Chương 432: Hết tình hết nghĩa



Tôi nhớ là trước kia anh không hiểu gì về mấy chuyện lục đục với nhau, cũng rất ghét những việc đâm sau lưng người khác, hôm nay anh 8làm vậy là sao?


Nghe thấy Lâm Sở Sênh hỏi, khóe miệng Vân Ly hơi giật giật rồi từ từ quay đầu sang một bên, cổ anh ta có vẻ 3như cứng ngắc, lúc này hơi động đậy thôi cũng đã thấy đau rồi,
Anh không hiểu em nói gì.
Lâm Sở Sênh bỗng nhiên bật cười, sau đó ch9ầm chậm lắc đầu,
Từ lúc về đến giờ, Nhất Nhất chưa ăn gì cả, chỉ uống mỗi cốc nước anh đưa.
Mặc dù tôi không học y nhưng cũng biết vết thương đó của anh không đủ để khiến anh phải ngất đi.
Anh đã cố ý khiến Nhật Nhất khó chịu, sau đó nói vài câu êm tại để có thể công khai đến đây.
Người duy nhất đã từng động vào bản tài liệu cũng chỉ có mỗi anh, rõ ràng là anh đã viết thêm chữ vào đó! Lâm Sở Sênh hơi nghiêng người về phía trước,
Còn cả việc gần đây anh chịu đả kích nữa, ban đầu tôi cũng không muốn điều tra.
Nhưng mà tôi lại sợ khi anh đến gặp bác sĩ tâm lý, người ta sẽ cần đến, cho nên...

Sở Sênh, Sở Sênh, Sở Sênh.
Trong lúc Lâm Sở Sênh vẫn đang ngẩn người thì Vân Ly đã cẩn thận kéo chặt lấy bắp chân cô, không chịu thả tay ra.
Lúc này Lâm Sở Sênh mới lại nhìn sang Vân Ly, Tôi sẽ sắp xếp người đưa anh quay lại Thượng Hải, tôi sẽ không so đo về những chuyện anh đã làm nữa.
Nhưng nếu như anh còn dám tính kế tôi thì chúng ta sẽ là kẻ địch.
Tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với anh đâu!
Nói xong, Lâm Sở Sênh nhấc chân lên đá thẳng vào người Vân Ly.
Anh ta bắt đầu bật khóc giống như thời gian trở lại đây.
Có lẽ là đã quen với nước mắt của Vân Ly, cũng có thể là kết quả vừa điều tra ra được đã khiến cô quá thất vọng về anh ta, nên lúc này ánh mắt của Lâm Sở Sênh không hề dao động chút nào,
Anh Vân, tôi phải nghĩ thế nào về anh đây? Bình thường Thẩm Mạc ở bên cạnh tôi, đến quan tâm anh còn không dám thể hiện ra, huống chi hôm nay anh lại dám đi theo tôi ra hẳn bên ngoài.
Còn nữa, anh Vân, anh nói là đưa nước ấm ra cho tôi để ủ tay, nhưng nó lại có thể khiến anh bỏng đến mức lên cả bọng nước, vậy thì cốc nước ấy phải nóng đến chừng nào? Có thể thấy rõ là anh không hề có ý định để tôi cấm vào nó.

Lâm Sở Sênh thở dài một hơi sau đó nói tiếp:
Thật ra, mấy chuyện có vấn đề rất dễ nhìn ra, tôi không dám nghĩ đến, tôi không mong là anh sẽ trở thành người xấu nên mới bỏ qua cho anh hết lần này đến lần khác, nào ngờ dung túng anh như vậy rồi lại hại cả Nhất Nhất.

Lúc thuốc có tác dụng, Nhất Nhất đã tìm một căn phòng dành cho khách ở gần đó để nghỉ ngơi.
Thẩm Mạc chỉ chú ý đến việc tôi đi ra ngoài, chắc chắn là anh ấy cũng không để ý là Nhất Nhất nghỉ ở phòng nào.
Mới đầu tôi còn tưởng là do Thẩm Mạc bất cẩn, nhưng sau này lại vô tình nghe được người giúp việc nói chuyện với nhau, rằng trước khi gặp chuyện không may, anh đã từng đi dạo một mình với Thẩm Đại.
Theo như tôi quan sát thì anh chưa bao giờ chủ động tiếp cận Thẩm Đại, vậy thì tại sao lần đó anh lại đột nhiên đến thăm con bé? Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, đứa bé còn nhỏ như vậy, sao anh có thể ra tay được chứ?
Lâm Sở Sênh nghĩ đến con mình, tức đến mức hai mắt đỏ ngầu lên.
Tôi vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng đó là vì sức khỏe của anh, xem ra tôi đã sai thật rồi.


