Chương 428: Tức giận


Bây giờ cô chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh để có thể bất ngờ bay đến trước mặt Thẩm Đại.

Thấy Lâm Sở Sênh sắp suy sụp đến nơi, mẹ Vân mới8 chầm chậm nói một câu,
Tôi đã đổi sang chuyến bay muộn hơn một tiếng, bây giờ cô cứ làm việc của mình đi, tôi không làm phiền nữa.
Nói xong, bà l3iền rời đi như một người không liên quan gì đến chuyện này.

Anh chấp nhận lời xin lỗi của em.
Thẩm Mạc lập tức đồng ý, sau đó liền giơ tay ra đợi Lâm Sở Sênh chủ động kéo mình lại gần.
Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc thế này liền không nhịn được mà vỗ
bộp
một cái vào tay anh, sau đó bật cười, mắt cô cong lên, vẻ tức giận vừa nãy hoàn toàn biến mất.

Em cứ nằm đi, anh ra sức.
Thẩm Mạc trả lời rất trơn tru.
Lâm Sở Sênh còn định kiếm cớ, nhưng tiếc là trong lúc cô nói chuyện thì quần áo trên người đã bị Thẩm Mạc cởi sạch rồi.
Lâm Sở Sênh không thể tiếp tục ở lại Thượng Hải được, mặc dù sau đó cô đã liên lạc với bệnh viện bên đó, bác sĩ nói là Thẩm Đại không gặp vấn đề gì, nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Đại thì Lâm Sở Sênh vẫn không thể yên tâm.
Cô đành phải để Vân Ly chịu thiệt, quay về thành phố Thanh cùng mình.
Thấy Lâm Sở Sênh cười, Thẩm Mạc cũng không xị mặt ra nữa, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lại xuất hiện vẻ dịu dàng triền miên.
Có lẽ là Thẩm Đại cũng cảm nhận rõ được ba mẹ mình đã làm hòa với nhau, con bé liền vui vẻ vỗ tay.
Tất nhiên Thẩm Mạc làm đúng như những gì mình nói, cô đã được thư giãn rất lâu, suốt cả quá trình, anh không để Lâm Sở Sênh cử động nhưng lại có tác dụng nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Không phải Lâm Sở Sênh không cảm nhận được gì mà ngủ mất, ngược lại vì quá mãnh liệt, cuối cùng cô không ngủ thiếp đi mà là ngất hẳn.
Thẩm Đại khoác một tay lên cổ Lâm Sở Sênh, tay còn lại thì vẫy vẫy với Thẩm Mạc,
Ba...
ôm.
Thật ra trẻ con hơn một tuổi không biết nói nhiều từ lắm, nhưng cả hai người đều hiểu, cô nhóc đang có ý muốn cả nhà ôm nhau, không nên chiến tranh lạnh như vậy.
Lâm Sở Sênh thấy con gái tươi tỉnh như vậy, cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy máu dồn lên não,
Sao anh lại không nghe điện thoại!
Lâm Sở Sênh gắt lên với Thẩm Mạc, cô cứ có cảm giác Thẩm Mạc cố ý để cho cô lo lắng.
Vốn dĩ Thẩm Đại và Thẩm Mạc đều đang rất vui khi thấy Lâm Sở Sênh về nhà, nhất là Thẩm Đại, con bé cười rất tươi.
Khi về đến thành phố Thanh thì trời đã tối rồi, Lâm Sở Sênh sắp xếp cho Vân Ly xong thì mới liên hệ với bệnh viện để hỏi thăm Thẩm Đại.
Kết quả bên phía bệnh viện lại nói là Thẩm Đại đã xuất viện, Lâm Sở Sênh liền nhanh chóng đi xe về.
Nếu cố khô9ng phải nguyên nhân khiến Vân Ly gặp chuyện không may thì cô nhất định sẽ mặc kệ tất cả, rời đi ngay lập tức.
Người kia là con trai của mẹ V6ân mà bản thân bà chẳng hề quý trọng anh ta, sao cô phải quan tâm chứ? Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Lâm Sở Sênh vẫn phải liên lạc với bác 5sĩ để phân tích bệnh tình của Vân Ly, sau đó mua vài thiết bị, thuê người đến, tạm thời chăm sóc cho anh ta, chỉ sợ anh ta lại xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn.
Lâm Sở Sênh hơi cúi đầu, thì ra cô còn không suy nghĩ thấu đáo bằng một đứa bé,
Em xin lỗi.
Cô ngẩng đầu lên, cuối cùng lại nói một câu như vậy với Thẩm Mạc.
Sau khi bình tĩnh nghĩ lại, sao Thẩm Mạc lại không biết nặng nhẹ làm ra chuyện như vậy được chứ? Đáng ra cô phải tin vào Thẩm Mạc mới phải.
Có lẽ Thẩm Mạc cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, anh từ từ quay đầu sang một bên,
Đợi đến khi nào em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nói xong, anh cúi người xuống bế Thẩm Đại lên, hai người ngồi trên thảm tập bò, chơi đồ chơi được bày ra đó.
Thẩm Đại nhìn hai bên một lúc, không khí giữa người lớn như vậy, con bé cũng cảm thấy rất không thoải mái, chỉ ngồi yên đấy nhìn, không chơi đùa nữa.
Buổi tối khi đi ngủ, Lâm Sở Sênh đắp chăn cho Thẩm Đại xong mới nằm lại vào vị trí của mình,
Sau này hai chúng ta nhất định phải nhớ kĩ, không bao giờ nổi giận trước mặt con cái nữa.
Lâm Sở Sênh thầm cảm thấy áy náy vì chuyện ngày hôm nay, nhân lúc Thẩm Đại ngủ rồi, cô không nhịn được nói vài câu.

