Chương 412: Cô vẫn luôn nhận nhầm người
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1382 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Tần Phong nói thản nhiên, như một lời phán quyết trong ngày tận thế:
Thẩm Thiên Ca, tất cả những chuyện tàn nhẫn mà cô đã làm với bà chủ trong m8ười năm qua đều sẽ phải đánh đổi bằng sự sám hối của mười năm tới, đây là kết cục mà Tổng Giám đốc Lục đã định sẵn cho cô ngay từ đầu.
3Tần Phong đứng thẳng người lên, giọng nói bình thản đến mức không mang theo một cảm xúc nào:
Từ nay về sau, đừng bao giờ mơ mộng hão huyền nữa.9 Ngoan ngoãn đối mặt với mười năm mà Tổng Giám đốc Lục đã sắp đặt cho cô, nếu không…
Vâng, Thẩm Thiên Ca nói ba năm trước cô ta đã từng gặp Tổng Giám đốc Lục trên núi Rocky của nước M, chắc hẳn hôm đó Thẩm Thiên Việt tới Tài chính Thiên Nhiên là để nói chuyện này với bà chủ.
Lục Chi Cửu nhíu mày lại.
Thế là anh không chỉ mang đi chiếc ô, mà còn mang đi cả trái tim của cô ta.
Không để lại tên thì sao cô khẳng định được rằng người đó là anh ấy?
Tần Phong nhướng mày nhìn anh:
Ồ? Cũng có chuyện mà Cục trưởng Nam nghĩ mãi không ra cơ à?
Nam Hồng Phi trợn trắng mắt nhìn anh:
Đủ rồi đấy nhé, cậu một vừa hai phải thôi.
Tần Phong nhìn Thẩm Thiên Ca, rốt cuộc đôi mắt anh cũng có cảm xúc, như khinh thường, như thương xót, rồi lại như thương hại.
Sau đó khóe miệng anh hơi nhếch lên, xoay người bước về phía cánh cửa.
Tần Phong cất bước ra ngoài, cửa phòng bị đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tiếng gào thét điên cuồng của Thẩm Thiên Ca.
Tần Phong bước nhanh ra khỏi cổng nhà tù, Nam Hồng Phi đã chờ sẵn ở đó rồi.
Trên núi Rocky à?
Đúng thế!
Nam Hồng Phi nhếch môi cười:
Tôi cũng phải nói rằng cậu ở bên cạnh Lục Chi Cửu lâu nên càng lúc càng tàn nhẫn rồi đấy.
Tần Phong mỉm cười, anh không cảm thấy tàn nhẫn có gì không tốt.
Thậm chí cô ta còn nhớ rõ độ cong trên khuôn mặt anh khi hơi quay đầu lại.
Cùng với câu nói ấy:
Cô à, có thể cho tôi mượn ô của cô được không?
Anh nghiến răng nghiến lợi:
Lại tung tin đồn nhảm về tôi nữa, có tin tôi lập tức quăng cậu xuống xe không!
Tần Phong nhìn vẻ mặt uy hiếp của Nam Hồng Phi, được rồi, quả thực là anh không đánh thắng được.
Thời khắc mở cánh cửa ra…
Thẩm Thiên Ca, cô vẫn luôn nhận nhầm người, người mà cô nói đến tuyệt đối không thể là Lục Chi Cửu được!
Mới bước tới trước xe, Nam Hồng Phi đã ném một điếu thuốc về phía anh, Tần Phong vươn tay bắt lấy, nhưng không hề có ý định hút.
Có cần tôi đánh tiếng để người trong đó ‘chăm sóc đặc biệt’ không?
Cô ta nói trên núi Rocky anh đã mượn cô ta một chiếc ô, đồng thời hứa sẽ trở về tìm cô ta. Cô ta ở đó đợi anh ba ngày nhưng anh không quay lại, hoàn toàn không có một tin tức nào cả, tôi nghĩ chắc hẳn lúc đó cô ta đã yêu anh. Mãi đến ba năm sau về nước, trên buổi lễ kỷ niệm một năm của Cố Thị, cô ta mới biết anh là Lục Chi Cửu…
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng ngẩng đầu lên và ngắt lời Tần Phong:
Tần Phong, nếu cậu muốn một tuần sau được thuận lợi kết hôn thì một vừa hai phải thôi.
Tần Phong cười không nói gì nữa, anh châm điếu thuốc mà Nam Hồng Phi đưa cho vừa rồi, dù sao cũng không phải xe của anh, chẳng sao hết.
Ngay từ đầu các cậu đã chắc chắn có thể giải quyết được người phụ nữ này, vì sao còn phải lôi vụ kia ra? Các cậu hoàn toàn có thể dùng tội danh lấy trộm bí mật thương mại để đưa cô ta vào tù ngay từ đầu luôn mà?
