Chương 343: Vợ của... tần phong


Bởi vì đại đa số những căn biệt thự trong khu đô thị đều mang tính chất công việc nên sau giờ làm việc là rất ít người.
Công tác xanh hóa xung quanh được tiến hành rất tốt, cây cối cao lớn, những tòa kiến trúc ẩn hiện trong tán cây, khung cảnh 3thanh tĩnh, không khí cũng rất trong lành.

Mở nhà hàng ở đây thì rõ ràng là không hề quan tâm tới số lượng khách hàng.9


Đây là nơi các anh thường tới à?

Nhưng hôm nay gặp lại, cô đứng bên cạnh Tần Phong, anh ta bỗng cảm thấy cô như biến thành một con người khác. Rõ ràng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng lại có cảm giác như một tiểu thư cành vàng lá ngọc, có khí chất, có khí thế.
Phùng Tiêu thừa nhận mình hơi ghen tỵ, bình thường cái thằng nhóc Tần Phong này luôn tỏ ra không gần nữ sắc, lấy đâu ra nhiều diễm phúc thế không biết?
Tần Phong nhìn Phùng Tiêu một cái là biết ngay anh ta đang nghĩ gì. Anh nói thản nhiên:
Tiểu Tuyết, đây là Phùng Tiêu, bạn cùng phòng của anh hồi đại học.

Vương Gia Hủ hoàn hồn lại:
Công trường chứ còn từ đâu nữa.

Gia đình Vương Gia Hủ làm về xây dựng, gần đây anh mới bị bố mình đày vào một công trường ở thành phố Vân, nói là để rèn luyện, nhưng thực chất là trừng phạt sau khi anh đụng hỏng ba chiếc xe trong nhà.
Vương Gia Hủ nhìn Tần Phong, anh mặc vest đi giày da, cô gái bên cạnh chỉ có thể nói là rất đẹp, ngay cả tên Phùng Tiêu luôn không đứng đắn cũng ăn mặc vô cùng chỉnh tề, sau đó anh ấy lại nhìn bản thân mình, bộ quần áo đang mặc sắp búng ra bụi được rồi.
Ngày nào cũng ở công trường thế này, ngày nào cũng đối mặt với một đám đàn ông cẩu thả bỗ bã, bố anh muốn nhà họ Vương không có người nối dõi đây mà. Ngày mai anh phải đi xin bố anh thả anh ra, cho dù quỳ xuống van xin cũng được!
Trong lòng Vương Gia Hủ đang gạt lệ cho mình, nhưng trên mặt lại phải mỉm cười:
Ha ha, chào cô Giang, cô có thể gọi tôi là lão Tứ.

Thấy Vương Gia Hủ sắp nghẹn thành nội thương rồi, Phùng Tiêu cũng phải cố gắng nhịn cười. Nhưng trong lòng anh ta vẫn thấy thăng bằng hơn, nghĩ lát nữa vẫn còn Vưu Mộc, anh ta cảm thấy vụ đả kích nội tâm chiều nay đã được an ủi phần nào rồi.
Móe, chuyện gì thế này?
Cảm nhận được hai ánh mắt đổ dồn về phía mình, trên mặt Phùng Tiêu hiện lên nụ cười chột dạ, anh ta vội vàng chỉ vào Giang Mộ Tuyết để giải vây cho mình:
Ha ha, hôm nay Tần Phong dẫn vợ tới, cậu không mau chào hỏi đi.

Vợ?
Sau khi giới thiệu một cách máy móc, Giang Mộ Tuyết còn định vươn tay ra bắt tay với anh ấy, nhưng người đàn ông bên cạnh cứ cầm chặt tay cô.
Cô lập tức cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông này, anh đang ghen sao?
Rốt cuộc lúc này Vương Gia Hủ cũng sực hiểu, anh đột nhiên vỗ bàn, nhìn Tần Phong với vẻ mặt không thể tin được:
Người anh em, cậu kết hôn rồi hả?

Vương Gia Hủ nhìn Giang Mộ Tuyết.
Tần Phong nghiêng đầu nói với Giang Mộ Tuyết:
Đây là Vương Gia Hủ, nhỏ tuổi nhất trong phòng ngủ bọn anh.


Chào anh Vương, tôi là Giang Mộ Tuyết, là vợ của Tần Phong.


Đù má, lão Phùng cậu đổi tính rồi hả, chọn một nơi cao cấp thế này, làm tôi suýt thì không vào được…

Vừa nói Vương Gia Hủ vừa vào phòng, nhìn thấy Tần Phong và Giang Mộ Tuyết ngồi ở vị trí trên cùng, anh ấy lập tức ngớ người ra.
Tần Phong nhìn bộ đồ công nhân màu xám của Vương Gia Hủ, trên ống tay áo còn dính những đốm xi măng, anh bỗng nhíu mày lại:
Cậu từ đâu tới đây vậy?


Cô Giang, tôi lớn tuổi nhất trong phòng ngủ bọn tôi, sau này cô cứ gọi tôi là lão Phùng như Tần Phong là được.

Giang Mộ Tuyết cười gật đầu.
Tần Phong vừa cầm tay Giang Mộ Tuyết ngồi xuống thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của Vương Gia Hủ.
Giang Mộ Tuyết cảm thấy không thể chơi thân với Phùng Tiêu được, nếu không thì rất dễ bị dạy hư.

