Chương 395: Vĩnh viễn đừng mang họ cam


Ít nhất là đầu nhọn của cái ghế này không đập tới đầu của hắn.

Lâm Sở Sênh đã nổi giận tới mức này rồi, làm sao Cam Cử8u có thể xuống tay với Trịnh Điềm được nữa.

Cam Cửu bị đánh, chỉ nhìn Lâm Sở Sênh chứ không nói gì.
Nghe Lâm Sở Sênh nói như vậy, Cam Cửu cười khổ lắc đầu.

Nếu có thể, tôi hi vọng cô có thể đối xử với nó như con ruột.
Còn nếu không được thì cô cứ tùy tiện bịa một thân thể, đừng để cho nó biết ba của nó là ai, ngay cả điều cơ bản nhất cũng đừng cho nó biết.
Cam Cửu vừa nói vừa rơi nước mắt.
Chuyện đờ3i đúng là rất kì diệu, khi tay súng bắn tỉa ở bên ngoài bắn viên đạn bay tới, Trịnh Điểm đang nằm vậy mà lại có thể nhìn thấy9 được.
Một người phụ nữ vừa mới sinh con xong lại nhanh hơn cả viên đạn.
Có lẽ chỗ ngắm bắn chính là chỗ mà L6âm Sở Sênh vừa đứng, có điều Lâm Sở Sênh đột nhiên đi lên đập Cam Cửu, khiến hắn di chuyển tới đúng vị trí ấy.
Cam Cửu khóc nhưng không ra tiếng mà chỉ há to miệng, muốn phát tiết, lại không phát ra một tiếng nào.
E rằng đến tận giờ phút này rồi hắn mới hiểu được, nếu yêu một người thì nhất định phải đối xử dịu dàng với người đó, nói cho người đó biết tình yêu của mình.
Thế nhưng Cam Cửu hiểu ra quá muộn màng.
Cô thật sự rất thương Trịnh Điềm, thương cho cô gái ngốc nghếch, đến bây giờ vẫn không chịu nói ra tâm tư của mình.
Lâm Sở Sênh nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng cô đã nói với Trịnh Điềm là nhà họ Cam sắp sụp đổ rồi, vậy mà Trịnh Điềm còn sợ hãi cái gì nữa, đến cùng thì câu hỏi này vẫn không có đáp án.
Cuối cùng Lâm Sở Sênh vẫn nhận chìa khóa.
Cuối cùng Trịnh Điềm cũng nhìn thấy Cam Cửu chảy nước mắt, nhìn thấy gương mặt mềm yếu của Cam Cửu.
Trịnh Điểm rất muốn cười, thế nhưng cười rồi lại phun ra một ngụm máu lớn,
Mẹ...
Mẹ tôi chết trên tay anh, tôi...
Thật ra cô biết trước đây Thẩm Thị tuyển một người không có kinh nghiệm như cô làm trợ lý cho Lâm Sở Sênh, chẳng qua là vì chướng mắt với việc Lâm Sở Sênh làm giám đốc.
Thế nhưng cũng chính vì như vậy nên Trịnh Điềm mới có được phúc báo to lớn đến thế.
Con người có ít hay có nhiều phúc đều đã được định sẵn trước rồi.
Giây phút này, Trịnh Điềm suy nghĩ rất nhiều.
Cô là một cô gái bình thường, một sinh viên bình thường, vốn nên tìm một công việc không mấy vẻ vang, không kiếm được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, cô còn có một người em trai mắc bệnh bạch cầu, cuộc đời của cô vốn dĩ nên rất bi thảm.
Chuyện đau khổ nhất trên đời có lẽ là hiểu lầm mà không có cách nào giải thích được.
Cam Cửu ôm thi thể của Trịnh Điềm, cho dù máu đông lại rồi, hắn cũng không chịu buông Trịnh Điềm ra.
Cam Cửu chưa từng học được yêu thương.
Cô chỉ là một người bình thường, một người bình thường không dám mạo hiểm.
Cho dù tới tận bây giờ, Trịnh Điềm cũng không biết nhà họ Cam có thể thật sự sụp đổ hay không? Cô nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra.
Cô là người bình thường, bình thường đến mức cô chỉ có thể tính tới trường hợp xấu nhất.
Cũng c5ó lẽ đây vốn dĩ là ý của nhà họ Cam, bọn họ muốn Cam Cửu chết, sau đó để Cam Cửu gánh hết tất cả tội danh.
Về việc chân tướng như thế nào, không ai có thể tìm ra được, thế nhưng có một sự thật là Trịnh Điềm đã nhào lên người Cam Cửu, vừa lúc chắn viên đạn kia.
Mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy được cảnh viên đạn bắn trúng trái tim của Trịnh Điềm.
Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ nhà họ Cam không sụp đổ thì làm sao con của cô và Cam Cửu có thể sống tốt được.
Tính đường xấu hơn nữa, nếu Cam Cửu chết thì cô và con gái của cô phải sống trốn tránh cả đời, sao cô nỡ để con mình như thế.
Nếu vậy thì không bằng người chết là cô.
Nói xong hắn lại cúi gập người sâu hơn, dùng hai tay nâng cao chìa khóa lên đỉnh đầu.
Thành kính như thể thờ phụng thần linh.
Lâm Sở Sênh còn chưa lau khô nước mắt.
Hắn chỉ là muốn hù dọa Trịnh Điềm, chỉ muốn đạt được Trịnh Điềm mà thôi.
Nhưng mà Cam Cửu không biết, lời nói dối của hắn chính là khúc mắc cả đời này Trịnh Điềm không bước qua được.
Lúc này Lâm Sở Sênh cũng hiểu ra, thảo nào Thẩm Mạc cứ nói là không điều tra ra được, không phải vì thủ đoạn của Cam Cửu cao siêu cỡ nào mà là vì hắn không làm, mẹ của Trịnh Điềm thật sự chết vì tai nạn máy bay ngoài ý muốn.
Cô hận Cam Cửu, thật sự hận không thể lột da, rút gân hắn, hận không thể khiến hắn xuống mười tám tầng địa ngục ngay bây giờ.
Nhưng mà cô lại không thể không cứu con của mình, bởi vì cô là một người mẹ.
Giờ phút này, Trịnh Điềm suy nghĩ rất nhiều, đôi mắt dần trở nên mơ hồ.
Đến cùng thì cô vẫn không chấp nhận nổi phúc lớn như vậy.
Đến cùng cô vẫn chỉ là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Cô quay đầu nhìn Cam Cửu, ngẫm lại lúc xưa hắn giày vò cô như thế nào.
Cô hận, thật sự hận! Nhưng hận thì sao chứ, cô không đầu được với hắn, cô chỉ là một người bình thường, không đấu lại được với loại người có thể lực, chỉ có thể tạm thời nhịn nhục vì lợi ích toàn cục mà chẳng thể làm gì khác hơn.
Cô là một cô gái trẻ, cô có lòng hướng tới tự do.
Nhưng ở chỗ của Cam Cửu, cô chỉ có thể là một món đồ chơi không có bất cứ nhân quyền nào, chỉ là một món đồ chơi để cho Cam Cửu chơi đùa mà thôi.
Rốt cuộc Cam Cửu cũng phát ra được tiếng.
Hắn khóc, tựa như có thể cảm động đất trời.
Hắn cứ mãi nhắc đi nhắc lại rằng hắn chưa từng ra tay với mẹ Trịnh.

