Chương 448: Nắm chắc hiện tại, đừng hỏi tới tương lai
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1356 chữ
- 2022-02-18 04:34:45
Tần Phong lái xe vào bãi đỗ xe dưới chân núi Thiên Tịnh.
Ra khỏi bãi đỗ xe là có nơi để ngồi cáp treo, nhưng Giang 8Mộ Tuyết vẫn quyết định leo lên núi với Tần Phong.
Bọn họ bước lên từng bậc một, đi gần hai mươi phút mới tới chùa3 Linh Long.
Chùa Linh Long luôn nghi ngút nhang khói, trụ trì đương nhiệm của chùa là đại sư Huyền Thuấn có tiếng,9 vậy nên dù hôm nay là ngày bình thường mà vẫn có không ít khách hành hương nghe tiếng đến thăm chùa.
Tuy đã là gi6ữa trưa, nhưng khu vực tượng đá ở cổng vẫn có rất nhiều người quây thành một vòng tế bái rồng thần.
Giang Mộ Tuyết5 kéo Tần Phong tới chen vào, sau khi nghiêm túc vái rồng thân xong, bọn họ mới vào trong chùa.
Đại sư Huyền Thuấn nói thế nào?
Giang Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Liễu Binh Trì cũng không hiểu ra sao:
Ông ấy bảo cậu nắm chắc hiện tại, chớ hỏi đến tương lai, tóm lại cậu chẳng hiểu gì hết.
Nghe vậy Giang Mộ Tuyết bật cười, bao năm rồi mà đại sư Huyền Thuấn vẫn đáng yêu như thế.
Cháu biết ý của ông ấy là gì à?
Liễu Binh Trì nhíu mày hỏi.
Ý của ông ấy là cậu còn chưa có bạn gái nữa, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện có khắc vợ không.
Giang Mộ Tuyết nói hết câu, Tần Phong cũng nở nụ cười.
Giang Mộ Tuyết nghẹn lời, quả nhiên có ô dù là ở đâu cũng có tác dụng.
Bọn họ cầm đèn tới khu vực đèn chính thắp đèn, sau đó dùng tờ giấy đặc biệt viết hai cái tên
Tân Tuyết Dao
và
Liễu Binh Đình
.
Viết xong bọn họ dùng đèn đè lên giấy, đặt bên dưới tòa sen, chắp tay trước ngực khẩn cầu là coi như thắp đèn xong.
Giang Mộ Tuyết nghĩ dù sao cũng đến đây rồi, chẳng thà cứ chờ một lát, thế là cô kéo Tần Phong cùng lên đình Bàn Nhược trên núi Thiên Tịnh.
Trên núi Thiên Tịnh có một rừng đào hoang, đến mùa xuân là sẽ nở hoa đào.
Đình Bàn Nhược là nơi thích hợp nhất để ngắm hoa trên núi Thiên Tịnh.
Số lượng đèn trường minh có hạn, rất khó để lấy được, một phần nguyên nhân là bởi vì có quá nhiều người muốn thắp đèn, vì thế trong chùa quy định mỗi ngọn đèn có thể thắp sáu tháng, cứ nửa năm thay một lượt, vậy nên đèn trường minh trong chùa Linh Long rất khó xin, cho dù chỉ là một cây.
Năm đó cô và cậu đến chùa ở, lúc đầu bọn họ cũng muốn thắp đèn, nhưng bởi vì không hẹn trước nên không có mà thắp.
Mối quan hệ giữa bà nội và đại sư Huyền Thuấn rất tốt, lúc trước anh đã nhờ bà nội dặn đại sư Huyền Thuấn để cho chúng ta hai cây.
Cậu.
Giang Mộ Tuyết cũng chào theo.
Nhìn thấy bọn họ, Liễu Binh Trì cũng hơi ngạc nhiên:
Sao hai cháu lại ở đây?
Cháu đưa Tiểu Tuyết đến thắp đèn trường minh cho mẹ.
Sau khi thắp đèn trường minh xong, Tần Phong dắt tay Giang Mộ Tuyết đến điện mà đại sư Huyền Thuấn ngồi thiền.
Vừa mới đến cửa điện, bọn họ trùng hợp gặp được Liễu Binh Trì ở trong đó ra.
Cậu.
Tần Phong lên tiếng chào hỏi trước.
Cùng tuổi thì cậu ấy chê người ta trẻ con, cùng cấp bậc thì lại chê người ta già.
…
Đúng là chuẩn thật.
Trong chùa thờ phụng một vị kim thân pháp tướng, dưới tòa sen thắp chín ngọn đèn trường minh.
Sau khi Tần Phong nói với sư thầy đang ngồi thiền bên cạnh, sư thấy lấy hai ngọn đèn trường minh chưa thắp ra đưa cho bọn họ.