Còn cả nhân viên kinh doanh ưu tú kia nữa, người giúp việc đã từng thấy hai người nói chuyện với nhau một lúc, tôi thấy rất tò mò, anh và loại người đó có gì để nói với nhau chứ? Còn về phần những chữ đằng sau bản tài liệu, tôi đã xem thử đơn xin từ chức của cô ta, đó không phải là chữ của cô ta.
Vân Ly không đề phòng nên bị cô đạp một nhát như vậy, anh ta liền lăn ra đất.

Kéo anh ta ra ngoài, kéo ra ngoài cho tôi!
Lâm Sở Sênh mất kiểm soát, hét lớn lên.

Không, đây đều là suy đoán của em, bây giờ em chê anh phiền phức, muốn anh biến mất khỏi tầm mắt của em nên mới nói với anh như vậy.
Sở Sênh, sao em lại trở nên thế này chứ?
Vân Ly nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt không dám tin, thậm chí còn không buồn lau nước mắt, cứ để yên nước mắt trên mặt mình.

Mặc dù tôi đã biết hết tất cả mọi chuyện, tôi vẫn không trách anh mà hằng ngày vẫn chăm sóc anh, tất cả những chuyện trước kia, tôi cũng chỉ coi như anh đột nhiên bị kích thích, đầu óc không tỉnh táo lắm, nhưng không ngờ là hôm nay mọi thứ lại càng tệ hơn, anh lại phát điên lên thế này.
Thậm chí trong đầu Lâm Sở Sênh còn có cảm giác uất hận, cô vô thức nâng cao giọng mình lên.
Thẩm Mạc là bạn của Vân Ly, thật ra trong lòng anh cũng biết, nhưng dù thế nào thì chỉ cần Vân Ly không làm quá giới hạn, anh cũng sẽ không nói gì.
Cô thật sự rất muốn hỏi làm thế nào mà Thẩm Mạc có thể ép Vân Ly tự sát được? Đến khi Lâm Sở Sênh kể hết mọi chuyện ra, cuối cùng Vân Ly cũng không phủ nhận nữa, anh ta không còn chút tinh thần nào, cứ thế ngồi sụp xuống đất, đồng thời nước mắt cũng chảy như thác.

Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, anh thật sự rất thích em.
anh thật sự không muốn hại em, anh thật sự không muốn thế
Vân Ly nói xong liền tát thẳng vào mặt mình một cái.
Lâm Sở Sênh cúi đầu xuống nhìn người mang tiếng là nghệ thuật gia này, bây giờ mặt mũi anh ta đang nhem nhuốc vì nước mắt, không còn một chút kiêu ngạo nào, có lẽ cô thật sự cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi xa cách anh cũng chỉ là muốn anh không lún sâu vào chuyện này.
Trước kia trong lòng tôi, anh là một người bạn đáng quý, nhưng bây giờ anh lại khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Không, Sở Sênh, em đừng như vậy, nếu như em có thể chấp nhận anh của trước kia thì anh có thể thay đổi trở lại, chúng ta vẫn có thể trò chuyện với nhau về những bức tranh, về âm nhạc, anh có thể nói về tất cả những lĩnh vực nghệ thuật mà em thấy hứng thú.
Thấy Lâm Sở Sênh càng ngày càng cách xa mình, Vân Ly lập tức luống cuống, anh ta chẳng quan tâm gì đến hình tượng, cứ thể bò về phía trước như một con chó, một con chó đang vây đuôi mong rắng chủ của mình sẽ nhìn mình một cái.
Lâm Sở Sênh thấy Vân Ly thế này, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi,
Bây giờ anh vẫn không chịu thừa nhận à? Tôi còn điều tra ra được cả chỗ anh mua thuốc, chẳng lẽ anh muốn tôi gọi người đó đến, đối chất với anh thì anh mới chịu thừa nhận?

