Chương 378: Điều kiện trao đổi ngang bằng



Bỏ qua?



Đúng thế, cô cũng đừng giả vờ giả vịt nữa, cô trăm phương ngàn kế hãm hại Thiên Ca chẳng phải là vì muốn8 tôi tới đàm phán với cô sao? Cô muốn cái gì, hộ khẩu của cô? Danh tiếng khi thi đỗ vào Đại học Z? Muốn Vương Tiểu Lan xin3 lỗi cô? Hay là cô muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến Thẩm Tinh Như?


Chủ yếu là bởi vì bây giờ Thẩm Thiên Ca vào tù rồi, bà ta nóng lòng bảo vệ con, khó mà đảm bảo được rằng sẽ không làm ra hành vi gì quá khích với cậu. Cậu nói đi, có phải vừa rồi bà ta uy hiếp cậu để chồng cậu thả Thẩm Thiên Ca ra không?


Ừm.

Thẩm Thiên Trường đặt chén trà xuống, hai tay chống lên bàn, nói gằn từng chữ một:
Tôi muốn bà xét xử lại vụ án ngược đãi trẻ em ở cô nhi viện Dương Quang thành phố Vân mười lăm năm trước!

Dứt lời, nét âm u hiện lên trong mắt Thẩm Thiên Trường, cặp mắt vô hại thường ngày ấy như được phủ thêm màu xám.
Thẩm Thiên Trường bó tay với cô luôn rồi, ăn thịt của người ta rồi mới hỏi chuyện gì xảy ra.

Cậu thân với Tiểu Phương lắm hả?
Trần Tử Nhiễm hỏi tiếp.
Trần Tử Nhiễm nhìn bát thịt kho tàu đầy ắp ấy, cô thò đũa gắp một miếng cho vào miệng, nhai một nửa rồi mới hoàn hồn lại.

Thiên Trường, chuyện gì vừa xảy ra đấy?

Lúc Thẩm Thiên Trường trở lại Tài chính Thiên Nhiên thì cũng mới qua thời gian uống một chén trà mà thôi.
Thấy cô trở về, Trần Tử Nhiễm vội vàng quan sát cô từ trên xuống dưới một lần.

Không sao, ngày mai chúng ta tới sớm hơn một chút.
Thẩm Thiên Trường an ủi Trần Tử Nhiễm, mặc dù cô cũng rất muốn ăn, nhưng với số suất ấy thì đến lượt bọn họ chắc chắn là hết rồi.
Cuối cùng hai người chỉ có thể gọi sườn kho.
Nhìn số suất thịt kho tàu xếp trước cửa sổ, Trần Tử Nhiễm đếm số người đang xếp trước mình.

Thiên Trường, chúng ta không được ăn thịt kho tàu rồi.
Trần Tử Nhiễm phồng miệng lên, cả khuôn mặt trở nên ỉu xìu.
Không đợi Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường trả lời, Phương Dục đã quay lại chỗ ngồi của mình.
Nhìn theo bóng lưng Phương Dục, Tống Ngưng Y bật cười:
Phương Dục đúng là ngốc một cách đáng yêu.

Trần Tử Nhiễm đến cửa sổ nhìn, hôm nay nhà ăn làm thịt kho tàu!
Cơm canh ở nhà hàng các món Trung Quốc này cũng bình thường thôi, nhưng thịt kho tàu thì lại ngậy chứ không ngấy, trên cơ bản lần nào cũng bị tranh giành hết veo.
Thẩm Thiên Trường lấy ra xem, là số điện thoại bàn có dây, cô nhíu mày bắt máy.

A lô, có phải mợ Chín không ạ?

Trong mắt Thẩm Thiên Trường hiện lên một tia sắc bén, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà:
Vừa rồi tôi nghĩ kỹ lại, bà Triệu cứ nằng nặc đòi tôi phải đưa ra điều kiện, dù sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm như thế, tôi nghĩ điều kiện thì không cần, chi bằng chúng ta trao đổi ngang bằng?


Trao đổi ngang bằng cái gì?


Mười lăm năm trước, thành phố Vân đã từng xảy ra một vụ việc lớn làm cả nước chấn động, không biết bà Triệu có còn nhớ không?

Trong mắt Triệu Hàm lóe lên tia cảnh giác:
Vụ việc lớn gì?


Nhìn đi, tớ biết ngay mà! Bà ta làm Chánh án mà còn không cứu được Thẩm Thiên Ca, lại còn đến uy hiếp cậu, nực cười chết mất!
Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ mặt hoài nghi.

Cậu đồng ý với bà ta rồi hả? Nghĩ tới chuyện ả Thẩm Thiên Ca đó sắp ra ngoài gây chuyện là tớ lại tức!


