Chương 342: Nếu không bọn họ sẽ ghen tỵ với anh lắm


Tần Phong lắc đầu:
Từ nhỏ bà nội đã không bao giờ ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì mà anh không thích, nếu khi đó anh thi vào Học viện Mỹ thuật, b8à sẽ tìm người dạy riêng kiến thức về thương mại cho anh.



Vậy cuối cùng vì sao lại không đi?


Ừm.

Hai người trở về tiểu khu Ngân Hà.

Vốn dĩ đây là món quà để tặng cho anh, nhưng nếu không có anh thì chắc em đã làm hỏng nó luôn rồi.

Tần Phong xoa đầu cô:
Cứ coi như món quà dành cho hai chúng ta vậy.

Giang Mộ Tuyết bỗng cảm thấy chua xót, bởi vì trong mối tình lần trước, thậm chí Trịnh Kỳ còn chưa từng giới thiệu cô cho bạn bè của anh ta.

Được, em đi cùng anh.


Bởi vì Học viện Mỹ thuật ở nước n3goài.

Giang Mộ Tuyết hơi ngơ ngác, cô nhớ lúc trước Tần Phong ở lại trong nước là vì Diệp Linh Khê, thậm chí đến việc lựa chọn trường học9 lúc điền nguyện vọng cũng là vì thành phố mà cô ta ở.
Giang Mộ Tuyết không né tránh, cô chỉ thấy ngạc nhiên trước hành động này của anh.
Tần Phong lau mấy lần mà vết bẩn vẫn còn đó.
Giang Mộ Tuyết đỏ mặt nói:
Sao vậy, anh Lưu?


Bên này có một nơi chúng tôi đã xem xét tình hình thực tế, có thể sẽ có sai sót so với bản thiết kế, chi bằng cô tới xem thế nào?


Sao anh không nhắc nhở em vậy hả?
Giang Mộ Tuyết vừa phàn nàn vừa lau phẩm màu trên mặt mình thật mạnh.
Nhưng đúng như những gì Tần Phong nói, không thể lau đi được.

Hình như không lau được.


Hử? Trên mặt em dính cái gì à?
Giang Mộ Tuyết tỏ vẻ hoang mang.
Lúc ra khỏi phòng vào phòng khách, Giang Mộ Tuyết thấy Tần Phong cũng đã thay quần áo rồi.
Bộ vest màu xanh thẫm tối màu khiến làn da của anh trông rất trắng, ngũ quan tuấn tú nhưng không quá chói mắt, trên người toát lên khí chất khiến người ta cảm thấy thoải mái, như một thiếu gia nhà giàu.
Mà bức tranh này rõ ràng là hình ảnh anh mang cúc họa mi về cho cô sau lần cầu hôn thất bại, trong căn chung cư màu lam khói đơn điệu của anh.
Cô muốn dùng cách này để nói với anh rằng thực ra lúc ấy cô đã thích anh rồi, chỉ có điều chính cô cũng không nhận ra mà thôi.
Mãi đến khi bên ngoài vọng tới tiếng gọi:
Cô Giang.

Đốc công mở cửa ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng hai người buông nhau ra. Dù sao cũng là người từng trải, thừa hiểu sự ngọt ngào của vợ chồng son, vậy nên anh ấy vẫn cười ha ha, vờ như không nhìn thấy.
Tần Phong ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn một nơi cho Phùng Tiêu, còn nói thêm: [Bảo bọn họ ăn mặc đứng đắn vào, nếu không vợ tôi sẽ hiểu lầm rằng bạn bè của tôi toàn những kẻ chẳng ra gì.]
Lúc nhận được tin nhắn, Phùng Tiêu còn chưa kịp hiểu ngay, nhưng chỉ một lát sau:

Tối nay có rảnh không, hôm nay Vưu Mộc từ thành phố Phong tới đây, tụ tập chứ nhỉ?

Tần Phong ngẫm nghĩ một lát:
Được, nhưng tìm một nơi khác đi, tôi sẽ đưa một người đi cùng.

Giang Mộ Tuyết lấy mũ xuống rồi rửa tay.
Thấy trên mặt cô vẫn còn dính phẩm màu, Tần Phong bước tới trước mặt cô, vươn tay lau vết bẩn đi cho cô.

Dính phẩm màu.

Giang Mộ Tuyết vội vàng lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra. Nhìn thấy khuôn mặt của mình, cô chỉ muốn khóc thôi.
Không so sánh thì sẽ không có tổn thương, nhìn tốc độ và hiệu suất này của người ta đi!
Vậy nên sau khi hết ngạc nhiên, anh ta lại cảm thấy bực bội, quyết định không nói cho Vương Gia Hủ và Vưu Mộc.
Nghe vậy Giang Mộ Tuyết đứng lên, nhỏ giọng nói với Tần Phong:
Em đi một lát rồi về.

