Chương 427: Đột nhiên tự sát


Mẹ Vân liếc nhìn anh ta một cái, không hề đau lòng mà chỉ có sự chán ghét chính con trai mình.

Råm! Thấy Vân Ly không khóc thành tiếng n8ữa, mẹ Vân quay về phòng mình, sau đó còn ra sức đóng sập cửa lại, gây ra tiếng vang rất lớn.

Bị chính mẹ ruột của mình đối xử như vậy,3 đừng nói là Lâm Sở Sênh, ngay cả vệ sĩ đi cùng với Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy sống mũi cay cay, chỉ có thể nói Vân Ly quá đáng thương.
Hơn nữa bệnh viện cũng đề nghị, sau khi những người tự sát thế này khỏi rồi vẫn phải quan sát thêm một thời gian ngắn, nếu tâm trạng không tốt thì nhất định phải đi kiểm tra tâm lý, tránh để chuyện tự sát lần hai xảy ra.
Lâm Sở Sênh nghe thấy Vân Ly không sao lại không hề nhẹ nhõm chút nào, cô cảm thấy rất nặng nề vì trong đầu cô toàn là chuyện tự sát lần hai.
Cô đưa tay lên xoa mặt, cứ tưởng cuối cùng cũng được sống yên ổn rồi, nào ngờ ông trời lại đột nhiên cho cô một
bất ngờ
lớn như vậy, một
bất ngờ
mà có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể giải thích nổi.
Vệ sĩ cũng có kiến thức cấp cứu cơ bản, bọn họ lập tức đi đến, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Vân Ly, cố gắng cầm máu.
Mấy người còn lại vội xuống lấy xe, nhanh chóng đưa Vân Ly đến bệnh viện để cấp cứu.
Về phần mẹ Vân thì dù bên ngoài có ồn ào đến mấy, bà vẫn bình tĩnh ăn sáng.
Lâm Sở Sênh quay đầu lại nhìn, nếu không phải đang trong tình huống khẩn cấp thì cô thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc là tim mẹ Vân được làm từ gì? Vừa đến bệnh viện, Vân Ly lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng mà lần này không phải chờ đợi trong một khoảng thời gian dài lê thê như lần trước nữa, chỉ khoảng một tiếng sau bác sĩ đã đi ra.
Vì được đưa đến bệnh viện kịp thời, hơn nữa lúc đó có vẻ như Vân Ly cắt cổ tay chưa lâu nên trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi cầm máu xong thì cũng không cần truyền máu, chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ hồi phục.
Nhưng bác sĩ cũng đặc biệt dặn dò là nhất định phải chú ý đến Vân Ly, không thể để anh ta chịu bất cứ cú sốc nào nữa.
Mặc dù Vân Ly chủ động gọi cho Thẩm Mạc, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện Vân Ly tự sát vẫn có liên quan nhất định đến anh.
Lâm Sở Sênh cảm thấy não mình nhói lên, cô thật sự rất khó chịu.
Nhận lấy điện thoại, Lâm Sở Sênh không hề nghĩ ngợi gì mà gọi điện đi, sau khi điện thoại đổ vài tiếng chuông thì đầu dây bên kia lại từ chối nghe máy.
Lâm Sở Sênh gõ vài cái lên cửa nhưng Vân Ly lại không hề có động tĩnh gì, cô thầm nghĩ, lẽ nào Vân Ly mệt nên chưa dậy? Lâm Sở Sênh quay người chuẩn bị xuống lầu, đi đến tận cầu thang rồi, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, Vân Ly là người nhạy cảm, hôm qua bị kích thích như vậy, về nhà lại thấy ảnh chụp của ba Vân, có lẽ việc ngủ cũng trở thành vấn đề, nói gì đến việc ngủ say được.
Trừ khi Vân Ly quá đau lòng, không muốn gặp mặt cô.
Nhưng bỏ mặc Vân Ly như vậy, Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy không yên, ít nhất thì trước bảy giờ cổ cũng phải thuyết phục được Vân Ly, dù anh ta không muốn quay lại thành phố Thanh thì ra ngoài giải sầu cũng được, nhưng mà trước mắt, cho dù thế nào cũng phải chăm sóc bản thân đã.
Lâm Sở Sênh dùng tay phủi bụi trước mặt, sau đó bước nhanh vào,
Vân Ly!
Đến khi nhìn rõ tình huống trước mặt, Lâm Sở Sênh đột nhiên hét lớn.
Trước mắt cô là một vũng máu đỏ, Vân Ly nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cánh tay anh ta yếu ớt vắt sang bên cạnh, máu ở cổ tay vẫn còn đang chảy ra, dưới đất còn có một mảnh gương nhỏ, có lẽ đây là công cụ Vân Ly dùng để tự sát.
Nghe thấy tiếng hét của Lâm Sở Sênh, Vân Ly vẫn cố mở to mắt ra nhìn, nhưng vì đã mất quá nhiều máu nên anh ta cảm thấy cực kì chóng mặt, sau khi liếc nhìn qua cô, anh ta lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng tốt xấu gì bà vẫn nói với cô một câu:
Hôm nay chín giờ máy bay sẽ cất cánh, tôi cần phải xuất phát lúc bảy giờ, tôi mong là cô có thể rời đi trước bảy giờ, tôi không thích có người lạ ở trong nhà mình.
Mẹ Vân lạnh lùng nói một tràng, suy cho cùng thì cũng chỉ là để đuổi Lâm Sở Sênh đi mà thôi.
Lâm Sở Sênh rất muốn hỏi một câu, mọi người đi hết rồi thì Vân Ly phải làm sao? Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy có hỏi cũng bằng không.
Giây phút này, Lâm Sở Sênh dường như đã nghĩ thông mọi chuyện, trước kia mẹ Vân còn có ý đến tham gia sinh nhật Thẩm Đại, gì mà thích hay không thích, chắc chắn là bà cố ý diễn kịch vì không muốn để cho Vân Ly về rồi.
Nhưng mà vẫn không hề có động tĩnh gì.
Đúng lúc này, vệ sĩ cũng đi ra, Lâm Sở Sênh cắn răng, dứt khoát bảo vệ sĩ phá cửa.
Tiếng
cạch cạch
vang lên, cửa mở.
Nghĩ vậy, Lâm Sở Sênh lại bắt đầu gõ cửa.
Hơn nữa cô gõ tiếng sau còn to hơn tiếng trước, nhưng vẫn không hề có chút hiệu quả nào.