Trịnh Điềm!
Cam Cửu đột nhiên hét lớn, làm cho Lâm Sở Sênh giật mình, đến khi nhìn tới thì Trịnh Điềm đã không còn cử động nữa.
Người ta nói cơ thể của phụ nữ chính là con đường đi vào lòng của người đàn ông.
Có thì cũng có đấy, rất nhiều phụ nữ đều yêu người cưỡng bức giành được cơ thể của mình.
Từ khi Cam Cửu còn nhỏ, ba mẹ Cam luôn nói với hắn rằng nhà họ Cam có thể lực, chỉ cần Cam Cửu muốn thì mọi thứ đều có thể bưng đến trước mặt hắn.
Ở trong thế giới của Cam Cửu chỉ có cướp đoạt, từ trước tới nay chưa từng biết hi sinh.
Tới khi hiểu được tình yêu thì đã quá muộn màng.
Lúc sắp chết, cô rất muốn nhìn con gái của mình, chỉ nhìn, nhìn một cái thôi là đủ lắm rồi.
Nhưng mà đến giây phút cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc Trịnh Điềm nhắm mắt lại, cô còn đang suy nghĩ, cũng may là, may là con gái của cô khác cô, không phải là một người bình thường, có cuộc sống bi thảm, để mặc cho người ta chém giết.
Đến lúc này, Trịnh Điềm lại rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Lâm Sở Sênh, nói một tiếng
cảm ơn
với cô.
Đúng vậy, Trịnh Điềm thật sự cảm ơn Lâm Sở Sênh.
Cho dù kết quả như thế nào đi nữa thì trên thế giới tình người bạc bẽo này, Lâm Sở Sênh đã thật lòng giúp đỡ cô ấy.
Thật ra lúc Lâm Sở Sênh nói cho cô biết nhà họ Cam sắp sụp đổ, cô thật sự rất vui sướng.
Nhưng mà cô lại không dám tin, bởi vì cô chỉ là một người bình thường, cô không tưởng tượng ra được tình cảnh một quan chức lớn ngã xuống là như thế nào? Cho nên, không phải Trịnh Điềm không muốn đi mà là không dám đi.
Mẹ cô đã chết, cố không biết người chết tiếp theo sẽ là ai, cô không can đảm như Lâm Sở Sênh.
Có lẽ trong mắt người ngoài thì Trịnh Điểm thích Cam Cửu nên mới chết vì hắn.
Bí mật này mãi mãi sẽ không có ai biết.
Trịnh Điềm hận, hận người đàn ông đã hủy hoại tuổi trẻ tươi đẹp của mình.
Thế nhưng Trịnh Điền lại gặp được Lâm Sở Sênh – người đã cứu vớt cuộc đời cô.
Là Lâm Sở Sênh dẫn cô đi tìm hiểu những thứ mà e là cả đời này cô không thể nào hiểu biết được.
Là Lâm Sở Sênh cho cô số tiền mà cả đời này cô cũng kiểm không được để cứu em trai.
tôi...
tôi vì anh mà chết.
Trịnh Điềm nói xong thì đứa bé cũng đang khóc nỉ non trong lồng giữ nhiệt,
Tôi sinh cho anh một đứa bé, ba mạng người, ba mạng người, đổi lại anh phải đối xử, phải đối xử thật tốt với con gái của anh.

