Chương 482: Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tổng giám đốc lục dành cho anh


Nhưng cũng chỉ là hai ngày mà thôi, sáng sớm ngày thứ ba, anh ta thức dậy cạo râu, trước khi trả phòng còn dọn sạch tàn thuốc trê8n mặt bàn, mang đi những chai rượu không - minh chứng cho hai ngày chán chường của anh ta.

Ba tiếng sau.
Ninh Trạch Tây ra khỏi chung cư, anh ta đứng đợi một lúc ở ven đường, đang định vươn tay ra bắt một chiếc taxi ở phía xa xa.

Anh Ninh.

Thậm chí có một khoảng thời gian5 anh ta còn coi căn hộ này là nơi ở của mình, nhưng bây giờ anh ta bỗng phát hiện ra trong cả căn hộ này, thứ thuộc về anh ta chỉ có duy nhất chiếc va li mà anh ta mang tới.
Chỉ mất chưa tới nửa tiếng là Ninh Trạch Tây thu dọn xong đồ đạc của mình, sau đó anh ta mua vé máy bay đầu tiên tới thủ đô vào sáng ngày hôm sau, đây là buổi tối cuối cùng mà anh ta ở thành phố Vân.

Lục Chi Cửu bảo anh tới tìm tôi làm gì?
Ninh Trạch Tây cầm cốc cà phê mà nhân viên mang tới rồi nhấp một ngụm. Cà phê không đường không sữa, Ninh Trạch Tây nhíu mày, anh ta miễn cưỡng nuốt xuống.

Anh Ninh định đi đâu vậy? Thủ đô?
Tần Phong hỏi.
Ninh Trạch Tây hiểu rõ thủ đoạn của Lục Chi Cửu, nhưng không biết vì sao anh ta không những không sợ mà còn cảm thấy mong chờ.
Anh ta cho rằng khi anh ta phản bội Tài chính Thiên Nhiên, bất kể có thành công hay không, cho dù là hận thì ít nhất anh ta cũng chiếm một vị trí trong lòng Thẩm Thiên Trường.
Ninh Trạch Tây quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông tuấn tú mặc áo khoác màu xanh đậm đứng ở cổng chung cư. Đường may của chiếc áo khoác tôn lên dáng người cao ráo của anh, anh đứng đó một mình, trong tay cầm một túi hồ sơ, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Mặc dù không gặp nhau nhiều, nhưng Ninh Trạch Tây vẫn nhận ra anh là trợ lý Tần Phong bên cạnh Lục Chi Cửu.
Thậm chí ngay từ đầu người mà bọn họ muốn tiếp cận là Tống Ngưng Y, đồng thời cũng đã cử Sở Nam Tuyển hành động.

Bà chủ cần trưởng thành, Sở Nam Tuyển là một đối tượng luyện tập rất tốt.

Ninh Trạch Tây rút bàn tay vẫy taxi lại:
Sớm như vậy đã tới tìm tôi, anh cũng vất vả thật.

Tần Phong đi đến trước mặt anh ta:
Trùng hợp tôi cũng ở đây, thật sự không tốn bao nhiêu thời gian.

Nghe hết câu nói của Tần Phong, Ninh Trạch Tây trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng hỏi:
Lục Chi Cửu biết tôi phản bội Tài chính Thiên Nhiên từ lúc nào?


Từ lần đầu tiên người của Viễn Thông tới tìm anh.

Thấy anh không trả lời, Ninh Trạch Tây bỗng mở miệng hỏi:
Liệu Lục Chi Cửu có xử lý Sở Nam Tuyển không?

Nếu Thẩm Thiên Trường muốn thắng được Năng lượng Viễn Thông, Sở Nam Tuyển chính là kẻ địch mạnh nhất của cô.
Ninh Trạch Tây tự hỏi bản thân.
Trong màn đêm vắng lặng, không ai có thể trả lời anh ta.
Ngày hôm sau.
Ninh Trạch Tây vẫn dậy sớm như bình thường, anh ta kéo va li ra khỏi tòa chung cư. Bầu trời còn chưa sáng hẳn, con đường sáng sớm yên tĩnh đến mức không có một bóng người, yên tĩnh đến mức tiếng va li lăn trên đường nghe thật rõ ràng và chói tai.

Chậc…
Tần Phong vẫn cười.

Chỉ vì cái chức vị cỏn con như quản lý trưởng của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, cách làm của anh Ninh quá cực đoan rồi đấy.

Mười phút sau, bọn họ vào một quán cà phê gần tiểu khu.
Tần Phong giơ tay gọi nhân viên mang hai cốc cà phê tới.
Ninh Tr3ạch Tây trở lại tiểu khu Ngân Hà, đó là căn hộ mà Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường chuẩn bị riêng cho anh ta lúc mới tới thành9 phố Vân, anh ta biết khi đó bọn họ thực lòng muốn chung sức phấn đấu với anh ta.
Thói quen sinh hoạt thường ngày của an6h ta rất gọn gàng, cho dù có bận đến đâu thì cũng sẽ dành thời gian để dọn dẹp sạch sẽ.
Ninh Trạch Tây nhìn mấy chữ trên bìa văn bản -
đơn xin công tác tình nguyện
, anh ta hơi sửng sốt.