Vân Ly, tôi có việc muốn nói với anh, nói xong tôi sẽ đi.
Lâm Sở Sênh hét lớn với cánh cửa, chỉ hi vọng dù thế nào thì cũng phải mở được cửa phòng của anh ta ra.

Bà muốn nói gì?
Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng chịu nhìn thẳng vào mẹ Vân.
Mẹ Vân đưa điện thoại di động trong tay ra trước mặt Lâm Sở Sênh,
Tôi đã kiểm tra điện thoại của Vân Ly rồi, người cuối cùng và cũng là người duy nhất nó liên lạc là Thẩm Mạc.
Nói xong bà lấy ra một bản danh sách cuộc gọi đã được in ra.
Cô nhìn thấy rất rõ ràng, đúng là số điện thoại của Vân Ly chỉ liên lạc với Thẩm Mạc.
Cô rất muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng rồi cô lại băn khoăn về chuyện của Vân Ly, cứ thế mơ màng cả đêm, cuối cùng trời cũng sáng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Lâm Sở Sênh cũng dậy ra xem thử.
Trong phòng bếp, mẹ Vân đang bận rán trứng để làm sandwich rồi rót cho bản thân một cốc sữa, còn khách trong nhà thì bà chẳng buồn để ý đến.
Mẹ Vân ngoảnh lại, thấy Lâm Sở Sênh, bà cũng không hề xấu hổ gì mà thong thả đi đến trước bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.

Vờ vịt cái gì!
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh vẫn đang chìm trong nỗi bi thương của bản thân, kết quả lại nghe thấy một giọng nói không lạnh không nhạt như vậy.
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ Vân – người đáng ra phải ở sân bay rồi, nhưng lúc này bà đang ăn mặc chỉnh tề, nhìn cô với vẻ mặt trào phúng.
Lâm Sở Sênh lập tức quay mặt đi, không thèm để ý đến mẹ Vân.
Lâm Sở Sênh cũng chẳng buồn nói gì với mẹ Vân nữa.
Có lẽ tình cảm giữa mẹ Vân và ba Vân thật sự rất sâu đậm, ba Vân ra đi đột ngột như vậy khiến mẹ Vân sốc rất nhiều, bà phát cáu với Vân Ly thì cũng dễ hiểu, nhưng mà phát cáu đến mức không màng đến tình thân như vậy thì Lâm Sở Sênh thật sự không hiểu nổi.
Lâm Sở Sênh dứt khoát lên lầu, định khuyên Vân Ly đi cùng cô.
Đừng quên kết cục hôm nay của nó đều là vì cô đấy!
Lâm Sở Sênh thật sự không hề muốn nghe nốt lời chỉ trích này nữa.
Mẹ Vân đã chặn đường không cho đi thì Lâm Sở Sênh cũng dứt khoát quay người đi về hướng ngược lại.