Tần Phong nhìn theo bóng lưng cô, bờ môi bỗng hiện lên nụ cười.

Ok, đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.

Sau khi hai người tắt máy, không bao lâu sau Phùng Tiêu đã gửi địa chỉ tới. Mặc dù không phải quán mà bọn họ thường tới, nhưng dường như cũng không thích hợp cho lắm.
Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, anh thích màu xanh khói, cô thích cúc họa mi, đúng là món quà dành cho hai người.

Tần Phong, em chưa nói cám ơn anh bao giờ đúng không?

[Bé thỏ trắng ấy hả?]
[Cô ấy tên là Giang Mộ Tuyết.]



Thế là Phùng Tiêu hoàn toàn trầm mặc.
Giang Mộ Tuyết hơi ngạc nhiên:
Đưa em đi cùng?


Ừm, bọn họ đều là bạn anh, anh muốn chính thức giới thiệu em với bọn họ.

Giang Mộ Tuyết nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều rồi, hẳn là vẫn đủ thời gian.

Vậy anh đưa em về tiểu khu Ngân Hà thay quần áo đi, tiện thể rửa cả mặt nữa.

Không ngờ phẩm màu trên mặt Giang Mộ Tuyết lại khó rửa đến thế, cô kỳ đỏ cả mặt lên mới rửa sạch được.
Sau khi thay quần áo, cô bắt đầu trang điểm lại.

Nhìn xem, có phải như thế này trông cúc họa mi rất đẹp không?

Tần Phong nhìn bức tường5 ấy, bức tường màu lam khói đơn điệu được bổ khuyết bằng chậu cúc họa mi do cô và anh vẽ, quả thực là đẹp hơn nhiều.
Mắt thẩm mỹ của Giang Mộ Tuyết luôn khá tốt.

Tần Phong, thực ra so với hoa hồng đỏ thì em thích cúc họa mi hơn.

Thấy anh cười, Giang Mộ Tuyết tò mò hỏi:
Ai gọi điện thoại tới vậy?


Phùng Tiêu.

Cô vẫy tay với Tần Phong, ra hiệu anh tới gần cô.
Tần Phong bước tới bên c6ạnh cô, cô ngồi trên ghế nắm lấy tay anh.
Nhìn bức tranh đã được hoàn thành xong, anh lại cầm cọ vẽ lên, chấm phẩm màu rồi viết bốn chữ
Thanh Phong Mộ Tuyết
vào góc phải bên dưới.
Vừa viết xong thì điện thoại cũng vang lên, là do Phùng Tiêu gọi tới.

Tiểu Tuyết, sau này vào những trường hợp này em không cần mặc như thế đâu.

Giang Mộ Tuyết đang ngây người nhìn anh thì Tần Phong lại mở miệng trước.
Tần Phong cúi đầu cười ôn hòa:
Tiểu Tuyết, anh cũng chưa nói với em. Cám ơn em.

Giang Mộ Tuyết cũng nở nụ cười, cô kéo tay anh:
Tần Phong, cúi đầu xuống, em có chuyện muốn nói với anh.

Mới đầu Tần Phong hơi sửng sốt, nhưng chỉ mấy giây sau là anh bắt đầu chủ động đáp lại cô.
Một nụ hôn không mang theo bất cứ một sự mập mờ nào.
Giang Mộ Tuyết đã gặp Phùng Tiêu hai lần, cô vẫn còn nhớ anh ta.

Cậu ấy hẹn anh tối nay đi ăn, anh đồng ý rồi.
Dứt lời Tần Phong dừng lại một chút:
Anh còn nói là sẽ đưa em đi cùng nữa.

[Cậu lấy đâu ra vợ??]
[Ừm, một thời gian trước mới đi đăng ký kết hôn.]
Anh ta vừa mới bị đả kích, nhất định cũng phải để hai người đó cảm nhận trực tiếp thì tâm lý mới cân bằng được.
Tần Phong vừa tắt máy thì Giang Mộ Tuyết cũng trở về.
Giang Mộ Tuyết chán nản:
Anh hẹn bọn họ mấy giờ?


Sáu giờ.

Tần Phong cúi người xuống theo lời cô.
Vừa mới gần sát lại thì Giang Mộ Tuyết đã vươn tay choàng qua cổ anh, nghiêm túc hôn lên môi anh.
Giang Mộ Tuyết cúi đầu nhìn chiếc váy đang mặc. Sau khi từ thành phố Cẩm về, cô đã đi mua quần áo theo đúng sở thích của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.