Chương 403: Nhìn rất chướng mắt


Thẩm Đại nghe thấy liền hoảng sợ, khóc òa lên.

Như vậy còn chưa hết, để tạo hiệu ứng bay cao nên bong bóng ở bên ngoài được bơm khí hidro, 8bây giờ vừa nổ, ngay cả bong bóng cũng nổ theo, sau đó bốc cháy.

Mặc dù trong nhà Thẩm Mạc có nhiều người, nhiều bảo vệ nhanh chóng khống 3chế được cục diện, nhưng mọi người vẫn bị dọa sợ không nhẹ.
Đi đến bước đường này rồi, Lâm Sở Sênh tin chắc trong lòng cô ta cũng không mấy tình nguyện.
Để cho nhiều người vây quanh xem cô ta như xem xiếc khỉ, chắc hẳn trong lòng cô ta cũng rất khổ sở.
Đã vậy thì Lâm Sở Sênh cũng không để ý, cô tình nguyện kéo dài thời gian khổ sở của cô ta nhiều thêm chút nữa.
Xe từ từ chạy về phía trước.
Thật ra người cầm quyền đang rất sốt ruột, nhưng xe của Lâm Sở Sênh đang chạy ở phía trước, ông ta có sốt ruột cũng vô ích.
Cho dù muốn nể mặt nhà họ Cam, nhưng đến cùng thì ba Cam cũng chỉ là một quan chức đã biến mất, so với Thẩm Mạc hiện giờ mà nói, ông ta có thể cân nhắc được bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Lúc đầu chuyện này trong mắt của Lâm Sở Sênh chẳng là gì, ai ngờ ngày hôm đó lại xảy ra chuyện xui xẻo, bà đồng nói thẳng là không giải hạn được cho Trương Nhất Nhất.
cả đời này Trương Nhất Nhất không thể yêu đương, kết hôn giống như người bình thường được.
Mẹ Trương nghe thấy thế thì rất sốt ruột, đến hôm sau liền ngã bệnh.
Nhất là Thẩm Đại, vừa bị dọa sợ một cái liền khóc tới mức mỗi chuyển sang màu 9tím.
Trong mắt Lâm Sở Sênh ánh lên vẻ giết chóc, lúc này cô đang rất muốn giết người,
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lâm Sở Sênh trực t6iếp hét lên trước mặt Thẩm Mạc.
Trong khoảnh khắc này, dường như mọi người lại một lần nữa nhìn thấy nữ vương hô mưa gọi gió trên thương t5rường.
Thẩm Mạc tức điên, đanh mặt chờ cấp dưới báo cáo.
Thì ra là có người lái xe về phía biệt thự nhà họ Thẩm.
Đương nhiên có nhiều người trông chừng như vậy, chắc chắn không thể để xe chạy tới đây, mà đối phương cũng không có ý định tới gần.
Người bên này đã báo cáo với người cầm quyền, nói là chuẩn bị ổn thoả hết rồi, phía trên cũng có chuyên gia đàm phán thương lượng với Cam Như Ý.
Có điều thương lượng không được thuận lợi cho lắm.
Lâm Sở Sênh ngồi trên xe xuyên qua cửa sổ nhìn Cam Như Ý vẫn đi lại ở phía trên.
Xảy ra chuyện này, cô càng không thể để con bé ở lại một mình.
Người giúp việc mang chăn đến.
Thẩm Đại vốn đã ngủ rồi, hai người cùng nhau ôm lấy con gái, nhưng khi cách xa Lâm Sở Sênh cùng lắm là 10 cm, Thẩm Đại lập tức khóc toáng lên, mắt vẫn nhắm nhưng khóc tới mức suýt nữa nôn ra.
Nhất là khi nhà họ Cam chỉ còn lại một mình Cam Như Ý.
Cho dù là vì lương tâm thì cũng không thể đuổi cùng giết tuyệt Cam Như Ý được.
Hai người nhìn nhau, coi như là có chung suy nghĩ.
Đương nhiên không phải là Trương Nhất Nhất chưa từng nghĩ tới việc dẫn một người đàn ông về nhà, nhưng mẹ Trương cũng sẽ biết được là cô đang lừa bà, thậm chí đến hôm sau bệnh càng nặng hơn.
Bởi vậy Trương Nhất Nhất chỉ có thể bỏ suy nghĩ này.
Chuyện trong nhà được Trương Nhất Nhất lo lắng, trông nom cực kì tốt.
Khi mấy người Lâm Sở Sênh đến nơi, nếu không có xe cảnh sát mở đường thì xe của bọn họ tuyệt đối không vào được.
Có lẽ người của thành phố Thanh thật sự thích hóng chuyện, dù sao thì cũng có rất nhiều người vây xem, chặn luôn cả đường đi.
