Chương 394: Tôi muốn chết cùng con gái tôi
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2225 chữ
- 2022-02-06 09:08:01
Lâm Sở Sênh nhanh trí nhờ bác sĩ phối hợp với mình, bảo là phải khám sức khỏe cho Trịnh Điềm, dù là rửa sạch máu chảy từ tử cung sau sinh cũng được, 8chỉ cần đẩy Cam Cửu ra khỏi đó.
Cam Cửu vẫn luôn cằn nhằn, tuy không bằng lòng nhưng hắn vẫn đi ra.
Vừa nhìn thấy Cam Cửu bước ra, L3âm Sở Sênh lập tức đóng cửa lại, dẫn đến chỗ rẽ, sau đó dứt khoát bảo Cam Cửu lấy điện thoại di động ra.
Điên rồi, Cam Như Ý chính là một kẻ điên.
Cam Cửu vừa sắp xếp người của mình phối hợp với Thẩm Mạc vừa gọi điện thoại cho Cam Như Ý hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Nếu là trước đây, Cam Cửu tức quá, có khi sẽ ném luôn cái điện thoại đi.
Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn kéo dài thời gian, thế nhưng vào lúc này, ở bên phía đối phương lại xuất hiện xe tăng, vậy nên bọn họ từ bỏ suy nghĩ này, quyết định rời khỏi bệnh viện, mở một đường máu ra là đủ rồi.
Dù sao ở trong bệnh viện sẽ có thể bị đè chết.
Năm phút đồng hồ, chỉ cần năm phút nữa thôi thì người của Thẩm Mạc sẽ đến đây.
Trịnh Điểm thật lòng tin rằng nhà họ Cam sắp sụp đổ, thế nhưng tiếng súng đột nhiên vang lên khiến cô ấy giật nảy mình.
Lâm Sở Sênh nhanh chóng nhìn đứa bé, không biết nó có chịu nổi không nữa!
Lâm tổng, có phải người nhà họ Cam đang gây chuyện bên ngoài không?
Trịnh Điểm đã nghĩ đến chuyện này.
Lúc hỏi cô ấy có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Cam Cửu không nhịn được mà đấm lên tường, hết cái này đến cái khác, dù cho máu thịt đã be bét! Thế nhưng bây giờ Cam Cửu nhớ kĩ, nhớ rất kĩ rằng hắn là một người đàn ông, bây giờ người phụ nữ của hắn, đứa con của hắn đang cần hắn, Cam Cửu nhất định phải đỡ mảnh trời này lên.
Lúc Cam Cửu vào trong, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đang đứng chờ hắn ở ngay hành lang.
Cơ thể của Cam Cửu thẳng tắp:
Tôi muốn cùng nhau chiến đấu với hai người!
Không có lời thừa thãi, thế nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh tất cả.
Lâm Sở Sênh nhất định phải ở trong một phòng bệnh với hai mẹ con Trịnh Điềm.
Đương nhiên lý do đột nhiên vào phòng bệnh, Lâm Sở Sênh cũng đã nghĩ ra rồi, đơn giản là vì cô đã từng sảy thai, nhìn thấy đứa bé nhỏ như thế thì liền có ý muốn vào.
Lý do như vậy vô cùng đơn giản, thế nhưng cũng khiến người ta không thể không tin.
Đến lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, hai người này nhất định không phải là đối thủ của chúng ta.
Giọng nói của ba Cam chậm lại giống như muốn cố gắng động viên Cam Cửu:
Giết bọn họ rồi, con nhanh chóng ra nước ngoài.
Ở bên đó sẽ có một đống phụ nữ bằng lòng sinh con cho con, con muốn mấy đứa cũng được.
Lời của ba Cam không khác gì những điều mà Cam Như Ý đã nói với hắn.
Nhưng Cam Cửu lại liều mạng lắc đầu.
Cam Cửu thật sự tức giận đến mức muốn giết người.
Nhà họ Cam sắp sụp đổ rồi, Cam Như Ý có thể làm như vậy, có lẽ là dùng ân tình để uy hiếp người khác, hoặc còn làm những điều khác nữa, chắc chắn điều này là không có lý trí.
Giống như chó điên vậy, chỉ cần là người có liên quan đến Lâm Sở Sênh thì sẽ cắn hết.
Những điều này đều không phải là thứ hắn muốn, người hắn muốn chỉ có một mình Trịnh Điềm.
Đúng, Cam Cửu chỉ cần một mình cô ấy là đủ rồi:
Con xin chú, con dùng danh nghĩa ba mẹ đã qua đời của con mà xin chú, chú có thể tha cho bọn họ không!
Cam Cửu khóc càng lúc càng lớn.
Ba Cam ở bên kia nghe thấy cũng giận dữ:
Hồ đồ ngu xuẩn!
Tiếp đó ông ta cũng cúp điện thoại.
