Chương 404: Sát giới
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2151 chữ
- 2022-02-07 11:38:37
Chẳng qua Lâm Sở Sênh chỉ sửa lại ý đồ của Cam Như Ý mà thôi.
Cam Như Ý không ngốc, chỉ với chút bản lĩnh của cô ta, làm sao có thể gây8 tổn thương cho Lâm Sở Sênh được.
Chắc là cô ta ôm ý nghĩ cô ta đã sống không tốt, cho dù sắp chết thì cũng phải khiến một vài người t3hấy buồn nôn.
Cam Như Ý là luật sư, làm sao một người bình thường có thể dễ dàng tìm được điểm đột phá từ cô ta chứ? Chỉ là bộ đồ Cam Như Ý mặc hôm nay cực kì nổi bật.
Lúc đầu nhìn từ phía dưới thì không được rõ ràng, chỉ thấy một mảng đỏ.
Bây giờ mới nhìn ra Cam Như Ý mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, ngay cả dưới chân cũng đi đôi giày thêu màu đỏ.
Có điều nghĩ lại thì cũng hiểu được, trong khoảng thời gian này, người của Thẩm Mạc vẫn luôn tìm Cam Như Ý, cho dù có người có thể hao tâm tổn tứ giấu Cam Như Ý đi, nhưng muốn sống cuộc sống đầy đủ thì không mấy dễ dàng.
Lâm Sở Sênh nghiêng đầu, nhìn một cách kĩ càng,
Đại tiểu thư nhà họ Cam luôn kiêu ngạo giờ lại suy tàn thành dáng vẻ này, thật đúng là việc đời luôn thay đổi.
Đợi Cam Như Ý đứng yên bên mép sân thượng, Lâm Sở Sênh bình thản nói một câu.
Nghe xong lời nói của Lâm Sở Sênh, vẻ mặt Cam Như Ý thoáng thay đổi, nhưng cô ta vẫn cố gắng đứng thẳng người, nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt khinh thường giống như lúc ban đầu,
Tôi sao? Tôi cảm thấy tôi vô cùng tốt, sinh ra vẻ vang, chết đi vẻ vang, ít nhất mỗi một giờ phút trong đời tôi đều sống như một con người.
Khác với những người khác, cô vừa đi về phía trước vừa nói chuyện.
Cam Như Ý vốn không có phản ứng gì dữ dội, nhưng vừa nghe thấy tiếng nói của Lâm Sở Sênh thì lập tức quay đầu lại, đột nhiên cười vài tiếng,
Quả nhiên là cô vẫn tới.
Nói xong, cô ta vẫn tỏ vẻ giống như trước, vô cùng chú ý đến hình tượng của mình, sửa sang lại quần áo,
Thế nào? Cô thấy bộ đề hôm nay của tôi có phải rất xinh đẹp hay không?
Cô ta còn quay một vòng trước mặt Lâm Sở Sênh.
Nói thật bộ đồ này không đẹp một chút nào, cũng không chất lượng một chút nào cả.
Ăn mặc giống như trong lời đồn, người chết mặc đồ màu đỏ sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ.
Tuy Lâm Sở Sênh không quá tin tưởng cách nói này, nhưng từ cách làm này của Cam Như Ý, cũng làm người ta cảm thấy cô ta thật sự thâm độc.
Cô Cam hăng hái quá nhỉ.
Lâm Sở Sênh lên tiếng.
Lúc Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đi lên, có không ít người ngồi ở phía trên, chuyên gia đàm phán vẫn luôn tìm điểm đột phá, muốn dời sự chú ý của Cam Như Ý, nhưng cô ta vẫn thờ ơ, cúi thấp đầu, ngân nga hát.
Thế nhưng chỉ cần có người muốn tới gần, Cam Như Ý liền làm ra vẻ muốn nhảy xuống.
Thấy khung cảnh như vậy, không hiểu sao Lâm Sở Sênh lại cảm thấy buồn cười.
Giống như hiện giờ vậy, tôi nghĩ chắc chắn là có người tự cho là có thể cứu được cô rồi lặng lẽ dẫn cô đi.
Đáng tiếc cho ý tốt của anh ta, làm sao cô có thể bằng lòng kéo dài hơi tàn mà sống chứ? Cô là cô Cam mà, thà chết lừng lẫy chứ không sống uất ức!
Lâm Sở Sênh hơi khựng lại, dùng ngón tay chỉ vào bộ đồ của Cam Như Ý,
Xem ra cô đã phải tốn sức suy nghĩ nhiều lắm.
Lâm Sở Sênh sẽ quan tâm đến tâm tư của ông ta sao? Chắc chắn là không rồi.
Nếu Lâm Sở Sênh quan tâm đến suy nghĩ của người khác thì cô tuyệt đối sẽ không đi xa như hiện giờ.
