Chương 429: Tang lễ
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2087 chữ
- 2022-02-07 11:39:16
Trong khoảng thời gian này, Vân Ly lại thực hiện một ca phẫu thuật gắn một thứ đồ giả vào người, còn đồ thật thì vẫn nằm trong tủ 8đồng, nhưng vì đã quá lâu rồi nên bác sĩ nói, trên đó có quá nhiều dây thần kinh, không thể nối lại bằng cách thủ công được.
3
Hơn nữa nếu không nối lại thì những dây thần kinh trên người Vân Ly sẽ dần chết đi, khi đó thì sẽ lại càng khó hơn.
C9uối cùng chỉ có thể nghe theo lời bác sĩ, nối một thứ đồ giả vào chỉ để chuyển ổng tiểu vào đó.
Trương Nhất Nhất, mày là con gái, mạnh miệng cái gì, rồi cũng sẽ đến ngày mày phải cầu xin chúng tao!
Lâm Sở Sênh đang tiếp khách thì chợt nghe thấy bên phía Trương Nhất Nhất có người quát lớn.
Lâm Sở Sênh lo lắng, có bảo Thẩm Mạc tiếp khách, còn cô thì qua đó xem sao.
Sau khi nhận tro cốt của ba Trương về, Trương Nhất Nhất mới bắt đầu bận rộn, dù là việc thông báo cho mọi người tham dự lễ truy điệu hay là chuyện của công ty, tất cả đều là do một mình Trương Nhất Nhất gánh vác.
Lâm Sở Sênh cũng muốn giúp đỡ Trương Nhất Nhất, nhưng bây giờ bản thân cô còn chưa thể lo nổi cho chính mình, mở mắt nhắm mắt cũng là cả một vấn đề chứ đừng nói đến việc giúp Trương Nhất Nhất chỉnh lại tài liệu.
Chỉ có thể nói là bọn họ sẽ giành cho Trương Nhất Nhất đủ thời gian để trưởng thành.
Hơn nữa, trước đó Trương Nhất Nhất cũng đã quản lý Trương Thị được một năm, có vẻ như sẽ không xảy ra điều gì bất trắc.
Tất nhiên, Lâm Sở Sênh cũng không chịu mặc kệ Trương Nhất Nhất, thậm chí còn bảo Thẩm Mục đích thân sang giúp đỡ.
Nhưng Trương Nhất Nhất lại từ chối, cô cảm ơn ý tốt của Lâm Sở Sênh, nhưng cô muốn tự mình trưởng thành.
Rạng sáng, bác sĩ vừa thông báo là mẹ Trương đã qua đời vì không thể cứu được thì đến chiều tối ba Trương cũng qua đời do uống hết lượng lớn thuốc nội tiết tố của mẹ Trương.
Vì mẹ Trương đột ngột từ trần mà tất cả mọi người đều phải ở bên cạnh mẹ Trương, ba Trương ở một mình trong phòng ngủ, mọi người chỉ nghĩ là ông quá đau lòng, cũng không vào quấy rầy.
Vì thế mà Vân Ly có thể d6ùng thứ này để đứng tiểu như một người đàn ông bình thường, còn những chuyện khác thì đành phải từ bỏ thôi.
Trái tim của 5Lâm Sở Sênh lập tức rơi xuống đáy vực, thậm chí dù chỉ là trong mơ thôi cô cũng muốn trốn tránh chuyện này.
Bây giờ ngày nào Lâm Sở Sênh cũng nghĩ xem nên đối xử với Vân Ly thể nào, mà Thẩm Mạc thì vẫn lẳng lặng chăm sóc cô.
Mùa đông năm nay, sương mù dày hơn trước rất nhiều.
Cộp! Cộp! Cộp! Trương Nhất Nhất quỳ dưới đất, cứ thế dập đầu với ba Trương, dù đầu đã đỏ bừng lên, nhưng cô vẫn không hề có ý định dừng lại.
Người giúp việc định kéo Trương Nhất Nhất, nhưng cô lại sống chết không chịu đứng dậy, người giúp việc không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Lâm Sở Sênh.
Ba!
Trương Nhất Nhất quỳ phịch xuống trước mặt ba Trương, nước mắt cứ thế rơi như mưa.
Trương Nhất Nhất khóc suốt một ngày đến mức khản cả giọng, nhưng chẳng ai ngờ rằng đây mới chỉ là bắt đầu.
Trong giây phút này, thậm chí Trương Nhất Nhất còn cảm thấy bà thầy bói kia nói rất đúng, mệnh cô đã phạm phải chữ tử, sát khí quá nặng, nói cho dễ hiểu thì chính là trời sinh cô đã có vận mệnh không tốt nên mới có nhiều biến cổ như vậy.
