Chương 244: Cô từng cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc


Vào nhà vệ sinh, Đoàn Văn Trúc đi xong bèn rửa tay trước rồi ra ngoài đợi cô, còn Giang Mộ Tuyết do chân đau nên động tác chậm chạ8p hơn bình thường rất nhiều.

Giang Mộ Tuyết vừa xử lý xong thì nghe thấy giọng nói của Viên Tiểu Nhụy phát ra từ phòng bê3n cạnh.


Này, không ngờ Giang Mộ Tuyết đó còn giả tạo hơn tôi tưởng.

Vừa nghe thấy tên mình, Giang Mộ Tuyết bèn 9dừng động tác mở cửa, yên lặng đứng trong phòng không nói gì. Đoàn Văn Trúc luôn nói người khác luôn nói xấu sau lưng cô, lần này6 cô muốn xem xem bọn họ nói xấu cô như thế nào.

Tiểu Nhụy, cậu bớt nói vài câu đi.

Không ngờ Thủy Tư Văn cũng c5ó mặt.
Viên Tiểu Nhụy liếc cô ta:
Thủy Tư Văn cậu thôi ngay đi được không, ở đây chỉ có hai chúng ta cậu còn giả vờ trung lập gì nữa hả, nếu không phải cậu nói chuyện xấu đó của Giang Mộ Tuyết ra thì tôi có thể biết được không?

Thủy Tư Văn lí nhí:
Nếu biết cậu sẽ nhắc đi nhắc lại suốt ngày như thế thì tôi cũng sẽ không nói đâu.

Viên Tiểu Nhụy không thèm để ý, cô ta lấy phấn nền từ trong túi đựng mỹ phẩm ra dặm lại:
Nói ra thì đã sao, nếu Giang Mộ Tuyết đó đã dám làm thì còn sợ bị người khác nhìn thấy à? Hơn nữa tôi thấy, có mà do đàn anh Trịnh Kỳ phát hiện ra những chuyện trước đây cô ta làm nên mới đá cô ta đó, bởi dù sao làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được chuyện đầu mình mọc cả một thảo nguyên xanh bát ngát chứ?

Giang Mộ Tuyết lạnh mặt, cô chống nạng đi từng bước đến trước mặt hai người họ:
Tôi vừa nghe thấy hai người nhắc đến chuyện xấu trước đây của tôi, có thể nói cho tôi biết, chuyện xấu mà hai người nhắc đến là chuyện nào được không?

Thủy Tư Văn ngây người nhìn cô:
Tiểu Tuyết, bọn tôi…

Viên Tiểu Nhụy trợn mắt, vẻ mặt tràn đầy châm chọc:
Giang Mộ Tuyết, cậu giả tạo quá rồi đấy, ở đây chỉ có ba người chúng ta thôi, cậu định giả tạo cho ai xem vậy?

Thủy Tư Văn nhíu mày:
Cậu đừng có suy đoán lung tung nữa, chúng ta đều biết Tiểu Tuyết một lòng một dạ thích đàn anh Trịnh Kỳ cả bốn năm học đại học, cho dù trước đó cậu ấy có làm chuyện gì đi chăng nữa thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi, sao cậu cứ phải nói mãi không thôi thế?

Viên Tiểu Nhụy dặm phấn xong lại lấy son trong túi xách ra đánh:
Đó là bởi vì tôi ngứa mắt, cậu nói xem, anh Trịnh Kỳ cũng là nhân vật có tiếng trong trường Đại học A của chúng ta, trong trường có biết bao nhiêu người theo đuổi, ai biết trước lúc tốt nghiệp lại rơi vào tay Giang Mộ Tuyết chứ, đàn anh của chúng ta tốt như thế, chỉ hơi mù quáng thôi. Ngoại trừ có vẻ ngoài xinh đẹp ra thì thật không hiểu Giang Mộ Tuyết đó còn có gì đáng giá nữa, chắc là do người ta vốn dĩ đã lẳng lơ, rất có khả năng mê hoặc người khác.


Có thể người ta có rất nhiều ưu điểm mà chúng ta không biết, vừa rồi cậu ấy chơi piano tốt thế còn gì, trước đây chúng ta cũng đâu có biết.
Đối mặt với những lời nói khó nghe của Viên Tiểu Nhụy, Thủy Tư Văn vẫn lên tiếng hòa giải như trước.
Viên Tiểu Nhụy cười lạnh:
Chơi được piano đã là gì, tôi đoán là do cô ta lấy tiền của kim chủ nào đó đi học cho nên lúc ở trường mới không dám nói cho chúng ta biết…


Cạch…

Viên Tiểu Nhụy còn chưa nói xong bèn nghe thấy cửa phòng phía sau bị người ta mở ra, chỉ thấy Giang Mộ Tuyết đang đứng trước cửa nhìn hai người bọn họ.

Tôi giả tạo cái gì?
Giang Mộ Tuyết hỏi Viên Tiểu Nhụy.

Viên Tiểu Nhụy khoanh tay nhìn đi chỗ khác không nói gì.

Giang Mộ Tuyết nhấn mạnh từng câu từng chữ:
Viên Tiểu Nhụy, tôi hỏi cô, rốt cuộc tôi giả tạo cái gì?


Viên Tiểu Nhụy vốn đã khó chịu với Giang Mộ Tuyết, giờ lại thấy cô thái độ hùng hổ của cô thì sự bực tức trong người hoàn toàn bốc lên đầu:
Giang Mộ Tuyết, hôm nay là ngày vui của Giản Kỳ tôi đã không muốn nói nhiều rồi nhưng nếu cô cứ ép tôi như thế, vậy đừng trách tôi không nể mặt!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.