Chương 433: Cuối cùng cũng mang thai
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2152 chữ
- 2022-02-07 11:39:10
Về đến nhà, Lâm Sở Sênh lại cảm thấy không đúng lắm, kiểu máu đỏ tươi này chỉ rỉ ra một chút chứ không chảy tiếp nữa.
Nhưng mà nghĩ lại t8hì bây giờ cũng không phải là ngày đến tháng của cô, chẳng lẽ vì cô vừa bị ốm sốt mấy hôm nên bây giờ kinh nguyệt không đều nữa? Vốn dĩ Lâm Sở S3ênh cũng không coi trọng chuyện này, nhưng Thẩm Mạc thì lại lo lắng, muốn cô đi khám xem thế nào.
Lâm Sở Sênh không nói lại được Thẩm Mạ9c, giữa đêm hôm khuya khoắt đành phải đi với anh, nhưng bác sĩ vừa hỏi thăm vài cầu liên kết luận:
Đi xét nghiệm xem có phải là mang thai hay k6hông đi.
Lúc này Lâm Sở Sênh ngẩn ra,
Sao lại thế?
Nhưng nói xong cô lại cảm thấy mình nói thừa, sao lại không thể được chứ, bây giờ Thẩm Mạc5 không chịu đeo bao, hơn nữa cô cũng đi kiểm tra sức khỏe định kì, cơ thể cô rất bình thường, dù có mang thai thì cũng là lẽ tự nhiên.
Chơi được một lúc, Thẩm Mạc thầy Thẩm Đại gần như đã quên sạch chuyện vừa nãy, anh mới dám nói với Lâm Sở Sênh,
Anh đã mời bác sĩ Đông y đến khám cho em.
Anh truyền thống như vậy từ bao giờ thế?
Lâm Sở Sênh hoảng sợ nhìn Thẩm Mạc, không phải cô không tin tưởng Đông y, y thuật Trung Quốc uyên bác cao thâm, chắc chắn là sẽ hơn cả Tây y rồi, nhưng mà hiệu quả của Tây y lại nhanh hơn, bây giờ mọi người thường cứ thế đi khám Tây y luôn.
Dù sao thì cũng không mất gì mà.
Thẩm Mạc tiện miệng nói một câu sau đó ôm Thẩm Đại đi xuống lầu.
Chỉ một lát sau, Thẩm Mạc đã cung kính mời một người phụ nữ trung niên đi vào.
Vốn dĩ chỉ cần mất nửa tiếng là có kết quả, nhưng vì Thẩm Mạc làm chậm trễ mất hai mươi phút nên một tiếng sau hai người mới nhận được.
Bác sĩ liếc nhìn,
Mang thai được hai tháng rồi, hiện tượng chảy máu này của cô là dấu hiệu của việc sảy thai, hiện tại progesteron vẫn bình thường, cho nên nguyên nhân cũng có thể là do trước đó cô đã từng uống thuốc kháng sinh, bây giờ phải nằm trên giường nghỉ ngơi để theo dõi, nếu có điều gì ngoài ý muốn thì sẽ không giữ cái thai được đâu.
Bác sĩ nói có vẻ nghiêm trọng, nhưng chuyện này chẳng ai có thể nói chắc chắn được.
Đúng là khi mang thai thì phụ nữ nên cố hết sức để tránh các loại chất kháng sinh, nhưng cũng không thể nói là nếu mắc bệnh thì phải kiêng hoàn toàn được, cũng có người uống xong thì không có vấn đề gì, cũng có người uống xong sẽ khiến thai nhi bị dị dạng.
Vì cẩn thận nên ngay cả lúc tắm rửa, Lâm Sở Sênh cũng không cúi người xuống.
Những mà lúc rảnh, cô vẫn bảo người giúp việc bể Thẩm Đại đến chơi với mình, vì Lâm Sở Sênh phải nằm trên giường nên cô để cho Thẩm Đại ngồi lên người mình.
Hai người đang chơi đùa với nhau thì Thẩm Mạc đi vào, trông thấy cảnh tượng này, anh bị dọa đến mức bay mất cả hồn vía.
Anh không nói lời nào, cứ thế xông đến bể Thẩm Đại lên.
Đến lúc nhìn lại thì mắt con bé đã ửng đỏ vì ngạc nhiên, anh mới nhận ra là mình đã xúc động hơi quá, đành phải cười khàn,
Có nhớ ba không, ba nhớ con muốn chết rồi.
Nói xong anh liền nâng Thẩm Đại lên cao.
Dù sao thì Thẩm Đại cũng không phải là con ruột của hai người, cho nên bọn họ luôn sợ con bé sẽ nghĩ nhiều, dù có nhỏ đến mấy thì vẫn phải chú ý đến tâm trạng của con bé.
