Chương 411: Không biết mình chết thế nào



Muốn đi đâu? Không phải còn có người tới thăm tù sao?
Thẩm Thiên Ca nghi hoặc hỏi.

Khuôn mặt của quản giáo vẫn kh8ông có một cảm xúc gì:
Đổi nơi khác cho cô.

Quản giáo đè cô ta ngồi xuống ghế, khóa tay cô ta vào chiếc còng trên ghế, sau đó xoay người ra ngoài.
Không bao lâu sau, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.
Thẩm Thiên Ca nhìn anh, trong mắt bỗng hiện lên sự mừng rỡ, cảm xúc cũng trở nên kích động hẳn:
Anh ấy bảo anh tới, có phải anh ấy nhớ ra tôi rồi không? Có phải anh ấy nhớ ra tôi rồi nên mới bảo anh tới thả tôi ra đúng không?

Nhìn biểu cảm mong chờ của cô ta, Tần Phong hơi nhíu mày:
Thế nên hôm đó cô bảo Thẩm Thiên Việt tới tìm bà chủ là vì chuyện này?

Thẩm Thiên Ca cười trào phúng, nói:
Chẳng lẽ không phải như thế hay sao? Anh đừng nói với tôi rằng Thẩm Thiên Trường vô tội!


Vậy thư ký Thẩm cảm thấy khả năng bà chủ mua chuộc tôi có lớn không?

Thẩm Thiên Ca nói một câu mỉa mai.
Tần Phong thản nhiên sờ cằm:
Tôi cũng tưởng rằng ngày tuyên án của phiên tòa xét xử lần hai là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi, không ngờ cấp trên bỗng hạ lệnh cho tôi, thế nên tôi đành phải tới đây.


Bởi vì Thẩm Thiên Trường hận tôi, cô ta luôn hận tôi vì tôi từng hãm hại cô ta, hận tôi nói chuyện cô ta vay tiền người đàn ông khác cho Lục Chi Cửu, hận tôi cấu kết với Thịnh Lam bêu rếu những tai tiếng của cô ta trên buổi họp báo của Dầu khí Thịnh Thiên, vậy nên cô ta muốn trả thù tôi. Cô ta lợi dụng thân phận vợ Tổng Giám đốc để mua chuộc Tưởng Vân Thư và Miêu Diệu, bảo tôi đưa kẹp tài liệu, còn gửi năm triệu tệ vào tài khoản của tôi, sau đó vu oan rằng tôi bán bí mật thương mại của Tập đoàn Lục Đạt!

Tần Phong cúi đầu xoa ngón tay mình:
Logic nghe cũng ăn khớp đấy, tôi sắp bị thuyết phục luôn rồi.

Căn phòng này giống phòng thẩm vấn hơn là phòng thăm tù.
Cuối cùng quản giáo cũ5ng cười, một nụ cười chứa đầy sự khinh thường, yếu đuối thế này mà cũng xứng để bọn họ dùng hình?

Tôi tưởng rằng người tới đây sẽ là Thẩm Thiên Trường.


Cô rất thông minh, biết nên dùng cách gì để đạt được mục đích.

Dưới 9chiếc đèn treo là một chiếc ghế được thiết kế đặc biệt.
Thẩm Thiên Ca lập tức hoảng hốt:
Các người định lạm dụng 6hình phạt riêng với tôi?!


Tần Phong?

Tần Phong đóng cửa lại, trên mặt anh vẫn là nụ cười ấm áp:
Cô vẫn khỏe chứ, thư ký Thẩm?

Biểu cảm của Thẩm Thiên Ca hơi sửng sốt:
Là… Lục Chi Cửu bảo anh tới?


Tôi chỉ có một cấp trên.


Đúng thế, mặt ngoài đúng là như vậy.


Mặt ngoài? Ý anh là sao?

Thẩm Thiên Ca nhìn anh ta, đôi mắt chứa đầy sự căm hận. Trong thời gian làm việc ở Tập đoàn Lục Đạt, giữa cô ta và Tần Phong gần như không hề tiếp xúc gì với nhau, nhưng kể từ khi cô ta bị khởi tố, ngoài luật sư đại diện ra thì bên phía Tập đoàn Lục Đạt luôn có sự xuất hiện của Tần Phong.

Sao? Lại có tội danh mới gì bị chụp vào đầu tôi nên anh tới báo cho tôi biết hả?

Một lát sau cô ta mới hoàn hồn lại, trên mặt chỉ toàn nét không dám tin:
Không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra được! Cho dù là như thế thì cũng là bởi anh ấy bị Thẩm Thiên Trường mê hoặc, anh ấy chỉ dung túng Thẩm Thiên Trường làm thế mà thôi!

Tần Phong đứng lên bước tới dưới ánh đèn, rốt cuộc Thẩm Thiên Ca cũng nhìn rõ khuôn mặt anh.
Rốt cuộc cửa phòng thẩm vấn cũng mở ra.
Thẩm Thiên Ca nhìn người bước vào, đôi mắt cô ta chuyển từ kinh hoảng sang kinh ngạc, cô ta không ngờ người tới đây lại là…

Đúng thế, Lục Chi Cửu bảo anh tới, không phải là bởi vì anh ấy đã nhớ ra tôi là ai rồi sao?

