Chương 399: Ác giả ác báo


Thứ nhất là bà ta đang thực sự rất tức giận, muốn trút giận lên Cam Như Ý.

Thứ hai là trông thấy bộ dạng này của Thẩm Phong, tro8ng lòng bà ta cũng không mấy dễ chịu, chi bằng đừng nhìn để lòng không thấy phiền.

Trong bệnh viện, Cam Như Ý nằm trên giường b3ệnh, không có y tá, cũng không có người thân, chỉ một mình cô ta ngẩn người nhìn trần nhà.
Thẩm Phong cũng coi như đã trải qua hai cuộc hôn nhân, nhưng lại cứ lấy phải người phụ nữ thích Thẩm Mạc còn Thẩm Mạc thì lại không muốn.
Bà ta vứt mạnh cái gương vào trong túi, giống như làm vậy có thể khiến bà ta trút hết tâm trạng bất mãn ra.
Cam Như Ý căm hận trừng mắt nhìn người tình của ba Thẩm, cô ta thật sự không biết vì sao câu nào người tình của ba Thẩm cũng nói ra được.
Dù cho sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Thị đã không còn được như trước đây nữa.
Nhưng chẳng phải người xưa đã nói
Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa
đấy thôi! Cam Như Ý nắm chặt tay lại, nắm đến nỗi bản thỏa thuận trở nên nhăn nhúm, cũng không chịu buông ra.
Thỏa thuận hôn nhân vốn là lợi dụng lẫn nhau, khi bản thân không còn tác dụng, thậm chí còn làm liên lụy đến Thẩm Phong, nếu anh ta đưa ra quyết định này, thật ra cũng không có vấn đề gì.
Cam Như Ý coi như không nghe thấy lời của người tình ba Thẩm.
Nói chung cô ta tuyệt đối không coi là thật.
Thấy Cam Như Ý vẫn chưa có ý định để ý đến mình, người tình của ba Thẩm càng lúc càng không vui.
Cam Như Ý vuốt ẩn đường, chỉ hờ hững nói ra hai chữ:
Vẫn khỏe.
Người tình của ba Thẩm gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.
Vốn dĩ trên đường tới đây, bà ta còn nghĩ hay là mang chút hoa quả tới, cho dù chỉ là giả bộ.
Có điều nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết, người đã định trước sẽ trở thành người qua đường thì cho dù chỉ chi một khoản tiền nhỏ bà ta cũng sẽ cảm thấy tiếc.
Mặc dù hiện tại Cam Như Ý chẳng là gì, nhưng trên người vẫn toát ra khí thể khiến người ta không thể nhìn thẳng vào cô ta.
Người tình của ba Thẩm nhật bản thỏa thuận lên, chỉ tay vào Cam Như Ý, muốn chửi mấy câu nhưng lại không tìm ra từ để chửi, chỉ có thể gật đầu bỏ đi! Dù sao thì cũng đã đạt được mục đích rồi.
Người tình của ba Thẩm vừa đi khỏi, Cam Như Ý liền ôm mặt mình.
Cam Như Ý muốn cãi lý nhưng lại cảm thấy không cần thiết, ngay từ đầu cô ta đã biết Thẩm Phong là kẻ ti tiện bỉ ổi.
Tranh cãi với một kẻ bỉ ổi thì có thể tranh cãi ra được kết quả gì! Cam Như Ý không muốn ly hôn! Nhưng còn có thể làm gì được, cô ta trước sau vẫn không học được cách nịnh hót lấy lòng người khác.
Có điều Thẩm Phong bảo người tình của ba Thẩm đến nói chuyện này, chẳng phải đã tỏ rõ thái độ sao.
Đúng lúc tôi cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ cô thêm chút nào nữa.
Chỉ cần có ký tên vào bản thỏa thuận này, tôi sẽ lập tức đi ngay.
Người tình của ba Thẩm nói xong liền đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn ở đầu giường.
Cam Như Ý hơi cau mày, nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn sang, chủ yếu là nghĩ không ra giữa cô ta và người tình của ba Thẩm có thỏa thuận gì để ký.
Cô ta được đưa vào bệnh viện trong t9hời tiết mưa lớn, nhưng không ngờ rằng cô ta lại mang thai đứa con của Thẩm Phong.
Không hiểu vì sao mà mạng của đứa bé này lại6 lớn đến thế.
Hôm qua đã đau bụng đến mức như vậy rồi, nhưng đứa bé vẫn có thể giữ lại được.
Khi nhìn thấy người tình của ba Thẩm bước vào, Cam Như Ý sững người trong chốc lát.
Dù sao thì trước đó bọn họ vừa mới xảy ra mâu thuẫn, giờ mà nói người tình của ba Thẩm đến an ủi cô ta, Cam Như Ý không thể nào tin được.

