Chương 392: Sinh đẻ thuận lợi
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2087 chữ
- 2022-02-06 09:08:04
Trịnh Điềm cũng chỉ có thể cười nói
vâng
, sau đó còn định đứng lên tiễn Lâm Sở Sênh.
Lâm Sở Sênh lắc đầu, bảo Trịnh Điểm hãy n8ghỉ ngơi cho tốt.
Nếu như Trịnh Điềm chịu được, không rên lên một tiếng thì có lẽ Lâm Sở Sênh sẽ cứ thế mà đi thật.
Sau khi nghe một lúc thì thấy bên trong không có tiếng động gì, Cam Cửu mới lùi lại ra phía sau vài bước.
Hắn nhìn Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc rồi như chợt nhớ ra điều gì, quay người, cúi đầu chín mươi độ, rất chân thành nói một câu,
Cảm ơn!
Thật ra Cam Cửu cũng là một con người sắt đá, trước kia hắn giằng co với Thẩm Mạc như vậy, rồi bị anh dạy dỗ, nhưng nhiều lần chịu thiệt thòi như thế, từ đầu đến cuối hắn vẫn không học được cách khiêm tốn.
Nhưng bây giờ hắn lại nghiêm túc nói cảm ơn như vậy.
Cứ như vậy, chỉ một lúc sau, đầu Trịnh Điềm đã toàn là mồ hôi, hơn nữa lại không thể đứng dậy được.
Lâm Sở Sênh muốn dùng sức để kéo cô ấy dậy, nhưng càng kéo thì Trịnh Điểm lại càng đau.
Lâm Sở Sênh bị dọa sợ, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nói ra thì khoảng thời gian ấy có vẻ không lâu lắm, nhưng bây giờ mỗi giây mỗi phút trôi qua lại có vẻ cực kì rõ ràng.
Cả đám người thật sự đã phải chịu đựng đúng ba tiếng đồng hồ.
Sau khi cửa phòng phẫu thuật mở, Cam Cửu lập tức xông đến, nắm chặt lấy tay bác sĩ.
Vốn dĩ chỗ này cũng không có bác sĩ khoa sản, nhưng để giúp Trịnh Điềm điều dưỡng cơ thể nên đã mời riêng bác sĩ phụ sản đến.
Bình thường người này phụ trách nhận bệnh viện khám bệnh ở ngoài, nhưng thật ra là ở đây theo dõi cơ thể Trịnh Điếm.
Bác sĩ vừa đến liền cho người đưa Trịnh Điềm vào phòng phẫu thuật.
Ngay sau đó, trên mặt hắn liền hiện ra một nụ cười rất tươi,
Được, được, dù có phải đánh cược cả mạng mình thì tôi cũng cam đoan rằng họ sẽ bình an.
Có lời đồn rằng chỗ dựa của Cam Cửu quá vững chắc nên từ nhỏ hắn đã có tính cách coi trời bằng vung.
Có lời đồn rằng Cam Cửu rất thích cười, nhất là khi hành hạ người khác.
Lâm Sở Sênh nghĩ, có lẽ lời đồn này nên sửa lại rồi, ít ra thì Cam Cửu vẫn có thể diễn tả niềm vui của bản thân như người bình thường.
Lúc này Lâm Sở Sênh không thể mặc kệ được nữa mà đành phải ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nghĩ lại, cảnh vừa nãy rất đáng sợ, nếu như cô và Thẩm Mạc không kịp thời nghe thấy tiếng kêu của Trịnh Điềm mà cứ vậy rời đi, chỗ này lại không có người của Cam Cửu, Trịnh Điểm thì đau đến mức không nhúc nhích được, chắc chắn là không thể bấm chuông, rồi nằm dưới đất một mình, chưa biết chừng sẽ xảy ra bất trắc.
Mà quan trọng nhất đó là Trịnh Điềm bị thế này là sinh non, bản thân cô ấy cũng rất dễ có tình huống gì đó ngoài ý muốn.
Cam Cửu khịt mũi,
Mọi người có thể để cho cô ấy nghỉ ngơi ở đây, tôi sẽ rút toàn bộ người của tôi đi.
Nhưng mà cô ấy không đi.
Cam Cửu vẫn còn đang nghĩ, bây giờ mình phải nhượng bộ một bước đúng không? Những kết quả Lâm Sở Sênh lại nói một câu như vậy.
Cam Cửu ngẩng phắt đầu lên.
Rất nhiều cảm xúc hiện lên trên mặt Cam Cửu, có vui mừng, có may mắn, cũng có cả lo lắng.
Chỗ này nói dễ nghe thì là bệnh viện, nhưng nói khó nghe thì cũng chỉ là một phòng khám có giấy phép.
