Chương 361: Vậy bao giờ anh để em thực hiện quyền lợi của một người vợ
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1338 chữ
- 2022-02-06 12:16:38
Là vì công việc sao?
Tần Phong ngồi xuống ghế, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới chọn món.
Giang Mộ Tuyết bỗng vươn tay ra kéo lấy tay anh.
Tần Phong cứng đờ người ra, anh quay đầu nhìn Giang Mộ Tuyết thì thấy cô mỉm cười nói:
Tần Phong, em phải khoác tay anh vào mới được.
Bọn họ ra khỏi nhà hàng, đi qua ga ra tới khu B, bởi vì tầng hầm của cả khu thương mại đều thông với nhau, bên ngoài lại đang mưa nên đi qua tầng hầm là tiện nhất.
Thế là Tần Phong ngồi trong xe, nhìn nhóm người của Giang Mộ Tuyết đi qua trước mặt mình.
Cô ngồi đối diện với anh, cười nói tự nhiên:
Sao hôm nay anh lại đột nhiên tới đây?
Tần Phong nhìn cô, biểu cảm rất nghiêm túc:
Hôm nay Tổng Giám đốc Lục cho anh về sớm.
Anh không đỗ xe bên dưới à, sao lại lâu như thế?
Anh về biệt thự rồi, sau đó mới từ biệt thự tới đây.
Bàn của Giang Mộ Tuyết cũng ăn xong rồi, cô gọi nhân viên chuẩn bị thanh toán thì lại được báo rằng đã thanh toán xong. Cô nhìn chỗ mà Tần Phong ngồi, nơi đó không còn ai nữa rồi.
Giang Mộ Tuyết toát mồ hôi, đàn ông đều không có kiên nhẫn như thế hả?
Vậy thì tối nay chúng ta tới nhà bác gái ăn cơm đi?
Tần Phong nhìn cô, đôi mắt như đang dò hỏi.
Giang Mộ Tuyết đang trò chuyện với Thời Tu Tề, rõ ràng biểu cảm của hai người đều rất bình thường, nhưng không biết vì sao khi lọt vào mắt anh lại khiến anh thấy hơi bực bội.
Mãi đến khi bọn họ vào thang máy lên tầng thì Tần Phong mới xuống xe, lấy một điếu thuốc ra khỏi túi rồi châm lửa.
Vừa mới đỗ xe xong thì điện thoại vang lên, là tin nhắn của Giang Mộ Tuyết.
[Có muốn lên đây ngồi một lát không?]
Thế là mười phút sau Tần Phong lại lái xe đến ga ra khu B.
Lúc anh đi thang máy lên tầng sáu thì Giang Mộ Tuyết đã đứng chờ anh ở cửa thang máy rồi.
Lúc này Giang Mộ Tuyết m8ới nhớ ra rằng vừa rồi Tần Phong đã hỏi địa chỉ văn phòng của cô.
Thế nên anh đến đây để tìm cô sao?
Khụ… Khụ…
Lúc này nhân viên cũng bưng thức ăn mà Tần Phong gọi lên bàn, Giang Mộ Tuyết đỏ mặt đứng lên:
Anh ăn cơm trước đi.
Em quên chưa nói với anh, lần trước lúc chúng ta đi ăn với đám Phùng Tiêu, anh uống say, em ra khỏi quán thì gặp gia đình bác gái, bác ấy bảo chúng ta tuần này có rảnh thì tới ăn cơm. Phải rồi, anh đã biết chưa, đám cưới của Tần Diệp và cô Diệp đã chọn được ngày rồi, vào đầu xuân năm sau.
Tần Phong không trả lời, anh quay sang cái bàn mà cô ngồi lúc nãy rồi ra hiệu:
Tiểu Tuyết, em có chắc là chỉ quên nói với anh chuyện đó thôi không?
Không phải.
Tần Phong trả lời dứt khoát.
Giang Mộ Tuyết cạn lời, có đôi khi đàn ông mạnh miệng còn đáng sợ hơn phụ nữ nhiều.
Giang Mộ Tuyết biết sáng nay Tần Phong tới tòa án, đây là di chứng sau một vụ kiện à?
Vậy khi nào anh để em thực hiện quyền lợi của một người vợ?
Sau khi nói qua với những người còn lại6, Giang Mộ Tuyết đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía Tần Phong.
Lúc đi tới bên cạnh anh, Giang Mộ Tuyết mới nhìn thấy 5ống quần anh đã ướt sũng vì nước mưa, có nghĩa là anh còn đi bộ một đoạn đường ở bên ngoài nữa.
Sau đó cô lại về chỗ mình, tiếp tục nói chuyện hợp tác với mấy người kia.