Nhìn Thẩm Đại đang ngủ say, Thẩm Mạc xuống xe, gọi người giúp việc lại thay.
Người giúp việc ngồi vào vị trí của Thẩm Mạc, cẩn thận ốm đứa bé.
Chỉ có điều lúc chuyển cho người giúp việc, Lâm Sở Sênh lấy áo khoác của mình khoác lên người cô ta.
Người ta nói trẻ con dựa vào mùi để phân biệt người thân.
Hóa ra là thật sự có liên quan đến cô Cam.
Tôi thấy lãnh đạo lo lắng cho an nguy của cô Cam như vậy, tôi còn tưởng là tôi nghĩ lầm rồi.
Câu nói này của Lâm Sở Sênh giống như giải thích lại một lần nữa cách nói của cảnh sát.
Phút cuối, Lâm Sở Sênh còn khách sáo nói với cảnh sát một câu:
Làm phiền công việc của các anh rồi.
Người cầm quyền khẽ thở dài, ông ta không có cách nào bảo đảm tính mạng của Cam Như Ý được nữa rồi, chỉ có thể bảo cô ta tự cầu phúc đi thôi.
Đáng tiếc từ khoảnh khắc cô quyết định làm chuyện khiến người ta ghê tởm kia thì cô đã thành phần rồi, không hề có gì cao quý để nói cả.
Lời nói của Lâm Sở Sênh giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt Cam Như Ý để cho cô ta trở nên khó coi, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không đứng thẳng được.
Lâm Sở Sênh, cô độc địa như vậy, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!
Cam Như Ý nghiến răng nghiến lợi nói, biểu đạt rất rõ ràng cái gọi là hận thù chất chứa ở trong lòng.
Lâm Sở Sênh nở nụ cười.
Người cầm quyền không mở miệng ngăn cản, cấp dưới xem như là ông ta ngầm cho phép nên để cho Lâm Sở Sênh lên trên.
Nhìn bóng lưng của Lâm Sở Sênh, khóe miệng người cầm quyền giật giật, thật ra ông ta rất muốn nói một câu, Lâm Sở Sênh đi lên không phải muốn khuyên nhủ Cam Như Ý, mà là muốn làm cho cô ta chết sớm một chút thì đúng hơn.
Có điều, ai cũng có số mệnh của mình, ông ta không ngăn cản được.
Nhưng Lâm Sở Sênh mặc kệ, cô chỉ muốn đẩy Cam Như Ý vào chỗ chết.
Nụ cười trên mặt người cầm quyền cứng đờ.
9
Ông ta biết Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc sẽ không bỏ qua cho Cam Như Ý.
Bây giờ ông ta còn chưa ngồi vững trên vị trí của mình, tất cả 6đều đang trong thời kì quan sát.
Lúc này, ông ta không thể trở mặt với Thẩm Mạc được.
Người cầm quyền quay đầu lại nhìn, bảo c5ảnh sát phụ trách chuyện này trao đổi với Lâm Sở Sênh.
Cảnh sát không biết ông ta có ý gì, không đoán ra được ý của cấp trên, chỉ có thể thành thật trả lời.
Ở trong thời loạn lạc mà bạn vẫn mang giày cao gót, ngộ nhỡ có giặc có tới thì bạn chắc chắn là người chạy chậm nhất.
Có lẽ bạn vẫn luôn kiên trì giữ gìn kiêu ngạo của mình, nhưng đến cùng thì cũng chỉ có thể chết đi một cách vô ích mà thôi.
Lâm Sở Sênh cười vài tiếng sau đó nói thêm:
Về cuộc đời của cô, nghe thì có vẻ sống rất có ý nghĩa.
Đúng lúc phía dưới đang thi công, lúc Thẩm Mạc tới đây, tiện tay xách một thùng sơn lên.
Bởi vì khoảng cách ngắn, cho nên Lâm Sở Sênh rất dễ dàng hắt thùng sơn lên người Cam Như Ý.
Cam Như Ý vô thức dùng tay ngăn lại, cơ thể vừa nghiêng một cái, chân đứng không vững, trực tiếp rơi xuống.
Còn có một ít người gia cảnh xuống dốc, cho dù như thế nào đi nữa thì khi ra ngoài vẫn mang giày cao gót.
Cái thứ này được người ta gọi là tao nhã, nhưng lại làm cho Lâm Sở Sênh cảm thấy khinh thường.
Thật sự có tác dụng sao? Biết xem xét thi thể mới là quan trọng nhất.
Lúc người giúp việc ôm Thẩm Đại, con bé đã thoáng thay đổi về mặt, có điều lúc sáp lại gần, ngửi thấy mùi quen thuộc thì lại ngủ tiếp.