Phía trên Cam Như Ý mặc đồ đỏ, lắc lư người, giống như có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Người của cục cảnh sát đã nhận được tin tức.
Bọn họ nhìn người cầm quyền, có chút khó xử, không xác định được phải xử lý chuyện ngày hôm nay như thế nào.
Dù sao thì giữa bọn họ và ba Cam ít nhiều gì cũng còn chút tình nghĩa.
Lần trước Lâm Sở Sênh đã bỏ qua cho Cam Như Ý rồi.
Lần này cô xin thề, nhất định phải để cho cô ta trả cái giá tương đương.
Người cầm quyền thấy Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh khăng khăng như vậy, cũng không tiện khuyên nhủ nữa, chỉ có thể để cho Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh cùng đi.
Lâm Sở Sênh cố ý cho người của mình lái xe chậm, cô còn cố ý đi đường vòng.
Cô cảm thấy thời gian đi càng dài, càng có lợi cho đứa bé nghỉ ngơi.
Hơn nữa Cam Như Ý có sự kiêu ngạo của mình.
Người cầm quyền họ khẽ, bước tới vài bước,
Đứa bé ngủ rồi, hai người chăm sóc đứa bé cho tốt trước đi.
Nếu thật sự là Như Ý làm chuyện này thì đừng nói là hai người, mà chính chúng tôi cũng sẽ không muốn bỏ qua, nhất định sẽ cho hai người và người dân thành phố một câu trả lời hợp lý.
Ngoài mặt, người cầm quyền nói rất dễ nghe.
Lâm Sở Sênh trực tiếp hừ lạnh,
Đáng tiếc, tôi lại muốn tự mình nhìn xem người muốn hại con tôi có kết cục thế nào?
Một câu nói không nóng không lạnh, lại không có chỗ trống cho người ta phản bác.
Bọn họ dẫn đầu đi trước, người tới dự tiệc cũng nhanh chóng tản ra.
Lúc đầu Trương Nhất Nhất cũng muốn đi cùng, nhưng Lâm Sở Sênh lại từ chối.
Lần trước có bà đồng xem bói cho Trương Nhất Nhất, nhưng vì bị cắt ngang giữa chừng nên đã hẹn đổi sang hôm khác.
Nghe cách nói của cấp dưới, trong đầu Thẩm Mạc lập tức nghĩ đến Cam Như Ý đã biến mất.
Hơn nữa mấy thứ này đều rất hay gặp, không phải là thứ người của Thẩm Mạc sẽ đặc biệt chú ý đến.
Có vẻ như Lâm Sở Sênh cũng nghĩ tới điều này.
Nếu là trước kia thì có khi Lâm Sở Sênh sẽ để cho Trương Nhất Nhất đi theo.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, truyền thống nhất định sẽ đưa tin, mà sức khỏe của ba mẹ Trương lại không tốt, cho nên không thể vô duyên vô cớ để cho hai ông bà lo lắng thêm được.
Trương Nhất Nhất cũng hiểu được tâm tư của Lâm Sở Sênh, không đòi đi theo cho bằng được nữa.
Người ta nói tâm bệnh khó trị, có chữa làm sao cũng không hết, cơ thể càng ngày càng yếu.
Mẹ Trương vừa đổ bệnh, sức khỏe của ba Trương cũng kém theo.
Hơn nữa cả hai đều là người có tuổi, căn bản không chịu nổi giày vò như vậy.
Xe bị buộc dừng lại.
Khi bọn họ phát hiện ra thì bên trong xe căn bản không có người, lại còn có mùi xăng nồng nặc.
Người trước mặt biết không ổn liền nhanh chóng chạy sang một bên.
Về Trương Thị, toàn bộ đều dựa vào một mình Trương Nhất Nhất chèo chống.
Có lẽ mỗi một việc mà ông trời làm đều có tác dụng.
Bởi vì lúc trước gặp nhiều đau khổ như vậy, làm cho Trương Nhất Nhất trở nên kiên cường hơn, cho dù gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn này, Lâm Sở Sênh thật sự đau lòng.
Ân oán gì đó giữa người lớn với nhau, có thể dùng cách của người lớn để giải quyết, tội gì phải nhắm vào một đứa bé mới ba tháng tuổi.
Lâm Sở Sênh không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận.
Cô quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt Thẩm Mạc, gằn từng câu từng chữ, để cho mỗi một người ở đây đều nghe rõ ràng,
