Chương 263: TAI NẠN XE


Nghe Lục Chi Vũ nói thế, Thẩm Thiên Trường bèn cầm điện thoại lên xem.


Vâng, bây giờ em đi đây.


Cô đứng dậy khỏi xô pha rồi đi về8 phòng mình thay quần áo.
Những bước đi kỳ lạ và chiếc nạng trong tay phải của người đó đã nói lên rằng đó là một người tàn tật. Thẩm Thiên Trường cũng chỉ nhìn lướt qua rồi không chú ý đến nữa.
Hai người cầm ô đi lướt qua nhau, Thẩm Thiên Trường mới đi được vài bước đã nghe thấy giong nói của người phía sau:
Cô Thẩm.

Bước chân của Thẩm Thiên Trường khựng lại.
Ông ta đi đến trước mặt Thẩm Thiên Trường:
Cô Thiên Trường, tôi đã đợi cô lâu lắm rồi.

Thẩm Thiên Trường nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ:
Đợi tôi sao?

Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng:
Đúng vậy, Thẩm Tinh Như từng giao cho tôi một số thứ bảo tôi giao cho cô.

Thật ra bà còn đẹp hơn so với ấn tượng khắc sâu trong lòng Thẩm Thiên Trường, nụ cười trên ảnh cũng ấm áp hơn so với nụ cười trong trí nhớ của cô, bà ấy là mẹ nuôi của cô, Thẩm Tinh Như.
Cô đặt bó hoa cúc trắng lên phía trước bia mộ. Trước mộ cũng có mấy bó hoa cúc trắng đã bị nước mưa làm ướt hết, chứng tỏ trước đó không lâu đã có người từng đến đây.
Vào ngày này hằng năm, người nhà họ Thẩm đều sẽ đến đây thăm Thẩm Tinh Như. Nhiều khi Thẩm Thiên Trường cũng không sao hiểu nổi, có lúc người nhà họ Thẩm cho cô cảm giác bọn họ đã hoàn toàn quên mất Thẩm Tinh Như rồi nhưng cứ đến ngày này là họ lại làm một ngày giỗ thật trang trọng cho bà. Thời gian nhất định là trước chín giờ sáng đến mộ, trước mười giờ trở về, nến thơm, tiền giấy, đồ cúng, hoa tươi không thiếu thứ gì.
Người đó đưa chiếc hộp cho Gene, Gene đưa nó cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường đưa tay nhận lấy, chiếc hộp rất nhẹ giống như chẳng có gì bên trong bởi vì cô gần như không cảm nhận được trọng lượng của nó.

Tại sao tới hôm nay mới đưa cho tôi?
Thẩm Thiên Trường hỏi. Nếu đây là di vật mà Thẩm Tinh Như để lại cho cô khi qua đời, vậy thì ông ta nên đưa cho cô từ sớm mới phải chứ?
Không biết đã đứng được bao lâu, Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi rồi nói nhỏ chỉ để một mình mình nghe thấy:
Mẹ, con về đây.

Dứt lời cô quay người đi về phía cổng nghĩa trang.
Vừa đi đến giữa khu nghĩa trang, bên ngoài cổng lại có người đi vào. Người đó có dáng người cao lớn, mặc một bộ vest màu đen trang trọng, khuôn mặt của người đó bị giấu sau chiếc ô màu đen khiến người ta không thể nhìn thấy.

Cô Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường quay người thì thấy người đàn ông đó đang đứng cách cô không xa, người đó hơi giơ cao ô lên, để lộ ra khuôn mặt không mấy trẻ trung nữa. Nhưng từ đường nét khuôn mặt, không khó để nhận lúc còn trẻ ông ta cũng có một ngoại hình tuấn tú.
Mà lúc này, ngoài chiếc ô ông tay đang cầm trong tay thì trên tay còn có thêm ba đóa tường vi đỏ, màu sắc bắt mắt của hoa tường vi không hề ăn nhập với vẻ trang trọng nghiêm túc của nghĩa trang, thậm chí còn hơi chướng mắt.
Lần nào Thẩm Thiên Trường cũng đứng phía sau bọn họ, lặng lẽ cúi đầu hoàn thành hết những gì họ yêu cầu, sau đó lại lặng lẽ theo họ về.
Chỉ trừ năm nay, Thẩm Thiên Trường cố ý tránh người nhà họ Thẩm, tự một mình mình đến.
Nghĩa trang Tiêu Mục rất yên tĩnh, mặc dù mưa rơi xuống ô nhưng lại không nghe thấy tiếng gì. Thẩm Thiên Trường đứng trước mộ của Thẩm Tinh Như, cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tôi không quen chú.
Thẩm Thiên Trường lên tiếng.

Nhưng tôi quen cô, cô là con gái của Thẩm Tinh Như, Thẩm Thiên Trường.

