Chương 258: Trò cười lớn nhất thành phố cẩm


Mẹ cô đột nhiên mắc bệnh nặng, trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại được thì chưa đầy hai tháng sau mẹ cô đã đ8ột ngột qua đời.

Cô mãi mãi không bao giờ quên được buổi tối mẹ cô mất, chỉ trong một đêm mà bố cô đã mọc đầy tóc bạc3.
Đặt chân lên chuyến bay ngày hôm nay, cô biết cuộc đời mới của cô đã chính thức bắt đầu rồi.
Bốn giờ chiều hai người đặt chân được xuống thành phố Vân, không khí ở thành phố Vân vẫn nóng bức như trước lúc hai người đến thành phố Cẩm, Giang Mộ Tuyết xuống sân bay bèn cởi áo khoác ra.
Nhưng cô lại càng không thể nào quên cái ngày mà chính tay bố cô dẫn người phụ nữ Đường Hinh Văn kia đến trước mặt 9cô.
Ngày hôm đó, cô nhìn thấy bố cô và Đường Hinh Văn đan chặt tay vào nhau, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình trướ6c đây chẳng khác nào một trò cười.

Ừ, bà vui quá trời quá đất luôn.

Giang Mộ Tuyết cạn lời, vui quá trời quá đất? Anh dùng tính từ kiểu gì vậy?
Ngay cả cái tên của cô, Giang, Mộ, Tuyết cũng hoàn toàn trở thành một sự chế giễu vào giây phút Giang Nghị Chi đưa Đường Hinh Văn về.
Khoảnh khắc đó, Giang Mộ Tuyết cô bỗng trở thành trò cười lớn nhất thành phố Cẩm.
Nữ chủ nhân của nhà họ Giang đã thay tên đổi chủ chỉ sau một đêm.
Khoảng thời gian đó, nhà họ Giang trở thành đề tài bàn tán mỗi lúc rảnh rỗi của người dân thành phố Cẩm, những nơi Giang Mộ Tuyết đến, ánh mắt người khác nhìn cô đang từ ngưỡng mộ đã biến thành thương hại, đồng tình.
Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ, chắc chắn ngày đó cô đã bị nụ cười này mê hoặc rồi cho nên lúc ở quán bar đó cô mới có thể dễ dàng dốc lòng nói hết mọi chuyện mà mình vẫn luôn cất giấu ra như thế. Cô vẫn còn nhớ lúc cô nói ra những chuyện này, cô bình tĩnh một cách lạ thường.
Người đàn ông này có khả năng khiến người khác yên tâm.

Nhà tân hôn của chúng ta.

Trong lòng Giang Mộ Tuyết bắt đầu nổi sóng:
Thật ra tiểu khu Ngân Hà cũng tốt mà.

Cuối cùng, cô chạy trốn, cô chạy trốn đến thành phố Vân, một nơi không ai biết đến cô để bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới.
Từ đó, tất cả mọi thứ ở thành phố Cẩm bị cô chôn vùi sâu dưới đáy lòng.
Một tiếng sau, chiếc xe chậm rãi tiến vào một khu biệt thự trong thành phố, tuy cảm giác về phương hướng của Giang Mộ Tuyết hơi kém nhưng cũng đại khái biết được nơi này thuộc khu Vân Trung, nhìn biệt thự xây ở trung tâm thành phố như thế này là có thể đoán được giá của nó như thế nào rồi.
Mãi cho đến khi Tần Phong dẫn cô vào trong biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện bên trong trống rỗng chẳng có thứ gì, giống như chưa từng có ai đến ở vậy.
Giang Mộ Tuyết bất lực, nhìn kiểu này chắc chưa ở được đâu.
Tần Phong lên tiếng:
Trước đây bà nội có đưa cho anh phương án thiết kế trang trí nhưng anh chưa quyết định, mấy ngày nữa bọ họ sẽ đưa phương án mới đến, đến lúc đó em lựa chọn nhé.