Như Ý à, thế nào rồi, đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?
Người tình của ba Thẩm không thể che đậy diễn xuất của mình, lúc này nếu chỉ nhìn khuôn mặt của bà ta thì không thể nào phát hiện ra manh mối gì.
Chuyện này chẳng còn cơ hội nào để cứu vãn được nữa! Đứa bé đối với anh ta có lẽ cũng chỉ là một danh từ mà thôi.
Cam Như Ý không nhịn được nghĩ tới Thẩm Mạc, nếu như có một ngày anh và Lâm Sở Sênh cũng gặp phải trắc trở này, liệu anh có làm như vậy không? Nghĩ lại thì Cam Như Ý cũng chỉ bật cười tự giễu.
Sao có thể thế được, Thẩm Mạc sao có thể để bản thân rơi vào cảnh ngộ như thế.
Cam Như Ý chắc chắn hiểu được ý của bà ta.
Nếu như bình thường thì pháp luật không cho phép ly hôn khi phụ nữ mang thai.
Nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ như đứa con trong bụng cô ta là con của người khác.
Cô ta thích Thẩm Mạc, nhưng từ nhỏ cô ta đã có dã tâm, muốn làm việc lớn thì không thể chỉ có thích! Thảm thương đến cỡ nào!
Thấy Cam Như Ý chậm chạp không ký tên, người tình của ba Thẩm hơi thiếu kiên nhẫn, chẳng lẽ Cam Như Ý không muốn ký tên?
Như Ý à, dù sao chúng ta cũng là người đã từng cùng ăn một mâm cơm, tôi không muốn nói lời quá khó nghe! Cô nói xem, danh tiếng của nhà họ Cam đã xấu rồi, chỉ cần Tiểu Phong nhà chúng tôi tùy tiện tìm một lý do liền có thể ly hôn với cô ngay.
Tôi khuyên cô nhanh ký tên vào, tránh để vì chuyện này mà làm ầm ĩ tới tòa án, thể không đáng!

Cho đến khi nhìn thấy rõ mấy chữ phía trên ghi thỏa thuận ly hôn, Cam Như Ý mới nơm nớp lo sợ, vội vàng giật lấy bản thỏa thuận cẩn thận xem.
Đúng thế! Thẩm Phong muốn ly hôn với cô ta! Cam Như Ý chắc chắn không lưu luyến gì với cuộc hôn nhân này.
Nhưng bây giờ cô ta đã mất hết tất cả, nếu như còn có thứ gì để kiêu ngạo thì đó chính là bà chủ của Thẩm Thị.
Một người kiêu ngạo như cô ta, nếu đã không thể chiếm được một người thì sẽ hủy hoại người đó! Nhưng vì ý nghĩ này của mình mà ba cô ta đã phải rơi vào kết cục thảm hại.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Cam Như Ý lại nhớ tới Cam Cửu – người mà ba mẹ cô ta đã nuôi nấng, chỉ bởi vì một người phụ nữ mà trở mặt với người nhà họ Cam, thậm chí còn đi tự thú, làm khổ ba của mình.
Cam Như Ý từ từ mở giấy ra, tim cô ta lạnh lẽo như đóng thành bằng nhưng vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống, nhìn từng chữ từng chữ một trên bản thỏa thuận.

Bà nghĩ nhiều rồi, tôi mong con trai bà ly hôn còn không kịp ấy.
Trên đời này cũng chỉ có bà coi anh ta là bảo bối thôi!
Cam Như Ý dứt lời liền ký tên vào bản thỏa thuận, sau đó vứt xuống đất:
Cầm lấy đồ của bà rồi lập tức cút đi cho tôi!
Suy cho cùng thì Cam Như Ý không phải là Vương Phi, không phải như Vương Phi ngay cả phản kháng cũng để lộ vẻ yếu đuối.
Theo bà ta thì Cam Như Ý đang cầu xin bà ta, cầu xin bà ta nể mặt đứa bé mà thưởng cho Cam Như Ý một miếng cơm ăn! Người tình của ba Thẩm cầm gương soi, dường như lại có cảm giác người khác đều phải nịnh nọt bà ta như khi ba Thẩm còn sống:
Ý cô là cô muốn phí nuôi dưỡng
Đáng tiếc, cho dù có thích cảm giác này thế nào thì người tình của ba Thẩm cũng không thể nào có lỗi với tiền của mình được:
Theo lý mà nói, chúng tôi nên đưa cho cô phí nuôi dưỡng.
Có điều vẫn phải chờ sau khi đứa bé được sinh ra, làm xét nghiệm mới có thể quyết định đưa tiền hay không?