Đã như vậy rồi thì Trương Nhất Nhất cũng chẳng thể nghĩ gì đến mặt mũi nữa mà chỉ ôm Lâm Sở Sênh khóc đến nửa đêm, mãi đến rạng sáng, Trương Nhất Nhất mới ngủ thiếp đi một lúc, rồi sau đó thì cử hành đưa tiễn ba Trương.
Lâm Sở Sênh bị cảm chưa khỏi, vừa định nằm nghỉ thì nghe được tin này, cô vội vàng thay quần áo.
Lâm Sở Sênh thấy Trương Nhật Nhất khóc đến mức gần như gục ngã tới nơi.
Giày vò như vậy một thời gian, sắc mặt của Lâm Sở Sênh thật sự rất kém.
Lâm Sở Sênh cũng không biết dáng vẻ tự tin thường ngày của mình đã bị giấu đi đâu mất rồi.
Lâm Sở Sênh cũng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể mong cơn sốt của mình mau hạ xuống để có thể tham gia lễ truy điệu của ba Trương và mẹ Trương.
Nhưng cũng may là đa số các hợp đồng của công ty Trương Thị đều hợp tác với Thẩm Mạc, chỉ cần Thẩm Mạc không sụp đổ thì những đối tác khác cũng không dám thừa cơ hãm hại Trương Nhất Nhất.
Nhưng bất hạnh nhất thì phải nói đến nhà họ Trương.
Thời gian trôi qua, mẹ Trương bị ốm cũng đã được hai năm rồi, dù có là thanh niên trai tráng cũng chẳng thể chịu nổi việc cứ hai ba ngày là lại phải truyền dịch, huống chi mẹ Trương đã từng này tuổi.
Có điều người nhà họ Trương đến sớm hơn người nhà họ Thẩm.
Ba Trương không có anh em ruột gì, những người đến đây đa số đều là bà con, anh em con chó con bác với ba Trường.
Bà đã gây đến mức chỉ còn da bọc xương, còn sống ngày nào là chịu tội ngày ấy.
Cuối cùng, bà cũng chẳng thể sống nổi qua mùa đông sương mù dày đặc này, mẹ Trương miễn dịch yếu nên nhiễm bệnh.
Người đàn ông kia nói xong, đám người vây quanh không những không khuyên nhủ gì mà còn chỉ tay vào Trương Nhất Nhất nói cô không hiểu chuyện.
Trương Nhất Nhất mặc đồ trắng, mắt vừa đỏ vừa sưng vì khóc nhiều, nhịn ăn nhịn uống nhiều ngày nên môi cũng khô đến mức nứt toác ra, vừa lên tiếng nói chuyện thì phần môi bị nứt liền chảy máu.
Còn nếu cứ đóng cửa sổ trong nhà một khoảng thời gian dài thì không khí trong nhà cũng chẳng tốt.
Mùa đông năm nay, hầu như tất cả mọi người đều bị ho, sốt.
Hôm nay Lâm Sở Sênh mặc đồ tang của con gái nhà họ Trương, Thẩm Mạc mặc đồ của con rể.
Nhưng kì lạ thay, họ hàng nhà mẹ Trương đều đứng rất bình thường, lúc cần cúi đầu thì cúi, lúc cần thắp hương thì thắp, vậy mà đến lượt họ hàng nhà ba Trương thì cả đám người lại xúm đến trước mặt Trương Nhất Nhất.
Đến khi cả hai đều chảy máu, không còn sức lực gì nữa thì mới chịu thôi.
Trương Nhất Nhất ngồi ở dưới đất, dần dần tỉnh táo lại, nhìn thấy người ngồi đối diện là Lâm Sở Sênh, vừa nãy khó khăn lắm mới dừng lại được, bây giờ cô lại òa khóc lần nữa.
Khi sương mù dày đặc cũng là lúc mà mọi người mắc nhiều bệnh hơn, bệnh viện cũng hết sạch chỗ.
Con người không thể đề phòng được những thứ có trong không khí, cũng chẳng thể đeo khẩu trang mãi được.
Mãi đến tối lúc ăn cơm, Trương Nhất Nhất nghe người giúp việc nói là cả ngày hôm nay ba Trương không ăn gì, Trương Nhất Nhất đi đưa cơm cho ba Trương thì mới phát hiện ra.
Khi đó cả người ba Trương đã lạnh ngắt, ông qua đời rất lâu rồi, không cần phải đưa đến bệnh viện nữa mà cứ thể đưa đi hỏa táng là được.
Lâm Sở Sênh chắc chắn không thể về nhà ngay mà ở lại nhà họ Trương, ngủ được một lúc, cô lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người bắt đầu sốt.