Nghe thấy Lâm Sở Sênh nói như vậy, hiển nhiên là Vân Ly không có tinh thần như vừa nãy nữa, anh ta thả tay Lâm Sở Sênh ra, chán chường đứng đó, nhưng vẫn ra sức lắc đầu,
Không, không phải như vậy.
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu lên để nước mắt từ từ ngừng chảy, cuối cùng cô cảm thấy loại người này không đáng để cô phải rơi nước mắt,
Nếu như, nếu như tôi dao động dù chỉ một chút thôi thì tôi đã nghi ngờ Thẩm Mạc rồi.
Lâm Sở Sênh đưa tay ra định gọi Trương Nhất Nhất, nhưng gọi xong thì nên nói gì đây? Xin lỗi, tớ đã làm liên lụy đến cậu rồi ư? Nói rồi thì sao chứ, dù Trương Nhất Nhất không trách cô, nhưng mất kiểm soát trước mặt Thẩm Mạc như vậy, chắc chắn cô ấy cũng thấy xấu hổ.
Lâm Sở Sênh thật sự không thể nói gì cả.
Cũng chính vì thế mà Vân Ly mới không kiêng nể gì mà tính toán bọn họ.
Thậm chỉ kể cả chuyện Vân Ly tự sát.
Trước kia khi anh bình thường, anh không có được em, bây giờ anh còn chẳng phải là đàn ông thì càng không có hi vọng gì nhiều.
Anh chỉ muốn giữ em lại bên cạnh anh, muốn em ở bên anh, anh...
Nhưng suy cho cùng thì cũng là anh ta tự làm tự chịu mà thôi.
Lâm Sở Sênh lùi về sau một bước,
Tôi biết rõ, tình cảm thì không có lý do, tôi cũng biết, thích tôi không phải là việc anh muốn.
Anh nói gì mà người đáng thương,6 chắc hẳn là để tôi nghe thấy.
Còn để nước bắn lên người tôi, anh cố ý làm vậy để dụ tôi rời đi, cũng là để hại Thẩm Mạc.
Cô5 dừng lại một lúc rồi nói tiếp,
Nhất Nhất là bạn tôi, chắc chắn là Thẩm Mạc sẽ cố tránh hiểu lầm.
Ba cô gái điểm kia là do anh gọi đến, kể cả việc chụp ảnh cũng là do anh cố ý dụ dỗ bọn họ.
Thứ như camera giám sát, anh chỉ giả vờ tỏ vẻ để lừa gạt người khác mà thôi.

Sau khi anh gặp chuyện không may, Tiểu Đại bị đi ngoài, tôi cũng đã đến gặp bác sĩ, bác sĩ nói là con bé bị cảm lạnh, không có chuyện gì to tát.

Vân Ly!
Không biết là Trương Nhất Nhất đã tỉnh từ bao giờ, cô đứng ở bên trên, trên người quấn một chiếc chăn nhỏ, nhìn Vân Ly với ánh mắt lạnh lùng,
Trước kia anh đã cứu tôi một lần, bây giờ anh hại tôi một lần, coi như chúng ta đã hòa nhau.
Từ nay về sau, anh đừng bao giờ xuất hiện ở những nơi thuộc địa bàn nhà họ Trương tôi nữa.
Trương Nhất Nhất nói xong, lập tức quay người lại, thậm chí cô còn chẳng buồn để ý đến Lâm Sở Sênh.
Bốp! Lâm Sở Sênh tức giận ném tài liệu vừa điều tra ra được lên mặt bàn,
Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn kiếm cớ? Tài liệu này đã viết rất rõ ràng, trong cốc nước anh đưa cho Nhất Nhất có tàn dư của thuốc.
Còn nữa, người giúp việc cũng đã nói, sau khi tôi rời đi, anh lấy cớ là phải vứt đồ để đuổi hết người giúp việc đi ra chỗ khác.

Không, cái này không tính, anh biết, anh biết rồi, chắc chắn là Thẩm Mạc, chắc chắn là Thẩm Mạc đã hại anh, chắc chắn là cậu ta.
Vân Ly như vừa bắt được cọng rơm cuối cùng, anh ta cố cầm lấy tay Lâm Sở Sênh lắc mạnh.
Chuyện bưng nước nóng rồi bị phỏng tay, cũng chỉ để tôi quan tâm đến anh rồi lại để Thẩm Mạc thấy, thậm chí là anh còn hi vọng Thẩm Mạc sẽ ghen với tôi rồi xảy ra xung đột.

Chỉ tiếc là Thẩm Mạc vẫn luôn nhẫn nhịn! Khi Thẩm Mạc đi lấy quần áo cho tôi, anh cố ý nói với Thẩm Mạc là tôi đang ở trong phòng khác, đợi Thẩm Mạc đi vào, anh liền đóng cửa lại, tôi nói đúng không? Anh Vân?
Lâm Sở Sênh bất ngờ nâng giọng, gọi anh ta là anh Vân, rất xa cách.

Không, em không được nghĩ về anh như vậy!
Có vẻ như Vân Ly rất khó chấp nhận việc trong lòng Lâm Sở Sênh, bản thân lại là người như thế.
Gan anh lớn lắm, dám chơi Thẩm Mạc công khai như vậy, cũng chỉ vì anh nghĩ rằng quan hệ giữa tôi và Thẩm Mạc không còn như trước nữa.
Cuối cùng Lâm Sở Sênh nhìn về phía Vân Ly,
Có vẻ ngay từ đầu, việc mẹ anh ra mặt, chỉ sợ cũng là do anh cố ý bảo mẹ mình làm ầm lên.
Kể cả lúc anh ngã sấp xuống.
Cô thật sự không thể tiếp tục nhìn Vân Ly người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Kim Báo Thù.