Không đánh nhau à?

Thẩm Thiên Trường cạn lời:
Cậu muốn tớ bị bà ta đánh cho một trận hả?


Ha, bà Triệu thật dễ quên, vụ án giúp bà và hiệu trưởng Thẩm một bước lên tiên, tôi nghĩ hai người phải đội ơn đội nghĩa nhớ cả đời chứ?
Vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường rất bình thản, cô nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Dưới đáy lòng Triệu Hàm nhanh chóng dâng lên hơi lạnh, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên buốt giá:
Cô muốn làm gì?


Sao bà lại gọi cho tôi?
Có vẻ như giọng nói bên kia điện thoại tức giận nhiều hơn là ngạc nhiên.

Bây giờ chúng ta nhất định phải gặp nhau một lần.

Đến giờ tạm ngừng giao dịch đi ăn trưa, Thẩm Thiên Trường và mấy người trong phòng làm việc tới nhà ăn.
Mấy nhân viên của bộ phận hợp đồng giao ngay đang xếp hàng gọi món, Tiêu Lệnh Vũ và Phương Dục cũng ở đó.
Nhìn dáng vẻ bực bội của cô, Thẩm Thiên Trường cười khẽ:
Thẩm Thiên Ca sẽ không ra được đâu.

Cũng như việc Triệu Hàm không xét xử lại vụ án ngược đãi trẻ em ở cô nhi viện, Thẩm Thiên Ca cũng đừng mong bình an thoát tội.
Mãi đến khi Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng trà, Triệu Hàm vẫn ngồi im tại chỗ rất lâu.
Mãi đến khi có nhân viên phục vụ tới gõ cửa, Triệu Hàm mới chật vật đứng lên, bước lảo đảo ra khỏi phòng.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm không hiểu gì cả.

Tổng Giám đốc Thẩm, các cô ăn thịt kho tàu đi.

Suýt thì Thẩm Thiên Trường phun miếng thịt trong miệng vào mặt cô ấy:
Thích cái đầu cậu, ăn thịt của cậu đi mau lên!

Trần Tử Nhiễm còn định nói gì nữa thì chuông điện thoại của Thẩm Thiên Trường vang lên.
Quả nhiên để cứu được Thẩm Thiên Ca9, Triệu Hàm sẵn sàng hy sinh danh tiếng của cô ta, vậy Triệu Hàm có thể hy sinh được danh tiếng của nhà họ Thẩm không?
Thẩm Thiên Trường đổ chén trà lạnh đi rồi rót một chén khác, trên mặt hiện lên nét khó xử:
Chậc, nghe thì có vẻ như 5đều không có sức hấp dẫn gì cả.

Triệu Hàm siết chặt bàn tay, giọng nói trở nên cay độc:
Vì sao cô lại muốn dồn Thiên Ca vào chỗ chết như thế, cho dù nó thật sự từng làm một số chuyện có lỗi với cô thì nó cũng chưa bao giờ làm hại đến tính mạng cô!

Lúc ra khỏi tòa cao ốc Thiên Diệp, bầu trời vốn đang trong xanh bỗng phủ kín mây đen, dường như sắp mưa to rồi.
Khi đã lái xe đi được mười phút, Triệu Hàm phát hiện ra tay mình đang run rẩy, vì thế bà ta đã dừng xe lại ven đường.
Quả nhiên bầu trời bỗng đổ mưa như trút nước, tạt vào kính xe tạo thành những tiếng tí tách.
Một lúc lâu sau, bà ta lấy điện thoại ra, tìm một dãy số không có tên trong danh bạ.
Sau vài tiếng tút tút…

Là tôi, Triệu Hàm.

Thẩm Thiên Trường cũng gắp một miếng thịt, trợn trắng mắt nhìn cô ấy:
Không nói cho cậu.

Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô nhỏ giọng hỏi dò:
Chẳng lẽ anh ta thích cậu?

Vừa bưng khay ăn ngồi xuống thì Phương Dục lại đi về phía bọn họ.
Anh đặt hai suất thịt kho tàu xuống trước mặt bọn họ, động tác từ tốn đâu ra đấy.
Đến cuối cùng Triệu Hàm vẫn không thể hy sinh địa vị và danh tiếng của nhà họ Thẩm để đổi lấy sự tự do của Thẩm Thiên Ca.

Vậy là tốt rồi.
Rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng yên tâm.
Triệu Hàm ngây ra như bị sét đánh, bà ta giật mình nhìn Thẩm Thiên Trường, đôi mắt tỏ vẻ khó tin. Bao nhiêu năm qua ở nhà họ Thẩm, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường đã che giấu bao nhiêu thứ mà bọn họ không biết?


Vú Trần?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.