Đến khi tro cốt ba Trương được đưa về, Lâm Sở Sênh mới được Thẩm Mạc đón đi, dù sao thì sức khỏe của người sống luôn quan trọng hơn người đã mất.
Nhưng dù vậy vẫn chẳng có ai đồng cảm với Trương Nhất Nhất, cả đám người cứ thể chỉ trích, chửi rủa Trương Nhất Nhất, như thể cô đã làm điều gì đó đại nghịch bất đạo vậy.
Nhất Nhất!
Lâm Sở Sênh lao vào, lo lắng kéo tay Trương Nhất Nhất.
Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày ba Thẩm sụp đổ, nhà họ Cam sụp đổ, còn tưởng là những ngày tháng yên bình đến rồi, nhưng không ngờ bạn bè mình lại liên tục gặp chuyện không may, đừng nói là người trong cuộc như Trương Nhất Nhất, ngay cả Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy không chịu được.
Người giúp việc vốn định nhờ Lâm Sở Sênh khuyên nhủ Trương Nhất Nhất, nhưng có vẻ như Lâm Sở Sênh lại không hề có ý đó, cô cứ thế quỳ xuống cùng với Trương Nhất Nhất, dập đầu với ba Trương.
Lâm Sở Sênh không dám dẫn Thẩm Đại đi ra ngoài nữa, vốn dĩ bọn họ còn bảo đi du lịch, nhưng vì Vân Ly mới phẫu thuật lần nữa, không thể đi ra ngoài, nên cô đành ru rú ở
nhà.
Nhưng lần này là cô đang trút lòng mình ra, trút hết mọi tâm sự với người bạn tốt nhất, không, bây giờ là người thân nhất của cô – Lâm Sở Sênh.
Tớ biết cuộc sống này không dễ dàng, nhưng không ngờ là nó lại khó khăn đến vậy.
Trương Nhất Nhất không nhịn được nói một câu.
Ngày nào cô cũng sắp xếp cho mình rất nhiều việc để làm, Thẩm Đại tỉnh thì ngồi dỗ con bé, nếu con bé ngủ thì cô đi làm, cô tuyệt đối không để bản thân có thời gian nghĩ đến Vân Ly.
Thậm chí đêm nào Lâm Sở Sênh cũng cần thuốc ngủ để ngủ.
Nghĩ lại cũng đúng, chỉ trong vòng một ngày mà cả ba lẫn mẹ đều qua đời, dù là ai thì cũng không thể chịu được.
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên, trời ơi, tại sao lại để cho cô ấy phải khổ như vậy chứ? Lâm Sở Sênh không cầm nổi nước mắt, thật sự bây giờ cô mới hiểu thấu được cái gì gọi là cuộc sống không dễ dàng, dường như đâu đâu cũng là đau khổ.
Nhưng dù có là họ hàng xa đến thế nào thì bọn họ cũng là bề trên, vẫn phải có một người đứng ra làm chủ trì tang lễ cho ba Trường.
Bên phía mẹ Trương cũng vậy, một người thuộc hàng chú bác của Trương Nhất Nhất cũng là người chủ trì, tổ chức tang lễ cho hai người lớn tuổi cùng một lúc cũng rất cần người đứng ra xã giao.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, sức khỏe của Lâm Sở Sênh cũng đã khá hơn, về cơ bản thì không có vấn đề gì cả, mới sáng sớm cô đã chạy sang giúp Trương Nhất Nhất xử lý việc trong nhà, tất nhiên là Thẩm Đại không được đến, nơi này nhiều người như thế, hơn nữa bây giờ bầu không khí cũng rất tệ.
May mà Lâm Sở Sênh cũng đã từng tổ chức tang lễ rồi, cũng có kinh nghiệm về chuyện này, có nhiều chuyện cô làm quen tay hơn Trương Nhất Nhất.
Trương Nhất Nhất khóc đến sưng hết cả mắt, thậm chí cả mặt cô cũng sưng lên theo.
Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ để cho người đáng thương có cơ hội thở dốc, nếu như bạn không chịu đứng lên thì vận mệnh sẽ đem đến cho bạn nỗi bất hạnh lớn hơn nữa.
Ba mẹ Trương đối xử với Lâm Sở Sênh rất tốt, nhưng từ ngày hai người bị ốm, cô lại rất ít khi ghé qua thăm hai người, đây vẫn là điều mà Lâm Sở Sênh cảm thấy tiếc nuối.
Người giúp việc thấy sau khi Lâm Sở Sênh đến lại còn dập đầu điên cuồng hơn Trương Nhất Nhất thì trợn ngược mắt lên, cả hai người đều không chịu đứng dậy, cũng chẳng chịu nghe ai khuyên nhủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.