Thậm chí cả hai còn chẳng có tâm trạng để ý đến câu nói phía sau của bác sĩ là phải giữ tâm trạng vui vẻ.
Về đến nhà, có vẻ như hai người còn có rất nhiều lời muốn nói với đối phương, nhưng lời đến đầu môi rồi lại chẳng thể nói ra được chữ nào, chỉ có thể yên lặng nhìn nhau.
Tất nhiên Lâm Sở Sênh cũng biết điều gì tốt cho con, mặc dù không ngủ được nhưng cô vẫn cố nhắm mắt lại, cứ nhắm mắt như vậy, khoảng chừng qua nửa đêm thì cô đã thật sự ngủ thiếp đi.
Lâm Sở Sênh khẽ nói bến tại Thẩm Mạc vài câu, dù chỉ là một tia hi vọng thôi thì cô vẫn phải thử một lần.
Vì Lâm Sở Sênh phải dưỡng thai nên ngày phát tạm ba mẹ Trương, cô không thể qua đó được, sau khi ba mẹ Trương mất được bảy ngày, Trương Nhất Nhất đến gặp Lâm Sở Sênh.
Trương Nhất Nhất ngồi bên cạnh giường Lâm Sở Sênh, lần đầu tiên Lâm Sở Sênh cảm thấy mình không biết phải nói gì, cô cúi đầu xuống, nhưng rồi cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại hai chữ
Nhất Nhất.
Lâm Sở Sênh thật sự rất áy náy, vì cô nên Trương Nhất Nhất mới phải chịu tội trong ngày quan trọng như vậy.
Sáng hôm sau, lúc Lâm Sở Sênh tỉnh lại thì Thẩm Mạc đã rời khỏi giường.
Cô duỗi tay ra định đứng lên, nhưng rồi lại chợt nhớ đến trong bụng mình còn có một đứa bé, cô không nhịn được đưa tay đặt lên bụng, cảm giác này tốt thật
dây.
Còn dấu hiệu của việc sảy thai thì có thể là do tử cung lạnh, hoặc là do cảm xúc của Lâm Sở Sênh bị kích động, chỉ cần điều trị kịp thời là sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi đưa bác sĩ về, sắc mặt Lâm Sở Sênh vẫn rất nghiêm trọng,
Anh mang mấy thứ này đến chỗ sở nghiên cứu sinh học đi.
Sau đó cô xua tay, cũng nghĩ giống Thẩm Mạc.
Mấy loại thuốc này dùng riêng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu dùng chung với nhau thì sao? Trước khi chưa có kết quả thì không nên nói trước điều cả.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Lâm Sở Sênh, không nhịn được thở dài,
Bình thường bị cảm rồi sốt cũng không khiến kinh nguyệt đến sớm đâu.
Sau đó liền mở giấy xét nghiệm ra đưa cho Lâm Sở Sênh.
Nói cách khác thì có khả năng cô mang thai thật? Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc, ánh mắt cô tràn đầy vẻ mong chờ.
Mà Thẩm Mạc thì trông có vẻ còn kích động hơn cả Lâm Sở Sênh, môi anh run run, chẳng thể nói nên lời.
Bác sĩ đã nói ăn ít nhất là một năm, nói cách khác thì cô đã ăn thứ này chưa được lâu lắm, hai năm qua thì cô vẫn ăn giống như trước đây, hơn nữa Lâm Sở Sênh cũng không ăn đồ ăn vặt, nên không có thực phẩm không lành mạnh nào cố định cả.
Không đúng.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Sở Sênh,
Gần một năm qua, trừ các loại thức ăn ra thì tôi còn uống ít vitamin mà bác sĩ Lục kê đơn.
Lâm Sở Sênh nói xong liền bảo Thẩm Mạc đi đến ngăn kéo lấy thuốc ra.
Hiểm lắm Lâm Sở Sênh mới có cảm giác được bắt mạch.
Đứa bé không sao, có điều tử cung của cô bị lạnh, bình thường nên chăm sóc nhiều hơn.
Nếu như tôi xem không sai thì hẳn là do cô ăn thứ gì đó mà ra, ít nhất cũng phải hơn một năm rồi, tốt nhất là nên dùng thứ đó lại.
Bác sĩ Đông y bắt mạch xong liền tống kết.
Bác sĩ nhìn, còn cẩn thận đọc các thành phần của thuốc,
Đây là thuốc điều tiết kinh nguyệt, không gây ra tử cung lạnh.
Vậy thì thật kì lạ, nhất thời mọi người không nghĩ ra được gì, bác sĩ cũng rời đi.
Nhưng mà bác sĩ cũng nhắc nhở, để đề phòng thì nếu chưa tìm ra thì đừng có dùng, không uống mấy thứ trước kia hay uống nữa, cứ để cho ai đó liệt kê ra danh sách các món ăn dinh dưỡng là được.