Đáy lòng của Thẩm Thiên Trường đột nhiên dậy sóng, bởi vì đây là lần đầu tiên người khác gọi cô là
con gái của Thẩm Tinh Như
chứ không phải là
con nuôi của nhà họ Thẩm
.
Thẩm Thiên Trường cười:
Em sẽ về nhanh thôi.

Nói chuyệ6n với Lục Chi Vũ xong, Thẩm Thiên Trường ra khỏi cửa đến gara lấy xe. Sau khi ra khỏi Cẩm Viên thì lái thẳng về phía tây thành phố.
Hai ti5ếng sau, chiếc xe lái vào một nghĩa trang ở khu Vân Tây.
Thẩm Thiên Trường dừng xe ở bãi đậu xe ngoài cổng nghĩa trang, cô cầm bó hoa cúc trắng ở ghế phụ lên rồi xuống xe.
Lúc này, cơn mưa đã bắt đầu trở nên nặng hạt, Thẩm Thiên Trường cầm chiếc ô màu đen cán dài chậm rãi đi vào trong nghĩa trang. Cô đi qua từng tấm bia mộ, mãi cho đến khi nước mưa làm ướt hết ống quần thì cô cũng dừng lại ở phía trước một bia mộ không bắt mắt nằm ở trong góc.
Người phụ nữ trong tấm ảnh trên bia mộ cười tươi như hoa, mười mấy năm rồi chưa hề thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường nghiêm túc ngắm nhìn bà thật kỹ.

Chú và Thẩm Tinh Như là…

Có quan hệ gì?

Tôi là bạn của bà ấy, tôi tên là Gene.

Lúc ra khỏi phòng, Lục Chi Vũ thấy toàn thân Thẩm Thiên Trường mặc đồ đen, ngay cả chiếc ô trong tay cũng là màu3 đen nốt thì không khỏi nghi ngờ:
Em tham dự tang lễ à?


Vâng.
Thẩm Thiên Trường trả lời.
Lục Chi Vũ cảm nhận được sự kỳ lạ của9 Thẩm Thiên Trường nhưng cuối cùng chỉ hỏi thêm một câu:
Lúc nào em về?

Thẩm Tinh Như chưa bao giờ tiết lộ cho người khác biết chuyện bà thích hoa tường vi, ít nhất là trong ba năm Thẩm Thiên Trường sống cùng với bà.
Thẩm Thiên Trường đến cổng nghĩa trang, cô ngồi trong xe đợi mười mấy phút, cuối cùng người đàn ông đó cũng xuất hiện lần nữa.
Thẩm Thiên Trường xuống xe đi theo ông ta đến phía trước một chiếc xe MPV màu đen, một người đàn ông mặc quần áo đen từ trên xe bước xuống, trong tay còn cầm một chiếc hộp màu xanh lam.
Thẩm Thiên Trường nhìn bó hoa trong tay ông ta:
Được.

Còn chưa quay người, Gene đã giơ đóa hoa tường vi trong tay lên:
Loài hoa mà bà ấy thích nhất là hoa tường vi, bà ấy từng nói với tôi rằng sau khi ra đi, bà ấy cũng chỉ nhận hoa tường vi thôi, cho nên nếu lần sau có đến thì cô hãy đem hoa tường vi đến nhé, có lẽ bà ấy sẽ rất vui.

Thẩm Thiên Trường nhướng mày không khỏi cảm thấy bất ngờ, bởi vì Triệu Hàm không hề thích những loài hoa giống như tường vi như thế này cho nên nhà họ Thẩm rất ít khi xuất hiện các loài hoa như hoa hồng tường vi, ngay cả hoa hồng leo mà các nhà thường trồng trong vườn cũng không có.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cũng bắt đầu hiện lên vẻ kinh ngạc. Từ sau khi Thẩm Tinh Như mất, mười mấy năm qua, cô không hề nghe thấy bất cứ tin tức nào về những người có liên quan đến Thẩm Tinh Như, cho dù là những người bạn có quan hệ thân thiết với bà khi bà còn sống thì sau khi bà mất cũng chưa từng đến hỏi thăm lấy một lần.
Cô chắc chắn rằng chưa bao giờ gặp người đàn ông tên Gene này.

Cô Thiên Trường, bây giờ tôi đi thăm bà ấy, đợi thăm xong tôi sẽ giao đồ cho cô.


Bởi vì bà ấy nói phải đợi đến khi một mình cô tới đây, tôi mới có thể giao đồ cho cô. Năm nào tôi cũng chờ ở đây, nhưng chỉ có năm nay cô mới đến một mình.


Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra, mười mấy năm qua, lần nào cô cũng đến đây với người nhà họ Thẩm. Còn người đàn ông này, vì muốn giao đồ của Thẩm Tinh Như cho cô mà đã đợi chờ từng ấy năm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.