Chương 257: Trò cười lớn nhất thành phố cẩm
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1799 chữ
- 2022-02-06 12:14:19
Giang Mộ Tuyết sững người, cũng nhớ ra lần trước đã đồng ý với Tần Phong rồi bèn cười với anh:
Hay là giờ đi mua luôn?
Tần Phong k8hông có ý kiến gì, anh dìu Giang Mộ Tuyết lên xe.
Lúc đang đi trên đường, Giang Mộ Tuyết mới hỏi:
Anh có biết đi đâu mua không?
3
Mãi một lúc sau Giang Mộ Tuyết mới bình thường lại được:
Chuyện đó… chuyện này cứ từ từ tính cũng được…
Giang Nghị Chi nhíu mày:
Muốn để đến lúc bụng to ra rồi mới cưới à?
Giang Mộ Tuyết mở to hai mắt nhìn Giang Nghị Chi, bụng to gì chứ?
Cuối cùng là Tập đoàn Lục Đạt thắng hay Tập đoàn Giang Lăng thắng?
Tần Phong hơi nhướng mày, anh giải thích nghiêm túc như thế mà sự chú ý của cô đã sớm chạy đi đâu mất rồi.
Đương nhiên là Lục Đạt rồi.
Giang Mộ Tuyết sững người, vốn dĩ quyết định kết hôn của cô đã là rất vội vàng, chuyện tổ chức lễ cưới cô thật sự chưa từng nghĩ đến, câu
bố
này của Tần Phong suýt nữa khiến cô phun cơm ra ngoài.
Khụ… khụ…
Giang Mộ Tuyết hoàn toàn nghẹn họng.
Nhìn dáng vẻ của cô, Tần Phong vội vàng vừa lấy giấy ăn cho cô vừa vỗ lưng giúp cô thoải mái hơn.
Cô cố gắng kìm nén nỗi xót xa trong lòng, chỉ nhàn nhạt trả lời:
Trước đây từng nghe nói đến.
Tần Phong thấy cô chất chứa đầy tâm sự nên cũng không hỏi nhiều.
Sáng nay Tần Phong đã đặt vé máy bay lúc hai giờ chiều, Giang Mộ Tuyết nhìn đồng hồ rồi đột nhiên thay đổi ý định, bảo Tần Phong hủy bữa ăn ở nhà hàng đã đặt sẵn, cô dự định trở về nhà họ Giang ăn trưa xong rồi đi thẳng đến sân bay.
Thấy hai người mới đó đã về đến nhà họ Giang, Đường Hinh Văn cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Bà ta biết sáng sớm nay Giang Mộ Tuyết và Tần Phong đi đăng ký kết hôn nhưng không ngờ hai người lại trở về nhanh như thế. Vừa nghe thấy hai người muốn ăn trưa ở nhà, bà ta bèn vội vàng gọi người giúp việc xuống bếp làm cơm.
Trong bữa ăn, mọi người đang lặng lẽ ăn cơm, đột nhiên Giang Nghị Chi lên tiếng:
Định bao giờ thì tổ chức lễ cưới?
Sắc mặt của Tần Phong vẫn bình thản, anh cười:
Tiểu Tuyết quyết định, lúc nào con cũng có thể phối hợp ạ, thưa bố.
Miếng đất ở thành phố Cẩm mà anh nói có phải là miếng đất trên đường Cẩm Lạc, ở đó còn có một khu vui chơi bị bỏ hoang đúng không?
Tần Phong hơi híp mắt:
Sao em lại biết vậy Tiểu Tuyết?
Nghe được đáp án khẳng định của Tần Phong, trái tim của Giang Mộ Tuyết không khỏi có chút xót xa, khu vui chơi đó là nơi mà gần như cuối tuần nào cô cũng đến trong những năm tuổi thơ.
Nhân viên đứng trong quầy là một người phụ nữ trẻ đẹp, thấy hai người đi vào thì vội vàng lên tiếng chào:
Anh Tần, sao hôm nay anh lại đến đây?
Tần Phong cười:
Tôi đưa vợ tôi đến chọn nhẫn.
