Chương 396: Thật sự nổi giận
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2014 chữ
- 2022-02-06 09:07:58
Ở trong lòng của Lâm Sở Sênh, cô vẫn muốn tin con của cô là một bé gái.
Cổ thật sự rất muốn thò tay vào lồng ấp, chạm vào con người nhỏ nhắn 8xinh xắn kia, nhưng tay cổ cử động một lát, cuối cùng vẫn không dám chạm vào.
Khuôn mặt của Thẩm Mạc lập tức sầm xuống, đứa bé không phải con của hai người họ, mà Lâm Sở Sênh đã phản ứng dữ dội như vậy rồi, vậy nếu con của hai người ra đời thì chẳng phải là càng không có chỗ cho anh sao? Giờ phút này, Thẩm Mạc cảm thấy may mắn khi đứa bé trong bụng của Lâm Sở Sênh không được sinh ra.
Mặc dù Thẩm Mạc đang buồn bực lẩm bẩm, nhưng cuối cùng anh vẫn nhanh chân đi xem Lâm Sở Sênh.
Phòng cấp cứu trong biệt thự nhà họ Thẩm có đầy đủ thiết bị.
Để đứa bé ở bên trong, thật sự không có một chút vấn đề nào cả.
Nghe xong lời nói kiểu bài vở như vậy, vẻ hứng thú trong mắt Thẩm Mạc càng nhiều hơn,
Giải quyết công bằng? Tôi vô cùng tò mò không biết các anh sẽ giải quyết công bằng như thế nào đây?
Vẻ mặt của người đại diện cho quân khu thay đổi, hiện giờ anh ta không thể bảo đảm được điều gì, có điều ngoài mặt thì phải nói cho ra trò:
Chắc chắn là giải quyết theo quy định của pháp luật rồi.
Lời nói kiểu này chỉ để an ủi mà thôi, có lẽ sẽ có người tin nhưng Thẩm Mạc chắc chắn sẽ không tin.
Ba Cam là hạng người gì chứ, chỉ cần không phải đứng sai phe phái thì thông thường với hạng người như ba Cam, cùng lắm chỉ là xóa bỏ đảng tịch là coi như xong chuyện.
Giờ này đứa bé còn đang ngủ.
Lâm Sở Sênh đứng nhìn đứa bé giống như con ngốc, trên mặt còn mang theo ý cười không rõ tại sao.
Có doanh nghiệp như vậy thì có thể thúc đẩy phát triển kinh tế trong nước, đây tuyệt đối là chuyện tốt tới mức không thể tốt hơn được nữa.
Thành phố Thanh xảy ra hỗn loạn lớn, có thể đây là cơ hội cứu vãn duy nhất, người phía trên nhất định sẽ hết sức thúc đẩy chuyện này, cho dù bọn họ biết rõ Thẩm Mạc là người cho nổ tòa nhà chính phủ thì cũng chỉ có thể cắn chặt răng nuốt vào trong bụng coi như không biết, sau đó giải quyết cho xong chuyện này trước khi tổ điều tra tới.
Cho nổ tòa nhà chính phủ là một chuyện to gan cỡ nào.
Ngộ nhỡ bên phía chính phủ có đường ra khác thì tất cả cố gắng của Thẩm Mạc đều sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.
Lâm Sở Sênh yên ổn ngắm đứa bé, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Nếu Lâm Sở Sênh biết Thẩm Mạc làm việc này thì chắc chắn cô sẽ ngăn cản.
Khung cảnh ban đầu rất dịu dàng, nhưng Lâm Sở Sênh vừa nghĩ tới đứa bé thì gần như là nhảy dựng khỏi giường, chạy trối chết giống như có động đất, không thèm sửa sang cả đồ ngủ mà chạy một mạch ra ngoài.
Còn về Thẩm Mạc không biết đã bị cô ném đến chỗ nào rồi.
Doanh nghiệp lớn như vậy, Thẩm Mạc nói thu mua liền thu mua, phải tốn biết bao nhiêu tiền đây.
Chỉ riêng con số thôi cũng là con số mà người khác còn không dám nghĩ đến.
Sau khi cho nổ xong, anh trực tiếp lên tiếng với bên chính phủ.
Trong chuyện nhà ở thế hệ thứ tư gặp sự cố, Thẩm Thị chắc chắn sẽ bị liên lụy, anh bày tỏ có thể tiếp nhận các công ty con dưới trướng Thẩm Thị.