Giang Mộ Tuyết hơi ngạc nhiên, cô hỏi nhỏ:
Vì sao ông ấy lại đưa đèn cho anh dễ dàng như thế?
Từ nhỏ Liễu Binh Trì đã rất thông minh, nhảy lớp từ hồi tiểu học, bạn bè xung quanh hầu hết đều là các anh chị lớn hơn anh mấy tuổi, tất cả mọi người đều coi anh là em trai, vậy nên lúc đi học anh còn chưa từng nắm tay con gái, càng không nói tới chuyện có một mối tình học trò.
Sau khi tốt nghiệp, anh lại là bác sĩ chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong khoa bọn họ, suốt ngày tiếp xúc với bệnh nhân, các đồng nghiệp trong khoa cũng kết hôn gần hết rồi, tuy rằng thỉnh thoảng có vài cô y tá nhìn lén hoặc là liếc mắt đưa tình với anh, nhưng anh lại nói mắt người ta có vấn đề rồi đề nghị người ta tới khoa mắt khám, dần dần anh trở thành đại diện cho mẫu hình IQ cao, EQ thấp tiêu biểu trong bệnh viện.
Vậy nên không khó hiểu khi mối quan hệ giữa anh và Thời Tu Tề lại tốt, cả hai đều là người đại diện cho dân FA, chỉ có điều Liễu Binh Trì là ngốc thật, còn Thời Tu Tề là bởi vì độc miệng.
Nghe vậy Liễu Binh Trì đen mặt lại, nói bằng giọng nói già dặn không phù hợp với tuổi của anh:
Lớp trẻ mấy đứa càng ngày càng không lễ phép.
Nói xong anh ta trực tiếp vung tay rời khỏi đó.
Giang Mộ Tuyết nhìn theo bóng lưng anh, cô hỏi Tần Phong:
Anh nói xem, rõ ràng cậu xuất sắc như thế, đã vậy lại còn đẹp trai, vì sao lại không tìm được bạn gái?
Giang Mộ Tuyết và Tần Phong đang định vào trong điện thì bỗng có một thầy sư trẻ tuổi ra ngoài và định đóng cửa.
Đại sư Huyền Thuấn cần ngồi thiền, tạm thời không gặp khách bên ngoài.
Tần Phong và Giang Mộ Tuyết chẳng thể làm gì được, chỉ có thể quay về.
Thấy bọn họ muốn thắp đèn cho Liễu Binh Đình, trên mặt Liễu Binh Trì hiện lên nét sực hiểu, thoắt cái chị của anh đã qua đời mười mấy năm rồi.
Sao cậu lại ở đây?
Liễu Binh Trì bất đắc dĩ gãi đầu:
Thì bà ngoại cháu đó, không biết đi xem bói ở đâu nói rằng mệnh cậu mang sát, sau này sẽ khắc vợ, tối qua vừa uống rượu mừng của cháu xong là sáng nay đã bắt cậu đến thắp nén hương đầu tiên. Cậu nghĩ dù sao đã vất vả dậy sớm giành nén hương đầu tiên rồi thì cũng phải tìm đại sư Huyền Thuấn, để ông ấy chứng minh cho cậu, lúc về cậu còn chặn miệng bà ngoại cháu.
Nhưng tiếc rằng hiện tại đã là cuối thu, vậy nên ngay cả cái ao bên cạnh đình Bàn Nhược cũng chỉ còn những cánh sen tàn.
Giang Mộ Tuyết cầm tay Tần Phong, bọn họ bước qua những tảng đá nhô lên trong ao, bước vào đình Bàn Nhược.
Lúc này không có gió, cây cối đứng im, trong đình chỉ có hai người bọn họ, gần như chẳng có ai tới đây vào mùa thu cả, ngoại trừ Giang Mộ Tuyết. Suốt mấy năm liền, năm nào cô cũng một mình tới đây vào mùa thu.
Trong trí nhớ của cô, cũng vào một ngày cuối thu như thế này, cô và mẹ cô cãi nhau, sau đó tức giận đi theo cậu tới chùa Linh Long ở, nhưng tâm trạng của cô vẫn vô cùng sa sút.
Vào một chiều hoàng hôn sắp tắt nắng, cô ngơ ngác đi tới đình Bàn Nhược, đường trên núi khó đi, mới chạng vạng tối mà đá đã dính nước, cô giẫm lên tảng đá trơn trượt, lập tức ngã vào trong ao.
Nước trong ao không sâu, nhưng dưới đáy ao có bùn quấn chân, Giang Mộ Tuyết vùng vẫy một lúc lâu trong ao mà không bò lên nổi.
Giang Mộ Tuyết ngâm trong nước, cả người vừa lạnh vừa đói, xung quanh không một bóng người, cô bật khóc vì lo lắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.