Đừng nói nữa, em đừng nói nữa!
Cam Cửu luống cuống, hoảng sợ muốn lấy tay ngăn máu chảy, nhưng mà máu chảy ồ ạt, căn bản là không ngăn được.
Trên người Trịnh Điềm đều là máu, trên người Cam Cửu cũng vậy, từng mảng máu lớn, nhìn rất đáng sợ.
Một là có thật lòng thích đứa bé, thích từ tận đáy lòng, cảm giác vô cùng thương đứa bé này.
Hai là cô nghĩ tới cách chăm sóc của hắn với Trịnh Điềm, với dáng vẻ bây giờ của Cam Cửu, bảo hắn nuôi đứa bé, chắc chắn là chuyện không thể, hắn chắc chắn không có suy nghĩ này.

Sau này anh muốn dẫn con đi thì cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào.
Lâm Sở Sênh không nhịn được dặn dò một câu.

Không!
Mắt Cam Cửu lập tức đỏ ngầu, hắn hét lên một tiếng đau thấu tận tim gan, tựa như cả trời đất đều chấn động.
Cũng có lẽ đây là ý trời, tay súng bắn tỉa bắn trúng người rồi, người của Thẩm Mạc mới đến, bên ngoài liên tục vang lên tiếng súng nổ, thế nhưng chỉ cần người của Thẩm Mạc đến thì bọn họ không cần phải lo lắng nữa rồi.
Tay của Cam Cửu run rẩy đỡ Trịnh Điềm, thậm chí không còn dám nhìn cô.
Nếu đời người có thể quay lại một lần, Cam Cửu nghĩ hắn nhất định sẽ quý trọng Trịnh Điềm, đối xử thật tốt với cô chứ không phải để Trịnh Điểm trước khi chết cũng phải dùng mạng sống của mình để nhắc nhở hắn.
Muộn quá rồi, đến cuối cùng vẫn quá muộn màng.
A!
Thế nhưng một khi biết rồi thì nó chính là cảm giác không thể quên được.
Tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống, dường như Cam Cửu nhớ tới gì đó, hắn lấy một chiếc chìa khóa bên trong áo ra, rồi từ từ đứng lên trước mặt Lâm Sở Sênh, củi sâu người xuống với cô,
Đây là toàn bộ tài sản tích cóp của tôi, phía dưới viên gạch thứ mười tám trong bãi đỗ xe ngầm nhà tôi có một chiếc hộp cài mật mã, bên trong có giấy tờ bất động sản, thẻ ngân hàng, mật khẩu đều là sinh nhật của Trịnh Điềm, có khoảng hai trăm triệu.
Tôi xin cô nhận lấy, coi như cô giúp tôi tìm người nuôi lớn đứa bé này.

Thấy Lâm Sở Sênh không từ chối, Cam Cửu lại đi ôm thi thể của Trịnh Điềm một lần nữa,
Bất kể có thể nào, xin cô sau này đừng để con bé mang họ Cam.
2 Nói một cách kiên quyết! Cam Cửu là người nhà họ Cam.

Thế nhưng bây giờ hắn lại vô cùng chán ghét dòng máu nhà họ Cam đang chảy trong người mình.

Lúc này Cam cứu chỉ muốn tìm một chỗ ôm thi thể của Trịnh Điềm rồi yên tĩnh chờ đợi.

Lâm Sở Sênh cũng chỉ có thể thực hiện nguyện vọng của hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.