Nếu đã vậy thì Thẩm Mạc trực tiếp công khai cho nổ tòa nhà, cố ý làm cho người phía trên biết là anh làm như vậy.
Đương nhiên Thẩm Mạc cũng không sợ.
Vì sao Thẩm Mạc lại cảm thấy Lâm Sở Sênh giống như con ngốc? Vì anh chướng mắt dáng vẻ này của cô, trong đầu liền dùng vài từ không tốt để hình dung.
Nửa tiếng, Thẩm Mạc đứng đấy nhìn nửa tiếng đồng hồ, còn Lâm Sở Sênh thì không hề có chút thay đổi nào, thậm chí không phải là đang nói quá, ngay cả một sợi tóc gáy của Lâm Sở Sênh cũng không hề thay đổi chút nào.
Đương nhiên bên phía tòa nhà chính phủ cũng có người trực, muốn cho nổ tòa nhà giống như diễn phim khoa học viễn tưởng là không thể nào.
Có thể là bởi vì vị trí của tòa nhà chính phủ quá đặc biệt, cho nên dù chỉ là nổ hỏng một góc thì cũng đủ để thu hút sự chú ý của nhân dân cả nước.
Không phải người phía trên muốn dìm chuyện này xuống sao? Vậy thì anh liền cố tình làm lớn chuyện lên, khiến cho phía trên không có cách nào bao che cho ba Cam được.
Đương nhiên, tòa nhà chính phủ có nhiều camera giám sát, có nhiều người trực ban, Thẩm Mạc muốn lặng lẽ làm xong chuyện là không thể nào.
Anh biết hơn ai hết là Lâm Sở Sênh nhìn chăm chú như vậy, còn không phải là vì vết thương trong lòng sao? Thẩm Mạc hơi nheo mắt lại, người phía trên muốn đề chuyện này xuống, nhưng làm sao anh có thể đồng ý được? Nếu bỏ qua cho những người này một cách đơn giản như vậy thì sau này sẽ có thêm nhiều người hơn nữa muốn khiêu chiến với bọn họ, hoặc là muốn dùng cách như vậy để tổn thương bọn họ.
Thẩm Mạc xoay người, mang theo cảm xúc khát máu, đi sắp xếp chuẩn bị chuyện tiếp theo.
Muốn bảo vệ an toàn của đứa trẻ thì tốt nhất là phải hết sức cẩn thận.
Năm giờ sáng, lúc mọi người đang ngủ say, khi mọi chuyện đều đã được thu xếp ổn thỏa, tòa nhà chính phủ đột nhiên nổ tung, làm cho bao nhiêu người đang ngủ yên ổn thức giấc.
Đương nhiên Thẩm Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, người phụ trách Thẩm Thị chắc chắn phải chịu phạt.
Thế nhưng doanh nghiệp lớn như vậy một khi xảy ra chuyện mà không được báo trước thì sẽ dẫn tới nhiều người thất nghiệp, nên sắp xếp những người này như thế nào cũng là một vấn đề.
Chờ tới khi Thẩm Mạc không nói nữa, anh ta mới bày tỏ sự áy náy của cấp trên.
Đương nhiên chuyện ba Cam cấu kết với người của quân khu, anh ta cũng đảm bảo đi đảm bảo lại là sẽ báo cáo đúng sự thật với quân khu, còn bảo đảm cấp trên sẽ giải quyết công bằng.
Người đại diện cúi đầu, nên nói như thế nào đây, có thể xây dựng được doanh nghiệp lớn như vậy, người đưa ra quyết sách ít nhất phải là người vô cùng thông minh.
Cho dù Thẩm Mạc đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách không bình thường thì anh ta cũng chỉ cho rằng Thẩm Mạc thức thời, không đòi hỏi những thứ khác.
Bên ngoài lại ồn nào như trước, cảnh sát tới, quân khu cũng ph3ải chuyên viên tới, cho dù như thế nào đi nữa thì chuyện này cũng là do quân đội không đúng.
Cảnh sát có thể tránh được những đại diện của q9uân khu thì không.
Nói cho cùng thì Thẩm Mạc cũng là nhân vật có mặt mũi, lần này quân khu để sơ suất lớn như vậy xảy ra, bọn họ tuyệt đối k6hông thể mặc kệ được.
Anh Thẩm.
Đại diện quân khu đi vào, thấy hai người đang nhìn đứa bé, chỉ có thể nhỏ giọng gọi một tiếng.