Vì công việc của Cam Cửu đặc biệt nên cần có một phòng khám thuộc về mình như vậy, để tiện khám chữa bệnh và một số vết thương nghiêm trọng.
Dù sao thì nếu đến bệnh viện chính quy, những vết thương do súng gây ra sẽ khiến nhiều người hoảng sợ.
Thật ra kết quả này cũng rất tốt, để lại chỗ này cho Cam Cửu cũng được.
Nhưng Lâm Sở Sênh cảm thấy đã đến đây rồi thì cũng là cái duyên, dù sao thì cũng phải đợi đứa bé trong bụng Trịnh Điềm ra đời đã rồi đi sau.
Có một khoảnh khắc Lâm Sở Sênh lại muốn cảm ơn ông trời, mặc dù nhìn qua thì có vẻ như lúc nào cũng tra tấn người khác, nhưng đến cùng thì vẫn để lại cho những kẻ đáng thương một con đường sống.
Chờ đợi là sự chán chường và nỗi lo lắng kéo dài.
Nhất là khi đợi cửa phòng phẫu thuật mở, khoảng thời gian này đúng là khiến cho người ta sốt ruột.
Cũng may là Thẩm Mạc luôn ở bên cạnh trò chuyện gì đó, nếu không thì Lâm Sở Sênh cảm thấy mình sẽ phát điên mất, chốc chốc cổ lại nhìn đồng hồ một lần, ba tiếng, thật sự là đợi suốt ba tiếng đồng hồ.
Lâm3 Sở Sênh và Thẩm Mạc vừa quay đầu đi thì lại nghe thấy tiếng hát của Trịnh Điềm nên vội vàng quay lại, Trịnh Điềm vẫn còn đang cười như9ng quần của cô ấy đã ướt một mảng lớn, hai chân vẫn đang run run.
Lâm Sở Sênh hơi nhíu mày lại, thật ra cô không hiểu rõ lắm, T6rịnh Điềm làm sao vậy? Chẳng lẽ cô ấy són tiểu? Lúc này cả người Trịnh Điềm hơi run lên, sau đó cô ấy không chống đỡ nổi nữa, ngã vật x5uống giường,
rầm
một tiếng.
Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đi!
Lâm Sở Sênh nói lớn với người mình dẫn đến, sau đó vội vàng đỡ lấy Trịnh Điềm.
Nói thật thì Lâm Sở Sênh không hề thấy chuyện này ổn chút nào, Cam Cửu và Trịnh Điểm cách nhau quá xa, có cả thù về mạng người, kết hợp lại như vậy liệu có hạnh phúc không? Có thể là sức mạnh của tình yêu quá lớn, nhất là sau khi có con, có lẽ tình trạng bây giờ sẽ thật sự được cải thiện.
Dù thế nào thì Lâm Sở Sênh cũng hi vọng là hai người bọn họ sẽ hạnh phúc.
Dù là vì đứa con thôi thì hai người cũng phải hạnh phúc.
Còn nữa, Lâm Sở Sênh cũng không ngốc, Cam Cửu là người có tính chiếm hữu mạnh như vậy, lúc này không cho thêm người trông coi Trịnh Điềm thì rất có thể là Cam Cửu muốn thả Trịnh Điềm đi.
Chuyển biến lớn như vậy, bảo người ta không nghĩ nhiều cũng khó.
Cho dù thế nào thì đứa bé này cũng là con của Cam Cửu, nhất định phải thông báo với hắn một tiếng.
Ai cũng biết Cam Cửu làm vậy vì điều gì, chắc chắn là Trịnh Điềm.
Sắc mặt Lâm Sở Sênh còn chưa bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng cô vẫn sẵn lòng nói chuyện với Cam Cửu:
Hôm nay chúng tôi đến là để đón Trịnh Điềm đi.
Lâm Sở Sênh nói chuyện rất thẳng thắn, cũng rất cứng rắn.
Nghe thấy Lâm Sở Sênh nói vậy, vẻ mặt Cam Cửu vẫn không hề có biểu cảm gì dư thừa, có vẻ đúng như những gì Lâm Sở Sênh đoán, Cam Cửu cố ý thả cho Trịnh Điểm đi.
Dừng lại như vậy một lúc, Cam Cửu mới thả tay bác sĩ ra, nói đúng hơn thì là chất bác sĩ sang một bên, nếu sau lưng không có tường thì chắc chắn bà ta đã lảo đảo ngã xuống đất rồi.
Sau khi đẩy bác sĩ ra, Cam Cửu liền cười phá lên như kẻ điên,
Tôi đã làm ba, tôi đã làm ba rồi
, hắn lập tức nhảy tưng tưng giống như một con khỉ.
