Chương 264: TAI NẠN XE


Một lúc sau, cô đóng chiếc hộp lại nhưng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.

Cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi thẳng cho Lục 8Chi Cửu.

Trong nước là ngày 13 tháng 9, em đến phía tây thành phố rồi.
Lục Chi Cửu nói bằng giọng khẳng định.
Thẩm Thiên Trường bất lực, quả nhiên không thể giấu được anh:
Vâng, em đến thăm bà ấy rồi.

Thẩm Thiên Việt tươi cười:
Xin lỗi, vì em chặn số của anh nên anh chỉ có thể lựa chọn cách hơi cực đoan một chút.

Thẩm Thiên Trường lạnh lùng nhìn anh ta:
Anh có chuyện gì không?

Thẩm Thiên Việt chửi thề:
Chết tiệt!

Anh ta nhanh chóng quay về xe khởi động rồi nhấn ga đuổi theo.

Nói chuyện với anh.


Em không rảnh!

Thẩm Thiên Trường nghiến răng, hung hăng nhìn anh ta:
Thẩm Thiên Việt, anh đúng là một tên điên!

Thẩm Thiên Việt cười nhạt:
Cho bên bây giờ em đã có thời gian nói chuyện với anh chưa?

Nhưng không ngờ Thẩm Thiên Việt cũng cứ mặc kệ mà cứ lao qua, cuối cùng Thẩm Thiên Trường chỉ nghe thấy một tiếng va chạm lớn, xe của Thẩm Thiên Việt biến mất khỏi gương chiếu hậu của cô.
Thẩm Thiên Việt bị tai nạn xe rồi!
Thẩm Thiên Trường cũng bắt đầu học những xe khác điên cuồng bấm còi nhưng Thẩm Thiên Việt vẫn coi như không nghe thấy, vẻ mặt của anh ta bình thản không chút thay đổi nào.
Thẩm Thiên Trường ngồi trong xe nhìn vẻ mặt của anh ta rõ ràng là đang muốn nói
Hoặc là em nói chuyện với anh, hoặc là cứ dây dưa như thế này.

Thẩm Thiên Trường nói xong bèn quay về khởi động xe, Thẩm Thiên Việt thấy cô như thế bèn đứng khoanh tay trước mui xe, nhìn cô với vẻ mặt thích thú.
Lúc này, con đường đã hoàn toàn bị tắc nghẽn rồi, một hàng xe phía sau bị Thẩm Thiên Việt làm tắc đường bấm còi inh ỏi, có chủ xe không nhịn được đã bắt đầu chửi mắng.
Lại thấy một người từ trên chiếc xe đó bước xuống, sau khi nhìn rõ người đó, Thẩm Thiên Trường không khỏi sững người, nhưng chưa đến một phút sau cô cũng đẩy cửa xe đi xuống.

Thẩm Thiên Việt, anh bị điên à?
Anh ta muốn chết nhưng cô không muốn chết cùng đâu!
Thẩm Thiên Việt cười nhìn Thẩm Thiên Trường gọi một tách cappuccino, bản thân anh ta gọi một ly cà phê không thêm sữa.
Thẩm Thiên Trường không ngờ vẫn còn có một ngày cô và Thẩm Thiên Việt có thể ngồi lại với nhau như thế này. Cô vạch rõ ranh giới với nhà họ Thẩm, trong đó bao gồm cả Thẩm Thiên Việt.
Tài xế chiếc xe đó thấy đường đang bị tắc đã bực mình lắm rồi nhưng sau khi hạ kính xe xuống nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Trường, sự tức giận trong lòng lại không cách nào phát tiết ra được.
Thẩm Thiên Việt không biết Thẩm Thiên Trường nói gì với người đó, anh ta chỉ loáng thoáng nghe thấy cô nói cảm ơn.
Giọng nói của Lục Chi Cửu hơi mơ màng, giống như bắt máy trong lúc đang ngủ.

Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường g3ọi anh.
Lần đầu tiên Thẩm Thiên Trường gặp phải tình huống như thế này, trái tim của cô như sắp bay ra ngoài, cho dù có ghét cả nhà họ Thẩm thì cô cũng chưa bao giờ muốn Thẩm Thiên Việt chết.
Cô bước vội đến cạnh xe của Thẩm Thiên Việt, lúc nhìn thấy vị trí lái xe không có ai cô mới thở phào. Cô ngẩng đầu nhìn sang vị trí bên cạnh thấy Thẩm Thiên Việt đang gọi điện thoại.
Thẩm Thiên Trường cũng biết rõ lúc này bên nước M đang là sáng sớm nên không nói quá nhiều với Lục Chi Cửu mà để anh tiếp tục nghỉ ngơi.
Hai người nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Thiên Trường trở về trong xe. Vừa mới lái xe ra khỏi nghĩa trang thì một chiếc xe màu đen đột ngột lao đến chắn ngang đường đi của cô.
Từ khi bị Thẩm Thiên Trường chặn số, Thẩm Thiên Việt đã không còn được nghe thấy giọng của cô nữa, nhưng anh ta biết chắc chắn hôm nay Thẩm Thiên Trường sẽ đến, cho nên sau khi về đến nhà họ Thẩm, anh ta lại lái xe quay lại, chỉ thiếu chút nữa là lỡ mất cơ hội gặp được Thẩm Thiên Trường.
Trong tình huống khẩn cấp, anh ta chỉ đành đánh mạnh vô lăng để chặn xe của Thẩm Thiên Trường lại.
Ý thức được rằng đã xảy ra tai nạn, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn sợ hãi. Cô vội vàng đạp phanh, dừng xe ở ven đường.
Cô xuống xe chạy vội về phía sau thì nhìn thấy xe của Thẩm Thiên Việt bị một chiếc xe bảy chỗ màu bạc đẩy vào sát bên đường, thân xe bị lõm vào một mảng lớn, trên đường cũng bắt đầu có người vây xem.

Thẩm Thiên Trường, hôm nay là ngày gì?


Ngày 12 tháng 8 âm lịch.
Thẩm Thiên Trường cố ý cắt c5âu lấy nghĩa.

Ừ.

Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường lại lặp lại.
Lục Chi Cửu im lặng một lát:
Thẩm Thiên Trường, sau này năm nào anh cũng sẽ đi cùng em.

Thẩm Thiên Trường vẫn cười như cũ:
Được.

Thẩm Thiên Trường trở về xe, mãi cho đến khi chiếc xe phía sau bắt đầu lùi để nhường đường cho Thẩm Thiên Trường, cô nhanh chóng kéo cần số rồi điên cuồng xoay vô lăng, trực tiếp quay đầu xe.
Thẩm Thiên Việt lập tức hiểu ra ý đồ của cô, anh ta đứng lên muốn ngăn cản nhưng Thẩm Thiên Trường lại nhanh hơn một bước, cô đạp chân ga xông ra ngoài.
Nửa tiếng sau.
Thẩm Thiên Trường và Thẩm Thiên Việt ngồi trong một quán cà phê.
Lúc này Thẩm Thiên Việt cũng quay đầu nhìn cô, vì bị xe đâm nên trán anh ta sưng một cục lớn, khóe miệng rỉ ra một dòng máu.
Thấy Thẩm Thiên Trường quay lại, Thẩm Thiên Việt nở nụ cười đắc ý:
Thẩm Thiên Trường, em vẫn quan tâm đến anh.

Thẩm Thiên Trường giật mình vội vàng giẫm mạnh phanh xe, suýt chút nữa là đã đâm vào thân chiếc xe đó rồi.
Cô hoảng hồn ngẩng đầu, trong lòng không khỏi chửi thầm. Hung thần đường phố thật sự muốn hại chết người khác mà!
Không ngờ sau khi xuống xe Thẩm Thiên Trường lại mắng như tát nước, tuy có kinh ngạc nhưng Thẩm Thiên Việt cũng cảm thấy vui mừng.
Trước đây ở nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường luôn lễ phép và kính trọng anh ta, chưa bao giờ anh ta thấy Thẩm Thiên Trường nóng nảy như thế này.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta, đột nhiên cô cảm thấy người này vừa xa lạ vừa đáng sợ.
...

Ừ?
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường có gì đ9ó không đúng lắm, Lục Chi Cửu hoàn toàn tỉnh ngủ:
Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Thẩm Thiên Trường khịt mũi cười:
Không có gì, em 6chỉ đang nhớ anh thôi.

Thẩm Thiên Trường cứ nghĩ chắc là Thẩm Thiên Việt sẽ không đuổi theo đâu nhưng cô không ngờ bản thân đã đánh giá thấp sự kiên trì của Thẩm Thiên Việt. Cô lái xe không mục đích, Thẩm Thiên Việt cũng bám theo sát ở phía sau. Thật sự là không làm sao mà cắt đuôi được!
Thẩm Thiên Trường bực mình, cô lao thẳng qua đèn vàng ở ngã tư phía trước, vừa lao qua thì đèn giao thông cũng chuyển sang màu đỏ.
Thẩm Thiên Trường không ngờ một người lạnh lùng từ trong xương tủy như Thẩm Thiên Việt lại có thể làm ra chuyện ấu trĩ như thế này nên nhất thời cũng cảm thấy đau đầu.
Suy nghĩ mất giây, đột nhiên Thẩm Thiên Trường để ý qua gương chiếu hậu thấy phía sau xe cô chỉ có một chiếc xe đang dừng. Cô bèn đi đến cạnh chiếc xe phía sau rồi gõ cửa kính.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.