Tần Phong cười khẽ:
Thư ký Thẩm, cô đừng hiểu lầm, bởi vì mấy ngày trước tâm trạng của bà chủ không tốt, vậy nên Tổng Giám đốc Lục cũng nổi giận với tôi, hỏi tôi vì sao rõ ràng cô đã vào tù rồi mà vẫn có bản lĩnh phá hỏng tâm trạng của bà chủ, anh ấy cho rằng đó là bởi vì tôi làm việc tắc trách. Vậy nên tôi đã tự kiểm điểm lại mình, cảm thấy có thể là bởi vì thư ký Thẩm quá ngốc, lâu như thế rồi mà vẫn không biết mình chết như thế nào, sợ cô không cam lòng nên mới gây chuyện ảnh hưởng tới tâm trạng của bà chủ, thế nên hôm nay tôi mới tới đây.

Nghe hết câu nói của Tần Phong, con người của Thẩm Thiên Ca hơi co lại, biểu cảm trên mặt cứng đờ, rất lâu sau mới phản ứng lại:
Là… Lục Chi Cửu bảo anh làm?

Rốt cuộc Tần Phong cũng nở nụ cười:
Ừm, coi như vẫn còn minh mẫn.

Cô ta nhìn thấy nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng anh ta, ôn hòa đến mức tàn nhẫn.

Cô Thẩm, có thể cô vẫn luôn không hiểu, so với chuyện mà bà chủ thực sự muốn làm thì những chuyện mà cô đã làm lúc trước chẳng đáng là gì, nhưng điều đó không có nghĩa là Tổng Giám đốc Lục có thể khoanh tay đứng nhìn!

Thẩm Thiên Ca tưởng rằng nhà tù sẽ dùng thủ đoạn gì đó với cô ta, lông tơ trên người gần như dựng đứng hết lên.
Cô ta nín thở, quay đầu nhìn ra cửa phòng.
Thẩm Thiên Ca nở nụ cười:
Vậy nên các người định bao giờ sẽ thả tôi?


Thả cô?

Không đợi Thẩm Thiên Ca nói chuyện, Tần Phong đã nói tiếp:
Dù sao năm triệu tệ ấy cũng là do tôi chuyển tới thẻ ngân hàng của thư ký Thẩm, vào buổi tối mà cô đưa tấm thẻ ngân hàng ấy cho Tổng Giám đốc Lục, tôi đã chuyển năm triệu vào thẻ cô, ngay cả tôi cũng không biết bà chủ có bản lĩnh hành động trước rồi mới lên kế hoạch sau như thế.

Tần Phong nói ôn hòa, một lần nữa đưa ra câu hỏi:
Thư ký Thẩm, vậy nên vừa rồi ý của cô là tôi cũng bị bà chủ mua chuộc đúng không?

Bà chủ?
Thẩm Thiên Ca mất mấy giây mới hiểu ra Tần Phong đang nói đến Thẩm Thiên Trường, cô ta cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, chậm rãi mở miệng.
Thẩm Thiên Ca loáng thoáng đoán ra rằng đó là tiếng giày da của một người đàn ông.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, cuối cùng dừng lại ở cửa.
Anh cụp mắt nhìn cô ta, nhìn từ trên cao xuống.

Nếu không, cô tưởng rằng khi đó cô vào Tập đoàn Lục Đạt bằng cách nào?

Thẩm Thiên Ca mở to mắt nhìn anh, nhưng bởi vì ngồi dưới đèn treo nên ánh đèn chiếu thẳng vào mắt cô ta, khiến cô ta không mở mắt ra được.

Thư ký Thẩm cảm thấy vì sao Tưởng Vân Thư và Miêu Diệu lại muốn hãm hại cô?

Hôm nay Tần Phong tới là để cho Thẩm Thiên Ca biết cô ta đã chết như thế nào!
Ánh sáng trong mắt Thẩm Thiên Ca lập tức tắt ngấm:
Tôi chết thế nào? Chẳng lẽ không phải Tưởng Vân Thư và Miêu Diệu hợp tác hãm hại tôi, nói tôi lấy trộm bí mật thương mại của Tập đoàn Lục Đạt sao?

Tần Phong đi tới trước mặt cô ta, lùi lại vài bước rồi ngồi lên bàn thẩm vấn.
Anh khoanh tay, hai chân vắt vào nhau cùng đặt trên mặt đất, khuôn mặt hoàn toàn bị bóng tối che khuất.
Mấy phút sau, Thẩm Thiên Ca được đưa vào một căn phòng.
Cả c3ăn phòng tối om, trong phòng không có cửa sổ, chỉ có ánh đèn lắt léo phát ra từ bóng đèn treo trên trần nhà.
Khi đó cô ta vào Tập đoàn Lục Đạt bằng cách nào?

Thẩm Thiên Ca nhớ lại khi đó, ngày đầu tiên cô ta nộp hồ sơ vào bộ phận thư ký của Tập đoàn Lục Đạt, ngày thứ hai tới phỏng vấn, ngày thứ ba đã được đi làm.

Quá trình xin việc nhanh như thế cũng nằm ngoài dự liệu của cô ta, nhưng khi đó cô ta cảm thấy bằng cấp của Đại học Z đã giúp cô ta có được sự đặc cách của Tập đoàn Lục Đạt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.