam Cửu, ý bảo hắn nói rõ mọi chuyện ra.
Nhưng mà thấy Thẩm Mạc bình tĩnh như thế, Lâm Sở Sênh không nhịn được thốt ra một câu,
Đúng là lòng dạ đàn ông lúc nào cũng rộng lượng hơn phụ nữ.
Nghe xong, Thẩm Mạc cũng chỉ cười không thành tiếng, không phải là anh rộng lượng hơn Lâm Sở Sênh, mà là chưa chạm vào điều anh quan tâm nhất.
Chỉ cần Lâm Sở Sênh vẫn còn mạnh khỏe thì lúc nào anh cũng bình tĩnh thế này.
Cuối cùng xe cũng đến bệnh viện, Lâm Sở Sênh đến phòng bệnh của Trịnh Điềm, ở đây lại không có người của Cam Cửu trông coi, người canh cửa nói người nhà họ Thẩm vừa đến thì mấy tên gác cửa của Cam Cửu đã bỏ chạy hết.
Nếu như chỉ có vậy thì coi như Lâm Sở Sênh cũng không quá nham hiểm.
Phải biết rằng khi chuyện lớn như vậy xảy ra thì trừ những người phía dưới, cũng phải có một người nào đó có chức lớn để gánh tội thay, mà người có chức lớn này không phải là Cam Như Ý thì sẽ là ba Cam.
Bây giờ Cam Cửu đã tỉnh táo lại, có thể hại hắn ra thành như vậy, chắc chắn là người trong thế giới ngầm, nghĩ kĩ lại có thể lực nào lớn như vậy chứ?
Nhà họ Thẩm đã hoàn lương hết chưa?
Cam Cửu nói câu này cho Cam Như Ý nghe, đồng thời cũng là đang nói với chính mình.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy cơn đau này phát ra từ tận trong xương tủy.
Người của Cam Như Ý thấy vậy vội vàng chở cô ta đến bệnh viện.
Còn những chuyện cô ta dặn dò thì cứ cho người khác làm là được.
Chiều này thật sự quá độc ác.
Để đảm bảo an toàn nên trừ những người bên phía chính phủ ra, Cam Như Ý đã mượn người của Cam Cửu để thi công.
Bây giờ công trình có vấn đề, người bên chính phủ cũng không thể xử phạt người của mình, nên người gánh tội chắc chắn sẽ là Cam Cửu.
Về phần Trịnh Điềm, đúng là Lâm Sở Sênh đã cho người đi đón cô ấy, nhưng Trịnh Điềm không muốn đi, cô ấy vẫn nói câu cũ là muốn tận mắt trông thấy cảnh Cam Cửu ngã xuống.
Lâm Sở Sênh nghe xong lập tức đứng dậy.
Trịnh Điềm có ý nghĩa đặc biệt với Lâm Sở Sênh.
Cam Cửu đánh mắt đi chỗ khác,
Tiểu Điềm đang mang thai đứa con của anh.
Cam Cửu hiểu rất rõ, khi đấu tranh sẽ phải trả giá đắt đến nhường nào, hắn không nỡ.
Dù rằng bây giờ Cam Cửu có thể sẽ không còn huy hoàng nữa, nhưng hắn thật sự không thể để Trịnh Điềm chết.
Sao anh hồ đổ vậy, anh muốn có con thì chỉ cần chúng ta thuận lợi tránh được kiếp nạn này, thiếu gì phụ nữ sẵn lòng sinh con cho anh chứ?
Cam Như Ý trợn trừng mắt lên, chỉ hận không thể đến bổ đầu Cam Cửu ra xem trong đầu hắn chứa gì.
Lâm Sở Sênh gật đầu khẳng định,
Đúng vậy, nhà họ Cam sắp đổ rồi.
Cho nên mối thù của em sắp được báo rồi, bây giờ em còn hận Cam Cửu nữa không?
Lâm Sở Sênh hỏi như vậy không phải là vì cô nghĩ nhiều mà chủ yếu là vì Trịnh Điềm đang mang thai con của Cam Cửu, nếu cứ chần chừ không chịu đi thì chỉ sợ là đang lưu luyến điều gì đó.
Hận, em hận anh ta!
Trịnh Điềm trả lời chắc nịch.
Tất nhiên sau này anh cũng đã điều tra về cái chết của mẹ Trịnh, nhưng vẫn chẳng thể điều tra ra điều gì.
Thậm chí ngay cả Thẩm Mạc cũng không thể tin nổi, sao Cam Cửu lại có năng lực đến mức làm mọi chuyện sạch sẽ đến thế.
Lâm Sở Sênh tức đến mức đứng phắt dậy, cô thật sự không biết dỗ dành người khác.
Nhưng cô vẫn đồng cảm với Trịnh Điềm,
Dù em không vì điều gì khác nhưng em cũng phải nghĩ cho con mình chứ.
Nhắc đến con mình, cuối cùng Trịnh Điềm cũng có phản ứng.
Cái gọi là phản ứng này cũng chỉ là cô ấy không phản đối lại Lâm Sở Sênh gay gắt như trước nữa, mà chỉ im lặng cúi đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.