Cũng giống như lời Thẩm Mạc nói, quân đội tấn công thật sự rất khó ngăn cản, thế nhưng với bản lĩnh của Thẩm Mạc, muốn bảo vệ Lâm Sở Sênh cũng không khó.
Nếu thật sự đánh tới đây, người bị thương lớn nhất chỉ có người phụ nữ vừa sinh con xong, không thể bước xuống đất và cả đứa con gái vừa mới sinh ra vẫn còn ở trong lồng ấp của hắn nữa.
Không nói đến những chuyện khác, chỉ nói đến việc đột nhiên cúp điện thôi, con gái của hắn phải sống thế nào đây.
Những điều còn lại, Lâm Sở Sênh thậ9t sự không muốn nói nhiều với Cam Cửu.
Người của tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, anh cũng phải sắp xếp người của mình đi.
Nhà họ Cam đã l6ợi dụng quân đội, mục tiêu của bọn họ là chúng tôi, thế nhưng cũng có thể sẽ vô tình làm người khác bị thương.
Thẩm Mạc nói rất lưu loát, đơn giản 5dễ hiểu.
Nhưng bây giờ rõ ràng là bị tập kích đột ngột.
Không, không phải là bị tập kích đột ngột.
Lúc đi, Cam Như Ý đã tỏ ý phải giày vò Lâm Sở Sênh, sao hắn có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy được.
Khuôn mặt của Cam Cửu thay đổi trong nháy mắt.
Quân đội đại diện cho điều gì, hắn sinh ra ở gia đình quan chức chắc chắn hiểu rất rõ.
Nếu chuẩn bị từ sớm, có lẽ không cần quan tâm đến quân đội lắm.
Cam Cửu ném thẳng cái điện thoại xuống.
Giờ phút này, hắn quyết định đúng chung thuyền với Thẩm Mạc.
Dù cho vẻ chật vật lúc này là do Thẩm Mạc ban tặng.
Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc, điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là thậm chí ngay cả con của Cam Cửu mà nhà họ Cam cũng không quan tâm! Thế nhưng lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên, bây giờ nhà họ Cam chẳng khác gì chó điên cả.
Thẩm Mạc cũng chỉ hờ hững nói:
Được, đưa đứa bé đến phòng bệnh của Trịnh Điềm, dẫn điện qua đó, bắt đầu sử dụng điện khẩn cấp!
Thẩm Mạc liếc nhìn Lâm Sở Sênh, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Trong trạng thái địch nhiều ta ít như vậy, giảm bớt mục tiêu chắc chắn là biện pháp tốt nhất.
Cam Cửu ôm điện thoại, khóc rống lên! Hắn thật sự không còn cách nào nữa, thế nhưng trong lòng hắn cũng càng ngày càng hiểu rõ, bao nhiêu năm nay, ba Cam và mẹ Cam tỏ ra như ba mẹ ruột của hắn, thế nhưng suy cho cùng cũng không phải là ruột thịt! Có lẽ bọn họ chỉ muốn thể hiện cho người ngoài xem, nhìn xem bọn họ nhân nghĩa biết bao nhiêu, cưng chiều Cam Cửu thế nào, thế nhưng bởi vì không có trói buộc nên cũng khiến cho Cam Cửu không biết cái gì gọi là yêu thương.
Đến thời khắc quan trọng nhất, Cam Cửu mới nhận ra, không phải ruột thịt thì quả thật là không phải ruột thịt.
Nếu như hôm nay đổi thành con của Cam Như Ý nằm trong bệnh viện này, nhà họ Cam nào có thể nói ra những lời máu lạnh như vậy được chứ! Råm.
Cô thấy Trịnh Điềm không bình thường lắm, lại nhanh chóng ngồi xuống trước mặt Trịnh Điềm.
Trịnh Điềm nở nụ cười với Lâm Sở Sênh, cô ấy hé miệng ra, giống như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ im lặng! Im lặng rất lâu.
Mãi đến khi Cam Cửu và Thẩm Mạc đồng thời đẩy cửa ra, lúc này không gian yên tĩnh mới bị phá vỡ! Thẩm Mạc đưa mắt ra hiệu cho Lâm Sở Sênh, lúc này cô mới đứng lên.
Thật không ngờ sẽ có ngày Thẩm Mạc và Cam Cửu kề vai chiến đấu với nhau.
Cũng bởi vì lần chiến đấu này, Cam Cửu thật lòng khâm phục Thẩm Mạc, năng lực của anh thật sự đã ở một độ cao mà cả đời này Cam Cửu cũng không thể đạt đến.
Đương nhiên lúc máu nóng của Cam Cửu nổi lên, bản lĩnh của hắn cũng ở mức mà người bình thường không thể đạt được.
Con xin chú, con xin chú!
Cam Cửu vừa nói vừa chảy nước mắt.
Cam Cửu thật sự rất sợ, hắn sợ không thể bảo vệ được hai người mình quan tâm.
Cam Cửu!