Nghe Tần Phong nói thế, sắc mặt của người phụ nữ đó bèn trở bên không được tự nhiên. Cô ta đánh giá Giang Mộ Tuyết một phen rồi mới lên tiếng:
Vâng, mời đi theo tôi.
Tần Phong đứng cạnh xe thấy Giang Mộ Tuyết một tay xách một hộp trang sức, tay kia chống nạng. Có lẽ là do chiếc váy hoa nhí màu hồng đậm quá tôn da cô, rõ ràng là động tác rất chậm rãi, dáng vẻ cũng rất ngốc nghếch nhưng anh lại chỉ cảm thấy xinh đẹp và đáng yêu.
Giang Mộ Tuyết đi đến trước mặt Tần Phong rồi nhét hộp quà cho anh:
Tần Phong, em phát hiện anh quen thuộc với thành phố Cẩm thật đấy.
Tần Phong chớp mắt:
Em đổi xưng hô đi rồi anh nói cho em nghe.
Nụ cười trên gương mặt của Giang Mộ Tuyết lập tức cứng đờ, nhớ lại buổi tối cô say xỉn rồi nôn đến mức trời đất quay cuồng, chắc chắn cô sẽ không tin dáng vẻ thảm hại đó của mình sẽ gây được ấn tượng tốt đẹp gì với người khác. Coi như cô chưa từng nói ra câu
yêu từ cái nhìn đầu tiên
này vậy.
Tần Phong lái xe rất thuộc đường, anh lái xe đến một tiểu khu cao cấp đẹp đẽ tĩnh mịch rồi dẫn Giang Mộ Tuyết vào một cửa hàng vàng bạc đá quý khá kín đáo.
Giang Mộ Tuyết nhìn bốn xung quanh, từ nhỏ cô đã nhìn thấy vô số loại trang sức quý giá, vừa nhìn cô đã thấy ngay một món trang sức để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, giá cả chắc chắn sẽ không nhỏ, mà vị trí của cửa hàng hiển nhiên tỏ rõ là chỉ để phục vụ khách quen.
Cơ thể của Tần Phong đột nhiên cứng đờ, anh quay đầu nhìn Giang Mộ Tuyết thì thấy cô đang phụng phịu, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mình.
Tần Phong đơ người mấy giây rồi quay sang nói với cô nhân viên kia:
Cho tôi xem kiểu khác.
Cô nhân viên lúng túng lấy lại cặp nhẫn rồi lấy ra một kiểu dáng khác.
Giang Mộ Tuyết thấy ánh mắt của người phụ nữ đó thì không khỏi nhíu mày. Không ngờ mới đi đăng ký kết hôn về mà cô đã bắt đầu phải đề phòng những người phụ nữ lởn vởn ở xung quanh rồi.
Người phụ nữ đưa hai người vào trong phòng rồi lấy từ trong tủ ra một cặp nhẫn đôi, Giang Mộ Tuyết cố ý sáp lại gần Tần Phong rồi đưa tay ôm chặt cánh tay anh, tuỳ tiện xem qua cặp nhẫn đôi đó.
Cô nhìn người phụ nữ đó rồi đột nhiên cố ý làm nũng:
Chồng ơi, người ta không thích cặp nhẫn này.
Tần Phong nhìn vẻ mặt đầy đe doạ của Giang Mộ Tuyết, đột nhiên hiểu ra những hành động khác thường vừa rồi của cô. Anh cười nhẹ cũng không nói gì nữa, chỉ tự giác móc từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô rồi quay người ra khỏi cửa.
Giang Mộ Tuyết cầm chiếc thẻ ngân hàng, lúc quay người lại, cô lại khôi phục lại nụ cười rạng rỡ ban nãy:
May có cô nhắc nhở nếu không tôi đã quên mất phải mua quà tặng cho bà nội rồi, vậy cô lấy mấy chiếc vòng tay đó ra đây cho tôi xem đi, tiện thể giúp cô tăng chút thành tích.
Mười phút sau, Giang Mộ Tuyết mới đi ra khỏi cửa hàng vàng bạc đá quý.
