Chương 360: Mũi tên trên dây



Lục Chi Cửu, em bỗng nghĩ tới… lát nữa ở chỗ này có tắm được không?


Lục Chi Cửu nói khàn khàn:
Được.


Cho dù không đ8ược cũng phải được!
Lúc ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Tần Phong vẫn chưa hết ngơ ngác.
Thế là anh bèn gọi điện cho phòng bảo vệ.
Sau khi biết Thẩm Thiên Trường đã đến Tập đoàn Lục Đạt trước khi Lâm Uyển Hề đến, rốt cuộc anh cũng hiểu ra vừa rồi suýt thì anh đã gây ra chuyện gì.

Tần Phong!

Lục Chi Cửu quát nhẹ một câu, trong giọng nói ẩn chứa cơn thịnh nộ đang chực chờ bùng phát.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Trường, cô đã sợ mất mật rồi.
Về đến nhà phát hiện ra mặt mình lem nhem như một chú mèo, cô còn mắng cho anh một trận.
Tần Phong cực độ bất đắc dĩ, có đôi khi Giang Mộ Tuyết thật sự là đáng yêu quá mức.
Khóe miệng Tần Phong cong lên, anh vặn vô lăng, lái xe theo hướng tới quỹ từ thiện của Giang Mộ Tuyết.
Thẩm Thiên Trường

một tiếng trong lòng, làm nhiều lần thế rồi, cô không chuyên tâm cũng sẽ làm rất tốt!
Ngón tay dùng sức nhẹ một cái là cô dễ dàng cởi được khóa thắt lưng của anh ra.
Trong lúc vô tình, bàn tay mềm mại của cô đụng vào anh, khiến Lục Chi Cửu càng ngứa ngáy khó chịu hơn.

Thẩm Thiên Trường.

Giọng nói của Thẩm Thiên Trường vẫn còn rất khàn.
Thẩm Thiên Trường không trả lời, bởi vì bây giờ cô thực sự rất muốn chết!
Lần đầu tiên Tần Phong tan ca sớm.

Lục Chi Cửu, anh để xem xuống trước đi đã.


Chúng ta có thể tiếp tục.

Thẩm Thiên Trường ngây người ra.
Đậu xanh, cô biết ngay mà! Cô biết ngay là có thể sẽ như thế mà!!!
Sau khi hoàn hồn lại, Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, sợ đến mức muốn hất tay Lục Chi Cửu ra để xuống khỏi người anh, nhưng phần eo của cô lại bị Lục Chi Cửu giữ chặt.
Lục Chi Cửu nhích tới gần Thẩm Thiên Trường.

Lục Chi Cửu, anh định làm gì?

Lục Chi Cửu không trả lời, anh chỉ dùng hành động nói chuyện.
Địa chỉ quỹ của Giang Mộ Tuyết nằm ở khu thương mại Khánh Vân cách biệt thự không xa, đi bộ từ biệt thự tới chỉ mất mười lăm phút, vậy nên gần đây cô vừa lo trang trí vừa tới công ty. Hôm qua mấy quản lý quan trọng trong quỹ tới, vậy nên Giang Mộ Tuyết thực sự không có thời gian giám sát, bèn bảo Tần Phong làm thay cô.
Tần Phong lái xe đến biệt thự nhưng Giang Mộ Tuyết không ở đó, đốc công Lưu nói rằng sáng nay cô ấy đã tới một lần rồi, nhận được một cuộc điện thoại rồi mới đi.
Thế là chiếc xe lại lái về phía khu thương mại, đến phạm vi khu thương mại Tần Phong mới nhớ ra rằng anh cũng không biết Văn phòng của Giang Mộ Tuyết cụ thể nằm ở tòa nhà nào.
Thẩm Thiên Trường không hiểu.

Anh đã chuẩn bị sẵn rồi.

Đã chuẩn bị sẵn rồi? Vậ9y có nghĩa là người đàn ông này đã tính đến việc hai người qua đêm ở đây rồi hả?
Bàn tay anh vô thức túm chặt lấy ga giường, cố gắng kìm nén ý muốn đè cô gái này xuống dưới mình.
Rõ ràng là một con người có khả năng nhẫn nại cực kỳ cao, nhưng vào giờ khắc này lại nôn nóng khó tả.
Chết tiệt, thật sự là… khó chịu!
Cuối cùng, Thẩm Thiên Trường cũng ngồi trên người anh.
Lục Chi Cửu thở phào một hơi, ngọn lửa trong lòng tạm thời dịu đi một chút.
Thẩm Thiên Trường cúi người xuống:
Lục Chi Cửu, đừng quên anh đã hứa gì với em, anh không được nhúc nhích.