Lâm Sở Sênh cẩn thận bước xuống xe, cố gắng giảm tiếng ồn, đóng cửa xe lại.
Chúng tôi và cố Cam cũng được coi là người quen cũ.
Trên sân thượng chắc chắn là có hàng rào bảo vệ, vừa rồi Cam Như Ý đứng bên ngoài hàng rào bảo vệ nên mới ngã xuống.
Lâm Sở Sênh vịn lan can, thò đầu ra nhìn xuống bên dưới.
Tới khi chắc chắn rằng Cam Như Ý đã ngã xuống mà không được ai cứu thì cô mới thả lỏng người.
Tôi đi khuyên nhủ cô ta, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn những người khác.
Mặc dù có trông thấy vẻ mặt buồn rầu của người cầm quyền, nhưng Lâm Sở Sênh vẫn cứ muốn nói gì thì nói.
Dù sao thì đối phương cũng sẽ không làm mất mặt mình ngay trước mặt mọi người là đủ rồi.
Đối phương còn chưa lên tiếng thì Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đã chuẩn bị lên lầu.
Có điều cảnh sát chỉ nói vụ xe nổ là do Cam Như Ý làm, còn về việc có phải mưu sát hay không thì khi không có chứng cứ chắc chắn, anh ta sẽ không đưa ra bất cứ bình luận gì.
Đối với Lâm Sở Sênh mà nói, anh ta ăn nói thận trọng hay không không quan trọng.
Cô chỉ cần xác định Cam Như Ý có tham gia vào chuyện này hay không là được rồi.
Đây chính là điểm Cam Như Ý cảm thấy kiêu ngạo nhất.
Từng xem rất nhiều tác phẩm nói rằng tiểu thư quý tộc như thế này mang theo sự tao nhã từ trong xương cốt.
Ví dụ như một số người trong thời kì dân quốc, đã lưu lạc thành tù nhân rồi mà ngày nào cũng phải gọn gàng gặp người khác.
Thứ trong thùng lại là nước sơn trắng.
Cam Như Ý cũng là người thông minh, lập tức biết được ý của Lâm Sở Sênh.
Không phải Cam Như Ý muốn dùng cả người màu đỏ khiến người ta ghê tởm sao? Vậy thì Lâm Sở Sênh sẽ làm cho bộ đồ của cô ta thay đổi thành một màu không phải màu đỏ là được.
Độc địa sao? Cô không cảm thấy như vậy, ít nhất là cô không độc ác bằng Cam Như Ý,
Xem ra cô có chút hiểu lầm về tôi rồi.
Tôi không hề có một chút ý xấu nào với cô cả.
Chẳng qua là tôi cảm thấy chúng ta quen biết đã lâu, nghe nói cô muốn chết, tôi cố tình tới đây để tiễn cô một đoạn đường cuối cùng thôi.
Nói rồi Lâm Sở Sênh cầm cái thùng trên tay Thẩm Mạc, đi từng bước lại gần Cam Như Ý.
Cam Như Ý nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái thùng trong tay Lâm Sở Sênh.
Cô ta cho rằng trong thùng là xăng.
Nhưng khi Lâm Sở Sênh tới gần rồi, cô ta không kiếm được muốn nói một tiếng không phải.
Có điều người cầm quyền nhất định phải thể hiện rõ sự bất mãn của mình.
Thế nhưng khi nhìn Lâm Sở Sênh, ông ta lại không nói thêm gì nữa.
Chỉ là ông ta vẫn ra hiệu với cấp dưới, việc nào không cần nói thật thì đừng nói thật.
Còn bộ đồ trên người cô ta biến thành một màu trắng xóa.
Lúc Cam Như Ý rơi xuống, đúng lúc người cầm quyền lo lắng đi lên liền nhìn thấy cảnh này.
Lâm Sở Sênh hít sâu một hơi, cô nghe thấy tiếng hét chói tai mới bỏ cái thùng qua một bên, từ từ đi lên phía trước.
Lâm Sở Sênh lùi ra sau một bước, suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy.
Cô cho là dù như thế nào thì mình cũng sẽ căng thẳng, lại không ngờ rằng trong lòng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh nhìn người cầm quyến,
Vừa rồi cô Cam cũng đã nói việc hôm nay mưu sát tôi và người của Thẩm Mạc, còn có đồng bọn là Thẩm Phong của Thẩm Thị, làm phiền lãnh đạo đi điều tra chuyện này.
Lâm Sở Sênh nói một cách bình tĩnh, có lẽ là vì ở bên Thẩm Mạc một thời gian dài rồi, nên cô rất giỏi nói bậy một cách nghiêm túc.
Những người ở đây ai cũng nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt kì lạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.