Đi điều tra đi, cho dù là ai đi nữa, em cũng phải để kẻ đó chết không toàn thây!
Lâm Sở Sênh nổi giận rồi, cho dù ở đây có người trong cục cảnh sát, cô cũng không sợ để lộ ra sự sắc bén của mình.
Ở đây có nhiều người, ai cũng anh nhìn tôi rồi tôi nhìn anh, không ai dám nói một chữ, thậm chí chỉ có thể im lặng chờ mọi chuyện lắng xuống.
Đương nhiên không ai dám nghi ngờ cách nói của Lâm Sở Sênh, chỉ có thể cảm thán không biết tên xui xẻo kia là ai, đây rõ là xúc phạm người có quyền thế mà.
Thẩm Mạc cũng cau mày, trong lòng suy nghĩ giống như Lâm Sở Sênh.
Năng suất làm việc của người bên Thẩm Mạc rất cao, nhất là khi đối phương có ý để lộ manh mối, chỉ mất ba phút là có thể nói ra được vị trí chính xác của đối phương.
Đúng như Thẩm Mục suy nghĩ, việc này đúng là do Cam Như Ý gây ra.
Sau đó Thẩm Mạc cho người đi lấy chăn.
Với dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Đại, chắc chắn không thể để con bé rời khỏi Lâm Sở Sênh.
Hơn nữa Lâm Sở Sênh còn muốn bồi dưỡng cảm giác an toàn cho con bé.
Nơi đó nằm ở trung tâm thành phố, người đến người đi rất náo nhiệt.
Cam Như Ý gây chuyện như vậy, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có người bảo cảnh sát, xe cứu thương gì gì đó cũng tới rồi.
Dù sao thì cũng không thể để Cam Như Ý rơi xuống như vậy được, cho dù là tội phạm thì cũng phải nghĩ cách cứu giúp.
Vốn dĩ Thẩm Mạc đang ôm Thẩm Đại, nhưng lại bị Lâm Sở Sênh giành lại, thật sự là giành lại.
Hiện giờ Thẩm Đại bị hoảng sợ, cần nhất là sự ôm ấp yêu thương của mẹ, Lâm Sở Sênh cho rằng cô có thể cho con bé cảm giác an toàn.
Thẩm Đại khóc rồi lại khóc, sau đó mệt quá ngủ thiếp đi, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn kéo áo của Lâm Sở Sênh.
Bây giờ, đối phương đang ở trên một tòa nhà ở cách đó không xa, tay cầm một cây dao kề lên cổ của mình để tự sát.
Hơn nữa cô ta còn ngồi trên sân thượng.
Dường như cô ta đang phân vân nên dùng cách chết nào để kết thúc cuộc đời mình.
Có lẽ là do rút lui đúng lúc, tuy có không ít người bị thương nhưng không có ai thiệt mạng.
Nhà họ Thẩm để phòng nghiêm ngặt, căn bản không ai có thể tới quá gần gây ra tổn thất nghiêm trọng.
Tiếc nuối duy nhất là tiếng nổ quá lớn, không ảnh hưởng tới người khác nhưng lại gây tổn thương tới trẻ con.
Lòng Lâm Sở Sênh lại càng thêm đau đớn.
Ngày Thẩm Đại sinh ra, cũng là tiếng động này khiến cho mẹ của Thẩm Đại qua đời.
Cho dù đứa bé có thông minh hiểu chuyện hay không thì ít nhất trong lòng Lâm Sở Sênh đã nhận định rằng, tiếng nổ sẽ làm cho Thẩm Đại càng khó yên lòng.
Mùi xăng nồng nặc như thế, người bình thường thật sự không dám tới gần, chỉ cần châm một chút lửa là cũng có thể gây nổ.
Nhưng đến cùng vẫn không tránh được.
Nguy hiểm hơn là bên trong xe còn để hai bình gas, một khi nổ tung thì tiếng nổ sẽ rất vang dội.
Lâm Sở Sênh nhìn mà thấy chướng mắt.

Người cầm quyền xuống xe, đang định tự mình đi kiểm tra xem chuẩn bị có hợp lý hay không,
Mọi người sắp xếp trước đi, lát nữa tôi tự mình đi lên thương lượng với cô ta, lúc cần thiết phải bảo đảm an toàn cho cô ta.
Người cầm quyến lưu loát dặn dò, bước đi cũng rất nhanh.


Lãnh đạo.
Có điều khi người cầm quyền đi ngang qua cửa sổ xe chỗ Lâm Sở Sênh, cô lập tức gọi lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.