Một cảm giác hạnh phúc tựa như được lan truyền, Lâm Sở Sênh cũng không nhịn được nhếch môi lên cười không có bất cứ lý do nào, Bổn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn đêm không hết.
Nếu không phải Lâm Sở Sênh còn lo lắng cho đứa bé thì có khi bây giờ cô còn không nỡ thức dậy.
Ngày hôm sau, Lâm Sở Sênh vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học trước kia.
Cô vừa mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Mạc liền cười khanh khách.
Uy hiếp, dụ dỗ, bọn họ có thừa cách làm cho những người này câm miệng.
Dù trong lòng biết rõ nhưng chắc chắn Thẩm Mạc sẽ không nói ra vào lúc này,
Được.
Anh chỉ lạnh nhạt nói một chữ rồi không nói tiếp nữa.
Bởi vì Thẩm Mạc vốn là người nhà họ Thẩm, đã từng làm việc ở Thẩm Thị, có đầu óc, có địa vị, có thể lực, sau này muốn phát triển Thẩm Thị cũng không phải là việc gì khó.
Hai doanh nghiệp hợp lại thành một, có khi lại có thể lọt vào top ba doanh nghiệp mạnh nhất thế giới, trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong nước, thậm chí là doanh nghiệp hàng đầu châu Á.
Thậm chí anh có thể chấp nhận luôn cả Thẩm Thị.
Chấp nhận này chính là thu mua.
Bốn giờ sáng, Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh và đứa bé cùng nhau trở về biệt thự.
Cùng lúc đó, người quản lý biệt thự nhà họ Thẩm đều được đổi thành người của Thẩm Mạc.
Trong phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Lâm Sở Sênh vẫn luôn nhìn đứa bé trong lồng ấp, còn Thẩm Mạc thì nhìn Lâm Sở Sênh.
Thế nhưng Thẩm Mạc chính là loại người như vậy, can đảm thận trọng, làm việc nắm chắc, chính phủ chắc chắn phải làm theo ý của anh.
Thẩm Mạc vừa ra tay, người ngoài thì hóng chuyện, còn người gây chuyện lại giống như không có việc gì, ung dung tự tại đi ngủ rồi ôm Lâm Sở Sênh.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, vừa nghĩ là biết không thể đưa tin được, chỉ cần khống chế tốt truyền thông thì chuyện hôm nay sẽ vĩnh viễn là chuyện nhà của thành phố Thanh, không chỉ không kinh động tới nhân dân cả nước mà phía trên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Còn về người dân thường biết chân tướng chuyện hôm nay thì bọn họ thật sự không coi ra gì cả.
Thẩ5m Mạc ngước mắt lên, ý bảo đối phương lại gần,
Vừa rồi suýt chút nữa làm nổ phòng, bây giờ lại ra vẻ hiểu chuyện cái gì?
Anh rất không khách sáo thể hiện ra sự bất mãn của mình.
Người của quân khu cười khan, chỉ có thể đứng đó nghe anh mắng, không thể làm gì khác.
Thành phố Thanh lại nổi tiếng khắp toàn quốc! Thành phố Thanh không phải là thành phố gần biên giới, vậy mà lại thường xuyên xuất hiện vụ việc bạo động, ngay cả phía trên cũng thành lập tổ chuyên án đặc biệt đến điều tra thành phố Thanh.
Thuốc nổ là do Thẩm Mạc sắp xếp người bỏ vào.
Lúc này Thẩm Mạc bằng lòng ra mặt, thật sự là cách xử lý tốt nhất.
Thẩm Thị chỉ cần thay đổi quản lý cấp cao mà không cần động đến nền móng.
Bởi vì bệnh viện bị nổ, không thể tiếp tục hoạt động được nữa, cho nên phải đưa đứa bé đến bệnh viện tốt hơn.
Thẩm Mạc đã liên lạc với cấp dưới, hơn nữa phòng cấp cứu trước đây ba Thẩm để lại kia có rất nhiều thiết bị vô cùng tiên tiến, chỉ cần sửa lại một chút là đứa bé có thể ngủ ở trong đó.
Cuối cùng Thẩm Mạc vẫn là người mất kiên nhẫn trước, anh chủ động đến gần.
Khi cánh tay Thẩm Mạc tự nhiên khoác lên vai Lâm Sở Sênh, cô mới cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.