Anh thì lại không nghĩ như thế.
Thẩm Mạc nằm bên cạnh lập tức phản bác lại Lâm Sở Sênh,
Cuộc sống là sự kết hợp giữa vui vẻ và đau buồn, chúng ta cũng không thường xuyên cãi nhau, thi thoảng cãi nhau một hai lần cũng không ảnh hưởng gì nhiều, con gái không thấy chúng ta cãi nhau thì cũng sẽ nhìn thấy ở chỗ khác thôi, không cần để ý quá, con gái mình cũng không yếu ớt như em nghĩ đâu.
Thẩm Mạc lại ra vẻ chuyên gia phát biểu ý kiến cá nhân, Lâm Sở Sênh nghĩ một lúc cũng cảm thấy có lý.
Ngẩn người một lúc lâu, Lâm Sở Sênh đột nhiên mở to mắt ra, cô ngồi phắt dậy, chuẩn bị xuống đất.
Chỉ cử động như vậy thôi mà cô đã cảm thấy cả người khó chịu, giống như vừa bị xe lu cán qua, khó khăn lắm mới xuống được mặt đất thì hai chân cô lại run lên, đi lại cũng mất sức.
Cho dù là tốt hay không thì Thẩm Mạc cũng không nhắc đến chuyện của Vân Ly nữa.
Riêng chuyện này, Thẩm Mạc vẫn luôn để cho Lâm Sở Sênh đủ sự tự do và tôn trọng.
Sau đó anh bế Thẩm Đại lên, mà con bé cũng rất phối hợp, thơm Thẩm Mạc một cái.
Lâm Sở Sênh lập tức nhắm mắt lại không muốn nhìn Thẩm Mạc nữa.
M nó.
Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng không nhịn nổi nữa.
Lâm Sở Sênh cười đến mức có cảm giác như mặt cô đã nhắn hết lại.

Nào, hôn ba một cái.
Lâm Sở Sênh còn chưa tận hưởng xong cảm giác hạnh phúc thì Thẩm Mạc đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Quả nhiên lớn tuổi rồi, thể lực không còn như trước nữa.
Lâm Sở Sênh tự an ủi bản thân như vậy, nhưng cô không hề nghĩ tới việc cô chưa bao giờ thắng trong chuyện giường chiếu với Thẩm Mạc.
Thẩm Đại ngồi trên đùi Thẩm Mạc nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Sênh, thấy Lâm Sở Sênh hơi nhúc nhích, con bé liền dang hai cánh tay nhỏ bé ra,
Mẹ...
ôm.
Rõ ràng là đang làm nũng.
Từ đêm qua đến bây giờ, Lâm Sở Sênh vẫn chưa ăn chút gì vào bụng, hơn nữa còn ngồi xe lâu như vậy, cô cảm thấy rất chóng mặt, về đến nhà còn chưa kịp uống ngụm nước nào, Lâm Sở Sênh đã đi thẳng lên lầu.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Thẩm Mạc và Thẩm Đại đang nằm sấp trên giường, chơi đùa như đang thi bò, Thẩm Đại cười đến mức mắt híp lại, không hề có vẻ gì là đang ốm.
Nhưng Lâm Sở Sênh vừa quát lên như vậy, con bé chợt lùi về phía sau.
Thẩm Mạc cảm thấy Lâm Sở Sênh sắp nổi điên lên thì hơi nhíu mày, nhưng anh lại không trả lời cô,
Nghe nói cả ngày hôm nay em chưa ăn gì đúng không, anh đã bảo người giúp việc để phần cho em một bát cháo rồi.
Thẩm Mạc vẫn nói chuyện với Lâm Sở Sênh bằng giọng điệu nhẹ nhàng như trước.
Tất cả những chuyện không như ý thật sự đã bị hòa tan trước đứa bé nhỏ nhắn này.
Lâm Sở Sênh bước nhanh đến, cô ngồi xổm xuống, ôm Thẩm Đại vào lòng.
Lâm Sở Sênh đang chật vật vịn tường thì nghe thấy tiếng cười ha hả của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh cũng không biết là anh đang cười ai, nhưng dù sao thì cô vẫn quay đầu lại, ném cho anh một ánh nhìn sắc lẹm.
Đợi đến khi vào được nhà vệ sinh, Lâm Sở Sênh đã cảm thấy đầu mình ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Sở Sênh vừa lơ là một chút đã bị Thẩm Mạc lợi dụng, cô đẩy người anh ra,
Hôm nay em mệt rồi.