Anh là đàn anh của bà chủ, hai người từng học chung một thầy, vậy nên cô Thẩm mới cho anh cơ hội, cô Trần đồng ý tha cho anh. Cho dù đã phản bội, anh vẫn có thể tới đại học Kinh Đô học tiến sĩ. Mấy năm sau, anh cầm tấm bằng tiến sĩ trong tay, sẽ chẳng có ai nhắc đến quá khứ ở thành phố Vân nữa, anh vẫn có thể có một cuộc sống tươi đẹp và tuyệt vời, Ninh Trạch Tây, anh không cảm thấy mình quá may mắn rồi sao?

Hơi thở của Ninh Trạch Tây hơi khựng lại, anh ta không ngờ rằng tâm tư của mình lại bị phát hiện ra dễ dàng như thế.
Tần Phong uống cà phê đắng, biểu cảm rất thản nhiên:
Thế nhưng, cho dù có tàn nhẫn thì Tổng Giám đốc Lục cũng sẽ suy xét đến cảm nhận của bà chủ, vậy nên hãy ký vào đơn tình nguyện này, tới nơi mà anh nên tới, năm năm đủ để anh sám hối rồi.

Ninh Trạch Tây nhìn anh:
Hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói với các anh thì phải.

Tần Phong khuấy cà phê, cười một cách sâu xa:
Xem ra trí nhớ của anh Ninh không được tốt cho lắm, quên hết những gì Tổng Giám đốc Lục từng nói với anh rồi.

Không khốc liệt như trong tưởng tượng, thậm chí cuộc đối chất cuối cùng cũng rất bình tĩnh, cứ thế lẳng lặng rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, đây là sự khoan dung lớn nhất của Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường với anh ta rồi.
Thế nhưng, có cam lòng không?

Vậy nên Lục Chi Cửu chỉ có chút thủ đoạn ấy?
Ninh Trạch Tây cầm đơn xin công tác tình nguyện ấy, bàn tay bắt đầu run rẩy:
Để tôi đến vùng sâu vùng xa dạy học năm năm, đây là kiểu báo thù gì hả?!


Cho dù là giúp anh có được vị trí quản lý trưởng ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân hay làm anh chết không có chỗ chôn thì đều quá dễ dàng với Tổng Giám đốc Lục. Ninh Trạch Tây, anh rất thông minh, có lẽ anh còn mong chờ Tổng Giám đốc Lục sẽ làm chuyện gì đó tàn nhẫn với anh để giành được sự thương hại của bà chủ.

Ninh Trạch Tây hơi sửng sốt, anh ta gặp Lục Chi Cửu không nhiều, chỉ có duy nhất một lần từng trò chuyện, đó là buổi tối khi anh ta mới tới thành phố Vân, Thẩm Thiên Trường bảo Lục Chi Cửu đưa anh ta về khách sạn.

Chỉ có trợ lý của anh ta mới phải nhớ những lời anh ta từng nói thôi.
Ninh Trạch Tây nhìn Tần Phong, trong mắt mang theo sự trào phúng.
Dù sao Lục Chi Cửu cũng không phải là một người mềm lòng.
Tần Phong nhìn Ninh Trạch Tây, anh cười thản nhiên rồi lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra đưa tới trước mặt Ninh Trạch Tây.
Nhưng đến cuối cùng anh ta chẳng nhìn thấy chút thù hận nào trong mắt Thẩm Thiên Trường.
Hiện tại, nếu Lục Chi Cửu ra tay, có khi nào anh ta sẽ có được sự thương hại và thậm chí là áy náy của Thẩm Thiên Trường?

Vậy vì sao bây giờ anh mới tới tìm tôi?

Tần Phong chỉ cười không nói.
Ninh Trạch Tây cười lạnh:
Tôi học về tài chính, anh bảo tôi tới một nơi tin tức bế tắc, cộng thêm năm năm thiết hụt, anh cảm thấy sau khi trở về tôi còn có thể tìm được công việc gì nữa?


Nếu năm năm sau anh vẫn có năng lực thi đậu tiến sĩ của đại học Kinh Đô thì Tổng Giám đốc Lục tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Tổng Giám đốc Lục dành cho anh rồi.

Tối nay đã được định sẵn là một đêm mất ngủ.

Trong buổi tối mà Thẩm Thiên Trường bảo Lục Chi Cửu đưa Ninh Trạch Tây và khách sạn, Lục Chi Cửu đã từng nói, chỉ cần anh ta yên tâm làm việc cho Tài chính Thiên Nhiên, anh sẽ đưa anh ta lên một vị trí cao hơn, nhưng hiển nhiên Ninh Trạch Tây đã lựa chọn một con đường hoàn toàn ngược lại.
Ninh Trạch Tây híp mắt lại:
Vậy nên hiện tại anh ta định xử lý tôi thế nào?

Ninh Trạch Tây nghe mà sững sờ, đối với Lục Chi Cửu, người thao tác khống chế thuộc top mười trong cả nước chỉ là đối tượng luyện tập cho Thẩm Thiên Trường, không biết người tự cao tự đại như Sở Nam Tuyển mà biết chuyện này thì sẽ có phản ứng thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.