Cô nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người vào tối qua bèn quay đầu hung hăng nhìn Tần Phong, không phải người đàn ông này lại lấy cái cớ
chưa cưới đã bầu
đầy máu chó kia ra để hỏi cưới thành công đấy chứ?
Tần Phong đáp trả lại cho Giang Mộ Tuyết một ánh mắt không rõ ràng.
Con ăn xong rồi!
Mặc dù Giang Mộ Tuyết từng là khách hàng thân thiết của các cửa hàng lớn trong trung tâm thương mại, nhưng mấy năm qua số lần cô tr9ở về chỉ đếm trên đầu ngón tay, có những nơi cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Tần Phong nhìn cô:
Tiểu Tuyết, mọi chuyện hôm nay cứ 6để anh lo.
Giang Mộ Tuyết nghiêng đầu nhìn anh rồi bật cười:
Tần Phong, đừng nói với em rằng mọi chuyện đều được anh sắp xếp xong5 xuôi từ trước rồi đấy nhé.
Giang Mộ Tuyết cứ cố ý chọn lên chọn xuống, hết cả tiếng đồng hồ mới coi như đã chọn xong.
Trước khi hai người rời khỏi cửa hàng, cô nhân viên bán hàng bỗng gọi Tần Phong lại:
Anh Tần, gần đây cửa hàng mới về mấy chiếc vòng tay bằng ngọc, rất hợp với người già, anh có muốn mua tặng bà nội anh một chiếc không?
Bước chân của Giang Mộ Tuyết chợt khựng lại, cô nói với Tần Phong:
Anh ra xe đợi em.
Giang Mộc Trạch ngồi đối diện buông đũa xuống rồi rời khỏi bàn ăn.
Nhất thời Giang Mộ Tuyết cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành cúi đầu ăn rồi ậm ừ một tiếng có lệ.
Đợi đến khi ăn cơm xong, Giang Mộ Tuyết dùng chiếc va ly mình đem đến để đóng gói hết tất cả những gì mẹ cô để lại cho cô rồi chuẩn bị cùng Tần Phong ra sân bay.
Giang Mộ Tuyết nghĩ đến ban nãy vì muốn chọc tức cô bán hàng đó mà
bị ép
gọi anh bao nhiêu tiếng
chồng
bèn bực mình. Cô quay mặt đi rồi đi vòng qua sang bên ghế phụ:
Thích nói thì nói, không thích nói thì thôi.
Tần Phong bất lực khịt mũi rồi cũng kéo cửa xe ra.
Trước đây, Tập đoàn Lục Đạt và Tập đoàn Giang Lăng có cạnh tranh quyền sở hữu một miếng đất ở thành phố Cẩm, có khoảng nửa năm anh thường xuyên qua lại giữa hai thành phố.
Tần Phong nhếch miệng nở nụ cười:
Ừ đấy, bà Tần, phản ứng của em cũng không đến nỗi là quá chậm.
Giang Mộ Tuyết trừng mắt với anh, mãi mới thốt lên được một câu:
Đừng nói với em là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên đấy...
Tần Phong tỏ vẻ sâu xa:
Nếu em không nôn đầy vào người anh... thì cũng có thể lắm.
Tần Phong vừa khởi động xe vừa giải thích với Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết không ngờ Tập đoàn Lục Đạt và Tập đoàn Giang Lăng còn có mối quan hệ sâu xa như thế nên cũng không khỏi bất ngờ.
Tiệm vàng bạc đá quý này là do Giám đốc Lưu của chi nhánh thành phố Cẩm giới thiệu cho anh, anh từng đến đây mấy lần, đều là để mua quà tặng bà nội.
Giang Mộ Tuyết ngồi vào trong xe, chiếc xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Giang. Qua gương chiếu hậu, Giang Mộ Tuyết nhìn thấy Đường Hinh Văn và Giang Nghị Chi đứng ở cổng tiễn hai người. Cô nhìn người trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi đến cả biệt thự nhà họ Giang cũng biến mất.
Tần Phong, hôm nay em đã đem hết đồ của mẹ đi rồi.
Anh nói xem, có phải đàn ông đều luôn có mới nới cũ không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.