Chương 438: Bây giờ tập đoàn tần chính đã là của cậu ấy rồi
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1346 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Kể từ khi đó cô ta đã bắt đầu hoài nghi bối cảnh của Giang Mộ Tuyết.
Cho dù bối cảnh của Giang Mộ Tuyết là thế nào thì chắc chắn tối nay c8ũng sẽ có đáp án, bây giờ thấy dáng vẻ này của Đoàn Văn Trúc, Mạnh Thanh biết dù đó là gì thì cũng sẽ không làm Viên Tiểu Nhụy thoải mái.
Thế là Mạnh Thanh không đôi co với Viên Tiểu Nhụy nữa, trầm mặc nhìn lên sân khấu.
Sau khi kết thúc lời mở đầu, chú rể Tần Phong bước lê9n sân khấu, anh bước vững vàng tới trước mặt Diệp Mạc, đứng thẳng ở nơi đó.
Trên sân khấu, Diệp Mạc tuyên bố kết thúc nghi thức, chú rể có thể hôn cô dâu.
Tần Phong nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của Giang Mộ Tuyết lên, có lẽ là bởi vì tia ánh đèn buổi tối làm say lòng người, khuôn mặt dưới tấm khăn trùm đầu còn đẹp hơn lúc sáng.
Giang Mộ Tuyết mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền trên khóe môi, trông vô cùng ngọt ngào.
Chiếc váy cưới mới này phức tạp hơn chiếc buổi chiều nhiều, làn váy xếp chồng lên nhau, trên váy còn thêu hoa rườm ra, vòng eo cũng nhỏ hơn, mới mặc một lúc mà Giang Mộ Tuyết đã cảm thấy khó thở, nhưng lợi ích của việc khó chịu là bộ này tôn dáng cô hơn bộ buổi chiều.
Thợ trang điểm phủ khăn trùm cô dâu màu trắng lên đầu cô, khuôn mặt xinh đẹp bị lớp voan mỏng che đi, mang tới cảm giác bí ẩn.
Giang Mộ Tuyết ôm đóa hoa tươi đứng ở cuối thảm đỏ, bố cô, ông Giang Nghị Chi cũng đứng đối diện với cô.
Vốn cô chỉ định thử liên lạc với ông để mời ông tới dự đám cưới của mình, không ngờ ông lại chịu tới làm người chứng hôn cho cô.
Diệp Mạc không nói tiếp nữa mà chỉ mỉm cười cổ vũ cô, sau đó cúi đầu đọc lời hứa trong tay.
Tần Phong, con có đồng ý lấy Giang Mộ Tuyết làm vợ, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, nghèo khó hay giàu sang…
Giang Nghị Chi cầm tay Giang Mộ Tuyết ra khỏi cánh tay mình, thời khắc ấy Giang Mộ Tuyết bỗng cảm thấy tay ông hơi cứng ngắc.
Ông đặt tay cô vào tay Tần Phong.
Tần Phong, hãy nhớ lấy điều mà con đã hứa.
Con ngươi của Trịnh Kỳ co rụt lại:
Cậu Hai?
Đúng thế, nếu cậu ta không chủ động từ bỏ thì bây giờ tập đoàn Tần Chính đã là của cậu ta rồi.
Lâm Thần Vũ nói rất nhỏ, nhưng ngoài Đoàn Văn Trúc ra thì hầu hết những người trên bàn đều không bình tĩnh nổi.
Con đồng ý.
Giang Mộ Tuyết, con có đồng ý gả cho Tần Phong, bất kể…
Con đồng ý.
Những người ở bàn đó đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Giản Kỳ cũng không hiểu sao ra, cô nhíu mày hỏi:
Vừa rồi anh sao vậy?
Không có gì, tự nhiên bỗng thấy xúc động, không ngờ cũng có ngày anh tới tham dự đám cưới của cậu ta.
Giang Mộ Tuyết nhìn ông, cổ họng cô bỗng nghèn nghẹn, cô còn tưởng rằng người dẫn cô qua thảm đỏ sẽ là cậu cô.
Lúc tiếng nhạc vang lên, Giang Mộ Tuyết khoác lên cánh tay Giang Nghị Chi.
Hai bố con chậm rãi đi đến trước mặt Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết nhận ra rằng bộ vest của Tần Phong không còn là bộ ban ngày nữa, mặc dù cũng là màu trắng, nhưng Giang Mộ Tuyết có thể đoán ra đây là bộ khác nhờ vào ống tay áo khác nhau.
Giang Mộ Tuyết nở nụ cười, sự ăn ý giữa cô và Tần Phong khiến cô cảm thấy vui vẻ, hơn nữa dù là bộ nào thì trông Tần Phong cũng đều rất đẹp trai.