Nhưng mà bây giờ loại thuốc này là đáng nghi nhất, bác sĩ Lục, bác sĩ Lục...
Lâm Sở Sênh thầm nghĩ, rốt cuộc anh ta là ai? Đã quen biết với nhau được hai năm rồi, cô vẫn luôn cảm thấy tâm tư của người này rất nặng, nhưng anh ta vẫn luôn cư xử rất phải phép, không có bất kì lỗi sai nào.
Nhưng cứ thi thoảng, trong một khoảnh khắc bất chợt nào đó, Lâm Sở Sênh lại cảm thấy hình như mình đã từng quen biết với người này.
Thẩm Mạc cũng không dám nói là Lâm Sở Sênh mang thai vào lúc này, tránh việc con gái lại ghen tị.
Sau khi Thẩm Mạc nói vậy, Thẩm Đại mới cười lên.
Nhìn dáng vẻ nịnh hót của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh không nhịn được trợn ngược mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn không vạch trần lời nói dối của anh.
Trương Nhất Nhất thì lại cười rất thoải mái,
Ba mẹ mất hết rồi, tớ ở lại ngôi nhà đó cũng không được thoải mái lắm, tớ định ra nước ngoài giải khuây.
Công ty có việc gì thì tớ sẽ họp từ xa, nhưng mà cũng phải làm phiền cậu để ý đến nó nhiều hơn rồi.
Lâm Sở Sênh ngẩng đầu, Trương Nhất Nhất đồng ý nhờ cô, có nghĩa là cô ấy không oán trách gì mình, nói đúng hơn thì cô cũng rất quan tâm đến tình bạn này.
Một lúc lâu sau, Lâm Sở Sênh mới từ từ gật đầu đồng ý.
Nhưng mà đây đều là những thứ hết sức bình thường.
Bác sĩ nhìn một lượt rồi lắc đầu:
Không phải là mấy thứ này, vitamin không gây ra hiện tượng tử cung lạnh được.
Vậy thì là gì chứ? Lâm Sở Sênh nghĩ kĩ lại, vẫn còn! Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc, sau khi sảy thai một thời gian, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy không thoải mái mỗi kì kinh nguyệt, bác sĩ Lục cũng đã kê thêm cho cô một loại thuốc điều tiết kinh nguyệt.
Lâm Sở Sênh nghĩ ra, Thẩm Mạc liền đi lấy cho cô.
Mà bây giờ Lâm Sở Sênh lại có dấu hiệu của việc sảy thai.
Vốn dĩ hai người đang rất vui sướng, lúc này lại cảm thấy tim mình như rơi vào hầm băng.
Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc nhìn nhau, hai người bất giác nắm chặt tay lại.
Tử cung lạnh? Vậy trước kia cô ấy mãi không mang thai, liệu có liên quan gì đến chuyện này không?
Thẩm Mạc nghe xong liền cảm thấy căng thẳng.
Tử cung lạnh là cách gọi của Đông y, được hiểu đơn giản là khí huyết ở tử cung không tốt nên ảnh hưởng tới việc thụ thai và nuôi dưỡng thai nhi, dẫn đến việc khó thụ thai hoặc thụ thai rồi nhưng khó giữ, dễ bị sảy.
Bình thường, khí huyết đóng vai trò quan trọng trong điều hòa kinh nguyệt và thụ thai – Theo suckhoedoisong.vn Bác sĩ Đông y khẽ gật đầu,
Đúng vậy, nếu người có tử cung lạnh thì biểu hiện dễ thấy nhất đó chính là khó mang thai.
Nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh liền trở nên nghiêm trọng:
Chuyện này, bình thường tôi cũng không ăn cố định một thứ gì đó, đều là đồ ăn bình thường.
Lâm Sở Sênh nghi ngờ nói một câu.
Trương Nhất Nhất thoải mái nói tiếp:
Cậu coi trọng tình nghĩa quá.
Sau đó Trương Nhất Nhất nói thêm vài câu nữa rồi tạm biệt Lâm Sở Sênh.
Sau khi Trương Nhất Nhất đi rồi, Lâm Sở Sênh mới nhớ ra là mình chưa hỏi Trương Nhất Nhất định đi nước nào, khi nào thì bay, đến khi cô gọi điện thoại thì Trương Nhất Nhất cười nói,
Chẳng lẽ cậu còn định đi tiên tớ à? Cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi tớ về thăm cháu đi.
Lâm Sở Sênh cũng không tiện hỏi thêm.
Cô chỉ có thể thầm mong Trương Nhất Nhất đi chơi vui vẻ.
Hôm sau Trương Nhất Nhất thức dậy từ sáng sớm, không dẫn người nào đi cùng mà chỉ tự xách một chiếc vali nhỏ xuất phát, khi đến nơi rồi thì thật bất ngờ, người đón cô lại là Vân Ly.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.