Tần Phong bất đắc dĩ day trán, có lẽ cả ngày hôm nay Lục Chi Cửu đều sẽ không muốn nhìn thấy anh nữa, vậy nên bây giờ anh định về thật.
Tần Phong đi tháng máy xuống lầu, lúc ngồi trong xe anh còn thông báo cấp dưới hôm nay đừng lên tầng cao nhất, sau đó lái xe ra khỏi hầm để xe.
Lúc này đã qua thời gian ăn trưa rồi nhưng anh vẫn chưa ăn, vốn định tùy ý tìm một nhà hàng gần đây giải quyết.
Rõ ràng là mũi tên đã nằm trên dây.

Cậu lập tức tan ca, cút về nhà ngay đi cho tôi!

Mấy giây sau,
rầm
một tiếng, cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc bị đóng lại.
Thẩm Thiên Trường thò tay vào trong áo anh…

Lục Chi Cửu, em bỗng nghĩ đến… nơi này không có quần 3áo để em thay.


Có.

Tần Phong mở GPS, định đỗ xe ở ga ra khu B trước. Lúc đi ngang qua khu E anh phát hiện ra có một trung tâm thương mại nhỏ, chắc chắn trong đó có không ít nơi để ăn cơm.
Vốn cũng đã qua giờ ăn trưa, kiểu gì Giang Mộ Tuyết cũng ăn rồi.
Thực ra anh cũng không biết vì sao mình lại muốn tới nơi này, có lẽ là vì hiếm khi được về sớm như thế này nên anh cảm thấy nhàm chán chăng?
Sau khi đỗ xe, anh lấy một chiếc ô cán dài ra khỏi cốp xe, ra khỏi thang máy của ga ra mới mở ô đi về phía trung tâm thương mại vừa đi qua.
Anh thật sự cảm thấy hơi đói rồi.
Vào trong trung tâm thương mại, Tần Phong nhìn bảng hướng dẫn của trung tâm, chọn một quán mì trên tầng ba, đi thang cuốn lên trên.
Thẩm Thiên Trường gần như muốn khóc:
Tiếp tục cái đầu anh!

Lục Chi Cửu hít thật sâu, cuối cùng cũng cho cô xuống.
Thẩm Thiên Trường co vào trong chăn, khóc không ra nước mắt.
Cô giơ tay đặt lên tay anh, nắm lấy ngón tay anh, đang định làm hành động tiếp theo…

Tổng Giám đốc Lục!

Giọng nói của Tần Phong bỗng vang lên ở gian ngoài, bởi vì trong phòng nghỉ rất yên tĩnh nên giọng nói ấy trở nên vang vọng.
Anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô.
[Tiểu Tuyết, địa chỉ Văn phòng của em là ở đâu?]
Giang Mộ Tuyết trả lời rất nhanh: [6-5 tòa C khu B khu thương mại Khánh Vân.]
Nhưng lúc lấy điện thoại ra tìm thì anh lại nhìn thấy lịch sử tìm kiếm hôm anh và Giang Mộ Tuyết cùng ra ngoài ăn cơm.
Hôm qua anh giám sát quá trình trang trí biệt thự, cô tới quỹ từ thiện, hai người cùng ăn tối, hơn nữa ăn xong còn đi xem
Stars 5
.
Lúc đến đoạn tất cả nhân vật chính hy sinh, Giang Mộ Tuyết khóc như mưa, lau hết nước mắt nước mũi vào tay áo anh.

Được, em… làm đi được rồi đấy!

Nhìn dáng vẻ bị cô áp chế này của anh, rốt cuộc trong lòng Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy lấy lại được thăng bằng.
Nể tình anh cố gắng như thế, cô sẽ biểu hiện thật tốt.

Chẳng lẽ anh không giật mình đến mức liệt luôn à?


Em thử thì biết anh có giật mình không!


Câu nói này rơi vào tai Lục Chi Cửu thì lại giống như đang quyến rũ anh.
Rõ ràng anh đã từng chịu huấn luyện để chống lại sự dụ hoặc, nhưng chỉ vài ba câu nói đơn giản của Thẩm Thiên Trường là tất cả tan rã hết.
Đã thế lại còn phải chịu đựng! Thẩm Thiên Trường sinh ra là để khắc chế anh đây mà.
Suốt ngày trong đầu anh toàn nghĩ những cái g6ì vậy!
Thẩm Thiên Trường không nhịn được véo vào eo anh một cái.
Lục Chi Cửu cố nén ngứa rát, giọng nói của anh đã khà5n lắm rồi:
Thẩm Thiên Trường, làm phiền em chuyên tâm hơn một chút!

Thế nhưng anh bỗng khựng lại khi đến góc ngoặt giữa tầng hai và tầng ba.

Anh nhìn một lúc vào nhà hàng cơm tây trên tầng hai cách đó không xa, sau đó quay xuống tầng hai.

Tần Phong chậm rãi bước tới cửa hàng cơm tây ấy.

Giang Mộ Tuyết đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô vẫn mặc chiếc váy dài màu vàng in hình hoa ly mô phỏng kiểu cổ trang mà cô mặc sáng nay khi ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.