Tần Phong gọi một tiếng:
Bố.
Sao có thể như thế được…
Trịnh Kỳ gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Thần Vũ cười nhạo:
Nếu không, cậu nghĩ ở thành phố Vân có mấy nhà có thể tổ chức đám cưới với quy mô như thế này? Cậu quay đầu nhìn sang khu vực khách khứa bên nhà trai mà xem, có ai không phải là nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp chính trị của thành phố Vân?
Nghe Lâm Thần Vũ nói vậy, đôi mắt Viên Tiểu Nhụy như phát sáng, lướt qua thảm đỏ nhìn khách khứa ở đối diện, cô ta biết đó mới là mục đích của cô ta trong tối nay.
Tần Phong cầm tay Giang Mộ Tuyết, hai người đứng đối diện với Diệp Mạc.
Giang Mộ Tuyết nhìn Diệp Mạc, Diệp Mạc cũng mỉm cười nhìn cô, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau kể từ khi Giang Mộ Tuyết rời khỏi thành phố Cẩm.
Thầy Diệp…
Giang Mộ Tuyết gọi nhỏ giọng, đôi mắt hơi cay cay.
Sau đó bọn họ mới trao nhẫn cho nhau.
Haizz…
Lâm Thần Vũ im lặng ngồi bên cạnh Giản Kỳ nãy giờ, nhìn cô dâu chú rể trao nhẫn, anh bỗng phát ra tiếng cảm thán.
Giản Kỳ càng thấy lạ hơn:
Chẳng phải anh nói là không thân với Tần Phong sao?
Đúng là không thân lắm, lúc quyền thừa kế Tần Chính còn nằm trong tay Tần Phong, anh từng đánh nhau ngoài trường với cậu ta.
Lâm Thần Vũ vừa dứt lời, những người ngồi bàn này đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Rốt cuộc trong ngày hôm nay, Giang Mộ Tuyết và Tần Phong cũng hoàn thành nghi thức trao đổi lời thề quan trọng nhất cuộc đời.
Quá trình chính của hôn lễ đã kết thúc, đến phần cô dâu tung hoa cưới.
Cô dâu chú rể bước lên trước sân khấu.
Ngay từ lúc Giang Mộ Tuyết đưa Tần Phong tới thành phố Cẩm, ông và Tần Phong đã thống nhất với nhau rất nhiều chuyện, nhưng quan trọng nhất là anh sẽ chăm sóc Giang Mộ Tuyết cả đời.
Con sẽ mãi khắc ghi, thưa bố.
Tần Phong nói xong, Giang Nghị Chi buông tay hai người ra, xoay người về bàn mình.
Hả? Anh từng đánh nhau với anh ấy à?
Giản Kỳ suýt thì há to miệng:
Sao lúc trước em chưa nghe anh nói đến bao giờ?
Vì sao anh phải kể chuyện về một người đàn ông khác cho em nghe?
…
Đoàn Văn Trúc cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, chủ yếu là bởi vì cô cảm thấy Tần Phong không giống người biết đánh nhau, mặc dù cô gặp anh không nhiều, nhưng trông anh rõ ràng là rất ôn hòa phong độ.
Anh vừa nói lúc trước quyền thừa kế Tần Chính nằm trong tay Tần Phong, thế có nghĩa là sao?
Trịnh Kỳ bỗng lên tiếng hỏi.
Lâm Thần Vũ cười thản nhiên, anh nhìn về phía Trịnh Kỳ, trong mắt mang theo sự giễu cợt:
Chẳng lẽ cậu không biết Tần Phong là cậu Hai của tập đoàn Tần Chính à?
Xin mời cô dâu lên sân khấu…
Sau đó, phía cuối thảm6 đó dần hiện lên bóng cô dâu.
Bởi vì về nhà họ Tần một chuyến nên váy cưới buổi chiều không thể tránh được việc bị dính bẩn, vậy nên Gian5g Mộ Tuyết phải thay bộ khác, cũng may lúc thử áo cưới đã chuẩn bị rồi nên thay cũng rất đơn giản.
Cô nhìn vào mắt anh, có thể nhận ra được sự dịu dàng và chăm chú trong mắt anh lúc này.
Thế là cô nhắm mắt lại, ngay sau đó, hơi thở nam tính ập tới, có thứ gì đó mát lạnh đặt lên môi.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Thấy đám Đoàn Văn Trúc đều lên sân khấu chuẩn bị bắt hoa của cô dâu, Viên Tiểu Nhụy cũng đứng lên theo.
Đoàn Văn Trúc vừa đứng vững thì Viên Tiểu Nhụy bỗng ở đâu ra đẩy cô ngả người đi.
Đoàn Văn Trúc nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu:
Viên Tiểu Nhụy, cô lên đây làm gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.