Vừa nghe Tần Phong nhắc đến con, Giang Mộ Tuyết lập tức ngồi dậy:
Suýt nữa thì em quên mất, anh nói thật đi, có phải anh lừa bố em bảo là em có thai nên ông mới đồng ý cho chúng ta kết hôn đúng không?

Tần Phong ho khan:
Lúc đó, tạm thời anh chưa nghĩ ra được cách nào hay hơn.

Làm sao có thể bắt cô chấp nhận chuyện mà cô từng cho rằng tình yêu nồng thắm của 5bố mẹ cô trước đây chỉ toàn là giả dối?
Làm sao có thể bắt cô đối mặt với người bố mà cô từng cho rằng là một người bố tốt trong khi mẹ cô mất chưa đầy ba tháng đã lấy người khác về?
Vừa về đến chung cư, Giang Mộ Tuyết gần như lập tức ngã lăn ra ghế xô pha, khoảng thời gian sống ở chung cư của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết thật sự đã có tình cảm với nơi này rồi, cứ nghĩ đến chuyện sau này phải chuyển đi là cô lại cảm thấy không nỡ.
Tần Phong nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh cười:
Nếu em thật sự thích nơi này thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở đây, nhưng sau này có con rồi thì nơi này không phù hợp nữa, cho nên em vẫn phải bỏ tâm trí vào chuyện trang trí nhà mới đi.

Đi được nửa đường, Giang Mộ Tuyết phát hiện đây không phải đường đi về tiểu khu Ngân Hà.
Cô cảm thấy kỳ lạ:
Tần Phong, chúng ta đang đi đâu đây?


Vâng.
Giang Mộ Tuyết nói xong bèn bổ sung thêm một câu:
Em thật sự cảm thấy tiểu khu Ngân Hà rất tốt, sao anh không tự chọn đi?

Tần Phong nhìn cô với vẻ đầy ẩn ý sâu xa:
Anh bận đi làm, phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Xì, có công việc thì ghê gớm lắm chắc.
Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết đi loanh quanh cho quen, hai người ở lại đến gần tối mới quay trở về tiểu khu Ngân Hà.
Một lần nữa Tần Phong lại không cho cô đi bộ, trực tiếp cưỡng ép cõng cô lên lưng.
Giang Mộ Tuyết cảm thấy rất mất mặt, cô vùi đầu vào vai Tần Phong, lấy áo vest trùm lên đầu mình, hai người đi thẳng ra khỏi sân bay.

Tiểu Tuyết, anh sẽ không như vậy đâu.
Giọng nói dịu dàng ấm áp của Tần Phong kéo Giang Mộ Tuyết trở về hiện thực.
Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn anh, anh vẫn cười dịu dàng như thế, dường như cho dù có gặp phải chuyện gì thì anh cũng vẫn có thể giữ được nụ cười dịu dàng ấm áp đó vậy.

Bà nội đã chuẩn bị nhà tân hôn cho anh từ lâu rồi, anh cưới vợ xong thì sẽ phải chuyển đến đó, hiện giờ em là vợ anh, đương nhiên là anh phải đưa em đi xem rồi.

Vừa nghe thấy anh nhắc đến bà nội, Giang Mộ Tuyết đã nghĩ ra ngay:
Anh nói với bà chuyện chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi sao?

Giang Mộ Tuyết muốn phát điên:
Bố em biết rồi nên bà cũng sẽ sớm biết thôi, mấy tháng nữa anh bắt em phải buộc gối vào bụng để đóng kịch à?


Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết chằm chằm:
Tiểu Tuyết, em đang nghi ngờ năng lực của anh đấy à?



Chuyện này không liên quan gì đến năng lực của anh, quan trọng là bụng em…
Giang Mộ Tuyết mở to mắt nhìn anh, khoan đã, hình như cô hiểu ý của Tần Phong là gì rồi. Ý của anh… chắc không phải là sẽ để cô mang thai thật đấy chứ…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.