Cô đã thử nghĩ là tại sao Vân Ly lại tự sát chưa? Nếu là vì hôm qua tôi mắng nó thì đáng lẽ ra nó phải tự sát từ đêm qua chứ không phải là rạng sáng hôm nay đâu.
Vừa nãy mẹ Vân cũng đã nghe lời bác sĩ nói nên bây giờ bà nói như vậy cũng chẳng có gì kì lạ.
9
Là anh đã hại chết ba.
Một lúc lâu sau, Vân Ly mới khẽ nói một câu, sau đó chầm chậm đứng dậy, nhìn Lâm Sở Sênh thì thào nói:
Đúng là anh kh6ông xứng để khóc ở đây.
Sau đó anh ta đi lên lầu với vẻ mặt chán chường.
Đây đúng là lỗi của Vân Ly, nếu như anh ta không yêu người kh5ông nên yêu thì sao ba Vân lại chết được? Cứ thể nghĩ tiếp thì có lẽ Lâm Sở Sênh mới chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, bây giờ cô đứng đây có vẻ cực kì không phù hợp.
Lâm Sở Sênh lại thở dài một hơi, nhưng mà chỗ như nhà họ Vân thật sự không hợp để chữa bệnh, cô nghĩ xem ngày mai có nên thương lượng với Vân Ly quay lại thành phố Thanh không? Vốn dĩ tối nay Lâm Sở Sênh còn định đến khách sạn, nhưng nhìn cánh trước mặt, cô lại chẳng thể đi nối.
Cũng may là phòng dành cho khách của nhà họ Vân không khóa, nhóm người của Lâm Sở Sênh dọn dẹp qua là đã có thể miễn cưỡng ở lại.
Còn mấy món ăn trên bàn thì cũng chỉ có mỗi vệ sĩ là có tâm trạng ăn.
Đêm nay Lâm Sở Sênh ngủ không ngon, buổi tối cô gọi điện cho Thẩm Mạc, biết Thẩm Đại ổn thì cũng cảm thấy yên lòng hơn.
Cô bước đi, vốn dĩ định để cấp dưới đi làm thủ tục nhập viện cho Vân Ly, mẹ Vân thế này, bảo bà chăm sóc Vân Ly là điều không thể.
Lâm Sở Sênh đang muốn rời đi nhưng mẹ Vân lại không cho cô đi, bà đến trước mặt Lâm Sở Sênh, nhìn cô với vẻ hờ hững,
Nếu như có thật sự thương hại Vân Ly thì tốt nhất là biến mất khỏi cuộc sống của nó đi!

Tôi biến mất thì anh ấy phải làm sao? Chẳng lẽ cứ để anh ấy chờ chết?
Lâm Sở Sênh cũng nổi cáu, cô hét lên với mẹ Vân.

Cứ để nó chết đi!
Mẹ Vấn đột nhiên hét lớn, nhưng sau khi hết xong, bà lại cảm thấy nói như vậy không được đẹp đẽ cho lắm nên họ một tiếng rồi cứ thể quay đầu sang một bên,
Cô ở trước mặt nó chẳng phải là vì muốn nó chết à.
Lúc này đầu óc Lâm Sở Sênh đang cực kì hỗn loạn, cô không hề muốn đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ muốn hỏi thẳng Thẩm Mạc xem là anh đã nói gì với Vân Ly, liệu anh có kích thích gì anh ta hay không? Vậy nên khi Thẩm Mạc không bắt máy, Lâm Sở Sênh liền gọi thẳng về nhà,
Xin chào, đây là biệt thự nhà họ Thẩm.
Đầu dây bên kia là giọng nói tiêu chuẩn của người giúp việc.


Tôi là Lâm Sở Sênh, bảo Thẩm Mạc ra nghe điện thoại.
Lâm Sở Sênh nói rất dứt khoát.


Bà chủ, bây giờ ông chủ đang ở bệnh viện
Người giúp việc lập tức đáp lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.