Nhưng mà hầu như tất cả những người ngồi đây đều có thể cảm nhận được sự vui vẻ từ tận đáy lòng của hắn.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc ở bệnh viện nên chắc chắn hai bên hành lang có không ít vệ sĩ, Cam Cửu chỉ có thể đi vào một mình, còn người của hắn thì chờ bên ngoài.
Thật ra Lâm Sở Sênh cũng rất ngạc nhiên khi thấy Cam Cửu ướt sũng như vậy, nhưng mà giữa hai người có quá nhiều khúc mắc nên cô cũng không muốn nhìn hắn lâu làm gì.
Cam Cửa đi nhanh đến, gần như dán sát người vào cửa phòng phẫu thuật, như thể làm vậy thì sẽ nghe thấy gì đó.
Lâm Sở Sênh ngồi một lúc liền cho người liên lạc với Cam Cửu.
Đến tận lúc này, Trịnh Điềm vẫn không nói cho cô biết là tại sao cô ấy không chịu rời khỏi Cam Cửu.
Có lẽ là cô ấy cũng có chút tình cảm với hắn rồi cũng nên.
Cam Cửu vốn dĩ vẫn đang tắm mưa, nghe nói Trịnh Điểm sinh con rồi, hắn vội vàng lên xe, vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ trên đường mới đến được bệnh viện.
Trên đường đi, cấp dưới nhắc nhở Cam cửu thay quần áo nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, chỉ nắm chặt hai tay lại, nhìn chằm chằm về phía trước, không hề nhúc nhích chút nào.
Vì bây giờ là buổi tối khá yên tĩnh nên các tiếng động lại cực kì vang, lúc Cam Cửu đến bệnh viện, từng bước chân của hắn đều ướt sũng nước, mỗi bước đi đều vang ra tiếng động rất rõ.
Trịnh Điềm đã bị vỡ ối nhưng cửa tử cung lại chưa mở đủ, cũng chưa được khám gì.
Nếu như cửa tử cung mở chưa đủ thì phải sinh mổ.
Sau một hồi khổ sở, nơi này mới dần yên tĩnh lại.
Cũng may bác sĩ đã biết rõ lai lịch của ông chủ mình, nếu không thì đã bị dọa sợ chết khiếp rồi.
Ca sinh thuận lợi, mẹ tròn con vuông, đứa bé nặng 2.8kg, thuộc cân nặng bình thường, nhưng vì sinh non nên phải nằm trong lồng kính quan sát một tuần.
Bác sĩ làm tròn bổn phận của mình, nói rõ tình hình cho Cam Cửu.
Sau khi nói xong, bác sĩ tưởng là Cam Cửu sẽ thả tay mình ra, nhưng Cam Cửu vẫn nắm chặt tay bà ta, đừng nói là những phản ứng khác, mà ngay cả mí mắt hắn cũng không hề động đậy chút nào.
Bác sĩ là người đã từng thấy đủ các loại tình cảnh, có thể nói là kiểu người nhà nào bà ta cũng đã từng thấy qua, thậm chí còn thấy cả người căng thẳng đến mức ngất xỉu, nhưng mà kiểu người chỉ trong chốc lát đã biến thành thứ gì đó không phải là người thì đúng là rất hiếm.
Cam Cửu nhảy lên ghế, sau đó lại bắt đầu đâm mạnh vào tường, sau khi lộn xộn một lúc hắn mới coi như tỉnh táo lại,
Tiểu Điểm đâu rồi, cô gái của tôi đâu rồi? Tôi phải vào thăm cô ấy.
Vốn dĩ Cam Cửu muốn xông thẳng vào, bác sĩ đang định ngăn cản thì hắn lại tự đứng sững lại.
Hắn sửa sang lại quần áo, còn chẳng hiểu lấy ở đâu ra một cái gương, đứng đấy soi soi giống như đang chuẩn bị đi xem mắt.
Nhưng dù soi thể nào thì tạo hình ướt sũng của Cam Cửu vẫn chẳng thể đẹp lên được, hắn liền tức giận, ném phắt cái gương đi.
Thấy Cam Cửu vẫn còn muốn vào, bác sĩ lại chặn hắn lại lần nữa, nói là sản phụ sinh con xong còn phải quan sát nửa tiếng mới được đi ra, đồng thời bảo Cam Cứu sửa soạn lại phòng bệnh để cho Trịnh Điềm nghỉ ngơi, sau đó còn đặc biệt nói một câu, bảo Cam Cửu thay lại quần áo.
Chủ yếu là sợ nước bắn lên người Trịnh Điềm lại khiến cô ấy bị cảm lạnh.
Cam Cửu nghe xong lại cực kì nghe lời,
Đúng, bà nói có lý lắm, bây giờ Tiểu Điềm đang rất yếu, không thể bị lạnh được, tôi cởi, bây giờ tôi cởi ra luôn đây.
Cam Cửu vừa nói, vừa kéo quần áo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.