Bà nói thế là có ý gì?
Cam Như Ý tiếp lời.
Người tình của ba Thẩm che miệng cười xấu xa:
Cô đang giả ngu với tôi sao? Suy cho cùng thì cô là người suýt chút nữa được gả cho Thẩm Mạc, ai mà biết đứa bé này có phải là của cô và Thẩm Mạc hay không?
Nói đến chuyện này, người tình của ba Thẩm lại tức không chịu nổi.
Nhưng dù sao tình hình hiện tại không giống vậy, thật sự không giống, Cam Như Ý đặt tay lên trên bụng.
Bọn họ đã có con với nhau, sao Thẩm Phong có thể nhẫn tâm như thế! Cam Như Ý bình tĩnh nói:
Tôi mang thai rồi!
Thói quen trong nhiều năm khiến bây giờ cho dù gặp phải tình huống nào, cô ta cũng sẽ không gào thét quá khích giống như một người đàn bà vô lý.
Trong mắt người tình của ba Thẩm chỉ có vẻ đắc ý.
Nhưng cô cũng biết đấy, công ty xảy ra nhiều chuyện như thế, bây giờ không thể không có nó.
Cam Như Ý thực sự không muốn tin vào lý do mà người tình của ba Thẩm đưa ra.
Thẩm Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, vừa hay có cớ làm khổ đám anh em nhà họ Thẩm.
Khoan nói Thẩm Phong không có năng lực quản lý, mà cho dù Thẩm Phong có năng lực thì mấy người kia cũng chưa chắc đã bằng lòng để anh ta can thiệp vào.
Tay Cam Như Ý đập mạnh lên giường, mọi thứ như thể đều đang đối đầu với cô ta.
Lúc này của chợt mở ra, Cam Như Ý vội vàng lau nước mắt.
Cô ta đã quen với việc không để người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
Dù sao thì cũng đã biết sức khỏe của cô ta không có vấn đề, nên kể cả có không mang cái gì tới, nếu bị đồn đại ra ngoài cũng sẽ không bị người ta soi mói.
Cam Như Ý vuốt tóc một cách tự nhiên, hệt như cô ta vẫn còn là người phụ nữ quyền quý như trước, bất kể làm gì cũng cần phải để ý tới hình tượng.

Như Ý à, thấy cô không sao là chúng tôi yên tâm rồi!
Lúc người tình của ba Thẩm đến đây đã cố tình dùng màu son rực rỡ, hễ cười một cái là có cảm giác đắc ý một cách khoa trương.
Đối với lời nói của người tình ba Thẩm, Cam Như Ý chỉ ngẩng đầu liếc nhìn chứ không có ý định quan tâm.
Lúc này, người tình của ba Thẩm cũng không cảm thấy ngại ngùng, rảnh rỗi ở đó khoe bộ móng bà ta vừa mới làm.

Đáng lẽ Thẩm Phong nên tới đây mới phải.
Tay của Cam Như Ý đặt lên 5trên bụng, khuôn mặt của ba Cam cứ luôn xuất hiện trong đầu cô ta, vẫn ôn hòa như xưa, như thể ông ta vẫn luôn ở bên cạnh.
Càng nghĩ lòng càng rối bời, nhất là khi cô ta còn không được gặp ba mình lần cuối cùng.
Tiếc nuối, phẫn nộ, tất cả tâm trạng đều là hận không thể ăn sống nuốt tươi Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc.
Trước đó đã đành, bây giờ Cam Như Ý đã không còn là con gái nhà quyền thế nữa mà vẫn bày ra dáng vẻ con nhà quan, ở trong mắt bà ta thì chính là không có bản lĩnh thì đừng có ra vẻ ta đây.
Người tình của ba Thẩm cũng không cười nữa, thái độ đối với Cam Như Ý chắc chắn cũng không tốt như trước đó.

Quên đi, xem ra cô cũng không muốn nói chuyện với tôi.
Cô ta rất muốn khóc, nhưng trên đời này, cô ta có thể khóc cho ai xem đây! Tất cả những người có quan hệ với cô ta đều đã mất rồi.

Còn tên mắt mù kia, kể từ lúc hắn tự thú thì đã không còn là người thân của cô ta nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.