Để anh giúp em thư giãn.
Thẩm Mạc nói rất trôi chảy.

Hôm nay em chưa ăn uống gì cả, không còn sức.
Lâm Sở Sênh vẫn muốn chống cự.
Tối hôm đó, Lâm Sở Sênh không hề cảm nhận được sự mệt mỏi, đến sáng sớm hôm sau, nói đúng hơn là giữa trưa hôm sau, Lâm Sở Sênh mới mở mắt ra.
Vừa mở mắt, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là gương mặt của Thẩm Đại, sau đó con bé liền hôn chụt Lâm Sở Sênh một cái.
Nhưng Lâm Sở Sênh lại thấy những lời này của Thẩm Mạc có ý hoàn toàn khác,
Thẩm Mạc, sao anh lại ích kỷ như vậy chứ! Vân Ly là bạn của anh, bây giờ anh ấy gặp chuyện, anh chẳng những không quan tâm đến anh ấy mà lại còn giậu đổ bìm leo? Anh chọc Vân Ly tức đến mức phải tự sát, lại còn nói dối là Tiểu Đại bị ốm để lừa em về nữa, sao trên đời này lại có người máu lạnh như anh hả?
Lúc này Thẩm Mạc cũng cảm thấy có chút không vui,
Em nghĩ như vậy về anh à?

Chẳng lẽ em sai sao?
Đột nhiên Lâm Sở Sênh nâng giọng lên,
Thẩm Mạc, đây không phải là lần đầu tiên anh máu lạnh như thế.
Lâm Sở Sênh còn nhớ, lần trước khi cô giúp Trịnh Điềm, Thẩm Mạc cũng không bằng lòng.
Thầy Lâm Sở Sênh kích động trách móc mình, Thẩm Mạc cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô không nói thêm gì nữa, anh mới tiến về phía trước một bước,
Anh ích kỷ? Trên đời này trừ em ra thì ai cũng có thể trách anh ích kỷ! Vân Ly gặp chuyện không may, chúng ta ai cũng thấy rất tiếc cho cậu ta, nhưng đây không phải là lỗi của ai cả, càng không đến lượt em phải chịu trách nhiệm.
Thẩm Mạc thấy Thẩm Đại như vậy liền cảm thấy đau lòng, vội bế con gái lên.
Nếu như ban đầu Thẩm Mạc thích Thẩm Đại chỉ vì Lâm Sở Sênh thì bây giờ anh đã thật lòng quan tâm đến cô bé cực kì thông minh này.
Mặc dù Vân Ly đã ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của chúng ta, anh vẫn âm thầm ủng hộ em.
Anh không nói với em là con bị ốm, chỉ đơn giản là sợ em phân tâm, anh có thể bao dung cho sự tùy hứng của em, nhưng anh không muốn nghe thấy những lời đổ thừa oan uổng vô cớ này từ em.
Sau chuyện Trịnh Điềm lần trước, có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Mạc nói chuyện nghiêm túc như vậy với Lâm Sở Sênh.
Đến chiều, Lâm Sở Sênh trông Thẩm Đại, còn Thẩm Mạc thì đến công ty làm việc.

Lâm Sở Sênh muốn đi thăm Vân Ly, nghĩ một lúc rồi cô quyết định dẫn Thẩm Đại đi cùng, cô cảm thấy làm như vậy thì bản thân sẽ bớt áy náy với Thẩm Đại hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.