Bên phía Ba Cam đột nhiên cao giọng:
Nếu con còn là người nhà họ Cam thì lập tức vào trong giết Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc.
Thế nhưng Thẩm Mạc vẫn luôn quang minh chính đại nói cho hắn biết, anh khó chịu khi nhìn thấy hắn! Mà không phải giống như những người được gọi là người thân này, lấy danh nghĩa của tình yêu làm để tổn thương hắn.
Cam Cửu đứng lên, hắn bước đi rất kiên định.
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy Trịnh Điềm ngốc, nếu như cô ấy đi cùng với Lâm Sở Sênh thì tốt biết mấy, ở trên địa bàn của Thẩm Mạc thì sao có thể bị động như vậy.
Cam Cửu bắt đầu lo lắng, ba Cam nói như vậy, chứng tỏ ông ta đã hạ quyết tâm.
Nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ:
Trong bệnh viện này có đứa con vừa mới ra đời của con, là người nhà họ Cam chúng ta.
Con xin chú, cho dù muốn ra tay cũng ra tay ở chỗ khác được không.
Hơn nữa Thẩm Mạc cũng đã liên hệ với tổ chức súng đạn nước ngoài, cho dù đánh đến ngày mai cũng không cần sợ không còn súng đạn.
Năm phút đồng hồ, chỉ cần chịu đựng thêm năm phút là tốt rồi.
Vốn dĩ Trịnh Điểm và Lâm Sở Sênh đang tán gẫu.
Cam Cứu bước từng bước đến chỗ Trịnh Điềm, liếc nhìn đứa bé còn nằm trong lồng ấp.
Sau đó hắn quay đầu, rõ ràng là lau nước mắt:
Bây giờ chúng ta cần phải rời khỏi đây.
Nói rồi Cam Cửu đưa tay ôm chặn, chuẩn bị quấn lên người Trịnh Điềm, tránh để cô ấy bị trúng gió.
Trịnh Điềm nghe xong câu nói này thì ngạc nhiên há hốc miệng:
Đi, chúng ta đi đâu?
Cam Cửu quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Mạc, thành thật nói hết tình hình bên ngoài cho cô ấy nghe.
Vào lúc này, Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể gật đầu:
Em yên tâm đi, người của Thẩm Mạc đang trên đường tới đây, chúng ta sẽ mau chóng an toàn thôi!
Lâm Sở Sênh không biết Trịnh Điềm có nghe được lời nói của mình hay không, chỉ thấy cô ấy ngồi đó tự lẩm bẩm:
Dân không đầu với quan, dân không đầu với quan!
Sau khi nói xong, cô ấy lại cười khổ.
Dường như xen lẫn với vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Lâm Sở Sênh vốn đang ngồi trước mặt đứa bé.
Thế nhưng bây giờ hắn không dám, có lẽ đây là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.
Cam Cứu dứt khoát gọi điện thoại cho ba Cam, ở phía bên kia, ba Cam nhanh chóng nhận cuộc gọi:
Mọi người đang muốn làm gì vậy? Như Ý không hiểu chuyện, lẽ nào mọi người cũng không hiểu sao?
Vốn tưởng rằng ba Cam sẽ biết nghĩ cho đại cục, thế nhưng ông ta lại nói một câu:
Con lớn lên bên cạnh chúng ta, cho dù không đi trên cùng một con đường, thế nhưng con cũng biết không ít chuyện trong chốn quan trường.
Con biết Lâm Sở Sênh đang muốn ép chết chú, chú già như vậy rồi, ép chú ngồi tù không phải là muốn lấy mạng của chú sao?
Ba Cam tức giận lên liền bắt đầu ho:
Như Ý nói rất đúng, dù sao cũng không vượt qua được, dựa vào cái gì mà người hại chúng ta có thể sống thoải mái tự tại chứ.
Không biết Trịnh Điềm lấy đâu ra sức lực, cô ấy dùng sức đẩy Cam Cửu:
Có chết thì tôi cũng phải chết cùng một chỗ với con!
Bốp! Bản thân Cam Cửu cũng không biết tại sao mình lại điên lên, thấy Trịnh Điểm mất lý trí, dứt khoát tát một cái lên mặt cô ấy.
Cú tát này rất mạnh! Khuôn mặt của Trịnh Điềm lập tức sưng vù lên.
Nếu là trước đây, cho dù biết là mình không đúng thì Cam Cửu cũng sẽ đánh giọng lại, miễn cưỡng ra lệnh cho Trịnh Điềm.
Thế nhưng bây giờ ánh mắt của Trịnh Điềm quá đáng sợ, thậm chí Cam Cửu còn không dám đối diện với cô ấy! Chắc chắn Cam Cửu đang hối hận! Thật ra mỗi lần đánh Trịnh Điềm xong, Cam Cửu luôn hối hận, thế nhưng bản tính của hắn là thích làm gì là làm cái đó, thói quen đã được hình thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.