Chẳng mấy chốc Tần Phong đã ăn xong, anh gọi nhân viên tới thanh toán, sau đó đứng lên ra khỏi nhà hàng.
Tần Phong híp mắt gõ mấy chữ: [Không, anh ra ngoài rồi.]
Nhưng nghĩ đến hình ảnh Giang Mộ Tuyết và Thời Tu Tề vừa rồi, anh lại xóa dòng chữ ấy đi, sửa thành: [Có.]
Giang Mộ Tuy3ết nhìn Thời Tu Tề đang ngồi cùng bàn và đối diện với mình, mí mắt cô bỗng giật giật, sao cô lại cảm thấy cảnh tượng này hơi máu 9cún thế nhỉ…
May là có mấy người đi cùng, nếu không thì máu chó thật rồi.
Bệnh viện của bọn họ hợp tác với quỹ, khoa của anh ấy có mấy đứa bé mắc ung thư, tiền phẫu thuật là do quỹ tài trợ.
Vậy nên trong khoảng thời gian vừa qua hai người vẫn liên lạc với nhau?
Giang Mộ Tuyết nhíu mày, cô cố kìm nén để không trợn trắng mắt:
Anh đang thẩm vấn em đấy à?
Tiểu Tuyết, anh là chồng em, hỏi thăm về một người đàn ông từng tỏ tình với em là quyền lợi cơ bản của anh, em có nghĩa vụ bảo vệ mình.
Đây là một câu hỏi mà Giang Mộ Tuyết vô thức hỏi ra, hỏi xong chính cô cũng cảm thấy hơi lộ liễu, nhưng chưa chắc Tần Phong đã hiểu được đâu nhỉ?
Quả nhiên, Tần Phong nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Giang Mộ Tuyết quan sát anh, biểu cảm của người đàn ông này hơi khó chịu, cô cảm thấy chắc chắn là liên quan đến chuyện cô ăn cơm với Thời Tu Tề trong nhà hàng.
Giang Mộ Tuyết cười thầm trong lòng, nhưng lại cố tình hỏi:
Tần Phong, em thấy anh không được vui cho lắm thì phải.
Giang Mộ Tuyết thở dài một hơi trong lòng, đang định nói gì đó cho qua chuyện, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì…
Tiểu Tuyết, hình như em mong chờ lắm nhỉ.
Đôi mắt của Tần Phong vẫn sạch sẽ như trước, nhưng giọng nói lại đầy ẩn ý.
Hút thuốc xong, anh lại vào trong xe, sau đó nổ máy rời khỏi ga ra.
Sau khi ra khỏi khu thương mại, Tần Phong mới phát hiện ra mình căn bản không có mục đích cụ thể gì cả, thế là anh lại lái xe đến biệt thự.
Giang Mộ Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên:
Vậy là anh sẽ rảnh rỗi cả buổi chiều hôm nay à?
Ừm.
Thực ra thay đổi nhân sự như thế này gây tổn thất không nhỏ cho quỹ, nhưng Giang Mộ Tuyết bắt buộc phải làm như thế, ai bảo cô đến thành phố Vân cơ chứ?
Khoảng thời gian qua cô đã cùng với người phụ trách quỹ là Dương Tô đi xem rất nhiều hạng mục. Cô thật sự cảm thấy hứng thú với quỹ từ thiện, không chỉ bởi vì nó là do mẹ cô để lại cho cô, mà còn bởi vì cô phát hiện ra có thể trợ giúp những người thực sự cần trợ giúp như thế đáng để cô cố gắng hơn là cái kiểu đấu đá như khi làm trong Tập đoàn Lục Đạt.
Tần Phong bỗng nhớ lại ngày đầu tiên anh đưa cô đi gặp người nhà, anh đã nói với cô:
Tiểu Tuyết, có thể em sẽ phải khoác tay anh vào mới được.
Hai người vào văn phòng, thực ra trong phòng không có nhiều người. Bởi vì khoảng cách giữa thành phố Vân và thành phố Cẩm nên rất nhiều nhân viên của quỹ không tới được, thế nên công việc chủ yếu trong khoảng thời gian vừa qua là giải quyết vấn đề trấn an nhân viên.
Thấy Giang Mộ Tuyết khoác tay Tần Phong vào trong, ánh mắt của tất cả mọi người trong văn phòng đều đổ dồn về phía họ.
Mặc dù Giang Mộ Tuyết chưa từng công khai tình trạng hôn nhân của mình, nhưng mọi người đâu có mù, chiếc nhẫn cưới bắt mắt trên tay cô chứng tỏ cô đã kết hôn rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.