Mặc dù em tin tưởng anh, nhưng những lúc như vậy rất khó tránh khỏi tình huống ỡm ờ chấp nhận.


Ừm, anh biết, đợi ăn xong bữa cơm lần này anh sẽ cho cậu ta vào danh sách đen.


Anh chưa gọi bao giờ.

Giang Mộ Tuyết không hiểu:
Gọi cái gì?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Tần Phong bỗng cảm thấy mình đang lạy ông tôi ở bụi này.

Mới đăng ký kết hôn một thời gian trước.

Vương Gia Hủ tức khắc hóa đá, nếu anh nhớ không nhầm thì trong buổi tụ tập lần trước cô Giang này vẫn chưa phải bạn gái của cậu ta, nhanh như thế mà đã lấy nhau rồi à?
Bây giờ nhìn lại Giang Mộ Tuyết ở bên cạnh, khuôn mặt này, khí chất này… Tức chết mất! Vương Gia Hủ vừa bội phục Tần Phong lại vừa cảm thấy xót xa cho bản thân mình.
Nhìn vào mắt anh, Giang Mộ Tuyết bỗng nhớ tới nơi mà hai người gặp nhau lần đầu tiên. Đó quả thật là nơi thích hợp để xã giao thương nghiệp, bởi vì ở đó không chỉ có ăn uống, mà còn có thể thỏa mãn
thú vui
.
Trong Lục Đạt, đó là lựa chọn đầu tiên của bộ phận quan hệ công chúng khi cần xã giao thương nghiệp, mặc dù trong bộ phận quan hệ công chúng quả thực là có một số giao dịch ngầm, nhưng những giao dịch công khai thì vẫn cần những nơi như thế.
Được rồi, cô không thể nghĩ những cuộc tụ tập của đàn ông là tốt được.
Thấy Tần Phong ăn mặc ra dáng như vậy, anh ta không khỏi

một tiếng trong lòng, ngay sau đó lại nhìn thấy Giang Mộ Tuyết ở phía sau anh.
Lúc trước anh ta đã gặp Giang Mộ Tuyết hai lần. Lần đầu tiên chỉ nhìn từ xa, nhưng nhờ vào khứu giác nhạy bén với mỹ nữ, anh ta dễ dàng nhớ được khuôn mặt này, vậy nên lần thứ hai gặp cô, anh ta còn chủ động chào hỏi.
Mặc dù lúc trước anh ta cảm thấy Giang Mộ Tuyết khá đẹp, nhưng cứ cảm thấy thiếu chút khí chất. Nói thế nào nhỉ, có thể là bởi vì anh ta đã gặp quá nhiều mỹ nữ rồi, Giang Mộ Tuyết khiến người ta cảm thấy đẹp một cách nhạt nhẽo?

Không phải, bọn họ cũng chưa tới bao giờ.

Giang Mộ Tuyết không b6iết vì sao Tần Phong luôn tìm được những nơi như thế này, cửa hàng vàng bạc đá quý ở thành phố Cẩm lần trước cũng thế.

Vậy bọn anh thường tới nơi nào?

Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết.
Bàn tay của Phùng Tiêu khựng lại trên không trung một cách lúng túng, nhìn về phía Tần Phong thì thấy được sự cảnh cáo trong mắt anh.
Xì!
Phùng Tiêu rút tay về, anh ta trợn trắng mắt. Mặc dù anh ta thích mỹ nữ thật, nhưng vẫn hiểu đạo lý không thể ngấp nghé vợ bạn, cái liêm sỉ tối thiểu của con người anh ta vẫn phải có chứ?!



Hai người được nhân viên phục vụ dẫn tới cửa phòng.
Mở cửa ra thì đã thấy Phùng Tiêu ở trong đó rồi, anh ta là người tới sớm nhất.
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng hiểu ra ý của anh là gì, cô rút tay mình ra khỏi cánh tay anh rồi hừ lạnh một tiếng.

Ai biết được.

Tần Phong lại nắm lấy tay cô thề thốt:
Mỗi lần bọn anh tụ tập là chỉ có một mình Phùng Tiêu thích gọi người tới thôi.

Giang Mộ Tuyết cười đáp:
Vâng, em biết, lúc trước em đã từng gặp anh ấy rồi.

Dứt lời, cô vươn tay về phía Phùng Tiêu một cách tự nhiên:
Anh Phùng, tôi là Giang Mộ Tuyết, đồng thời cũng là vợ của… Tần Phong, có thể sau này chúng ta sẽ thường xuyên tiếp xúc với nhau.

Phùng Tiêu nhìn bàn tay nõn nà trước mặt mình, chủ nhân của đôi tay ấy vẫn đang cười, mang tới cảm giác dịu dàng quyến rũ. Anh ta thừa nhận mình hơi rung động, đang định vui vẻ vươn tay ra bắt tay cô thì lại bị ai đó giành trước mất.
Chẳng bao lâu sau Vưu Mộc cũng đến. Mặc dù hơi sửng sốt khi nhìn thấy Tần Phong và Giang Mộ Tuyết, nhưng anh vẫn coi như bình thường, chủ yếu là bởi vì bình thường anh chất phác quen rồi, có thể tỏ ra bình tĩnh trong mọi tình huống.

Nhưng lúc biết chuyện Tần Phong đã kết hôn, trên mặt anh ấy cũng xuất hiện biểu cảm y như Vương Gia Hủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.