Phải rồi, đám cưới của cậu là khi nào?
Tuần sau.
Đù!
Nam Hồng Phi giật nảy mình, suýt thì đạp mạnh vào chân ga.
Nửa tiếng sau, Tập đoàn Lục Đạt.
Tuần sau?
Sao? Không rảnh à?
Thẩm Thiên Ca quay đầu lại, như thể đây là chân lý mà tận sâu trong nội tâm cô ta vững tin.
Tôi biết là anh ấy, kể từ buổi tối hôm về nước, thời khắc nhìn thấy anh ấy là tôi đã biết rồi! Trên thế giới này không thể có người thứ hai giống anh ấy như thế, không thể có chuyện tôi nhận nhầm được!
Cả hai đều biết rất rõ người mà Thẩm Thiên Ca gặp trên núi Rocky không phải là Lục Chi Cửu.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà Tần Phong cũng dám lấy anh ra trêu đùa.
Tần Phong hà ra một làn khói:
Nỗi đau thể xác đã là gì, giày xéo tinh thần mới thực sự là tra tấn. Đợi người ta leo từ đáy vực lên mây xanh, sau đó lại đẩy xuống vực thẳm, đây mới là cách thức mà Tổng Giám đốc Lục muốn.
Nếu không, anh đã không lựa chọn thời điểm Thẩm Thiên Ca được phán vô tội để đẩy cô ta vào địa ngục với tội danh lấy trộm bí mật thương mại.
Tần Phong không nói hết mà hơi dừng lại, khóe miện6g anh hiện lên nụ cười cảnh cáo, xoay người cất bước đi.
Thẩm Thiên Ca thẫn thờ ngồi trên ghế, cô ta quay đầu lại, nước mắt cứ thế tuôn 5rơi.
Tần Phong lắc đầu:
Không cần, vậy là đủ lắm rồi.
Mục đích của anh lần này đã đạt được, câu nói cuối cùng của anh với Thẩm Thiên Ca đủ để cô ta sống một ngày bằng một năm trong đó rồi.
Tần Phong đi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Lục Chi Cửu đang ngồi trước bàn xử lý công văn.
Giải quyết ổn thỏa hết rồi chứ?
Lục Chi Cửu nói lạnh nhạt, đôi mắt vẫn nhìn công văn trong tay.
Lục Chi Cửu, anh ấy đã từng mượn một chiếc ô của tôi trên núi Rocky, anh ấy nói anh ấy sẽ trở về tìm tôi, nhưng ngay cả tên anh ấy cũng không nói cho tôi biết.
Chỉ có Thẩm Thiên Ca biết trong buổi sáng trời mưa ấy, dáng vẻ ngửa đầu nhìn bầu trời của anh khi đứng dưới mái hiên hút hồn người ta đến mức nào.
Hình như có một vụ án phải đi công tác ở nơi khác.
Cậu sợ bị bác gái giục lấy vợ?
Nam Hồng Phi cứng đờ người lại:
Sao lại thế được? Tôi có công chuyện thật, nhưng cậu yên tâm, không thiếu phong bì đâu mà lo.
Tần Phong nhìn anh một lượt, một lúc lâu sau mới híp mắt hỏi một câu:
Chẳng lẽ cậu không thích phụ nữ thật à?
Nam Hồng Phi liếc nhìn anh:
Ha, đúng là ác thật.
Tần Phong nhún vai:
Vậy sao? Sao tôi không thấy thế nhỉ?
Bởi vì ba năm trước Lục Chi Cửu còn đang bị liệt nửa người, căn bản không thể tới núi Rocky được, càng không có chuyện anh mượn ô của một cô gái xa lạ ở đó.
Anh nói dối! Tôi không hề nhận nhầm người, tôi không thể nhận nhầm được…
Tôi chỉ đùa thôi.
Vừa nói anh vừa nhìn ra ngoài cửa xe.
Nam Hồng Phi đưa Tần Phong về chi nhánh Cục Cảnh sát Vân Đông, sau đó Tần Phong mới lấy xe mình về Tập đoàn Lục Đạt.
Ba năm trước trên núi Rocky của nước M, anh ấy không nhớ thật sao?
Bước chân Tần Phong khựng lại, lông mày hơi nhíu lại:
Cô đang nói tới ai?
Nam Hồng Phi vứt mẩu thuốc lá trong tay đi, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Thực ra có một chuyện tôi nghĩ mãi mà không nghĩ ra được.
Nam Hồng Phi mở miệng nói.
Trên mặt Tần Phong hiện lên nụ cười:
Vậy nên tôi đã nói với cô ta rằng cô ta đã nhận nhầm người.
Ừm.
Lục Chi Cửu lại cúi đầu đọc công văn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.