Chương 502: Anh chỉ muốn em chiều mình anh


Lục Chi Cửu dứt khoát xoay người đi, quay lưng về phía Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường càng không hiểu gì cả,8 cô trực tiếp dùng hai tay xoay vai của anh lại, kết quả xoay một lục không thể nào khiến anh quay lại được.

Chẳn3g hiểu ra sao, còn khó hầu hạ như thế!
Lúc trước anh đã nói, tôi không bảo cô thích tôi, là cô tự nguyện.
Thấy có vẻ như bọn họ sắp cãi nhau, Trần Tử Nhiễm vội vàng chuyển đề tài:
Chị Tiểu Vũ, hay là hai chúng ta chơi mấy ván đi?

Quả nhiên Lục Chi Vũ lập tức dời sự chú ý, cô vội vàng gật đầu như giã tỏi, có trời mới biết mấy ngày rồi Cố Ngôn Quyết không chơi game với cô vì dính phải tai tiếng.
Lục Chi Vũ liếc mắt:
Anh bớt dát vàng lên mặt mình đi cho tôi nhờ, vốn anh cứ sấn tới, bọn họ gọi anh như thế là không muốn để anh quá lúng túng.


Lục Chi Vũ, em nói ai cứ sấn tới?


Tôi đâu bảo anh chịu trách nhiệm, anh cứ đòi sấn tới còn gì!

Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, dứt khoát lấy quần áo đi tắm rửa trước.9
Đến khi cô tắm rửa xong đi ra, Lục Chi Cửu vẫn còn duy trì tư thế cũ nằm ở trên giường, Thẩm Thiên Trường đi đến6 bên cạnh anh nằm xuống.
Sau đó nghiêng người sang nhìn lưng của anh.
Cho nên, thứ hai hoặc thứ ba của tuần tiếp theo chính là thời cơ tốt nhất để thao tác hợp đồng tương lai.
Một mặt là dùng số ít vốn trong tài khoản để bổ sung nguồn hàng, một mặt lại mua theo giá lên từ hợp đồng tương lai, thật ra cách thức mua vào từ hai bên này rất nguy hiểm, chỉ có thể làm trong tình huống cực đoan, cho nên ngay từ đầu Hà Tịch cũng không tán thành với cách làm liều lĩnh này của Thẩm Thiên Trường, nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Thiên Trường thuyết phục.
Thật ra, tình huống này cũng không nằm trong kế hoạch của Thẩm Thiên Trường, hơn nữa lấy sự hiểu biết của cô về Viễn Thông, chắc chắn Viễn Thông cũng sẽ nhân cơ hội này để làm gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không có dũng khí làm chuyện to gan như cô.
Anh nói cứ như thể ăn đồ cô nấu mới gặp quả báo vậy.
Cuối cùng, Lục Chi Cửu cũng chậm rãi xoay người lại, trong mắt có chút cảm xúc mơ hồ:

Anh chỉ muốn em chiều mỗi mình anh thôi.

Diệp Lăng Nam siết chặt nắm đấm, nghiến răng rất lâu mà không nói được câu gì, đây chắc chắc là lúc anh uất ức nhất trong bao năm qua.
Anh hiểu ra rồi, Lục Chi Vũ đang muốn trả lại những câu mà trước kia anh đã nói với cô đây mà!
Giống như câu này vậy.
Bởi vì Viễn Thông không giống cô, đã nắm chắc 80%.
Vào hôm thứ sáu, ai nấy đều đang mong đợi sắp đến cuối tuần, chỉ có Thẩm Thiên Trường là sốt sắng xoa tay tay.
Bởi vì nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là ngày mà tài chính Thiên Nhiên kiếm được món lợi nhuận lớn nhất từ khi thành lập đến giờ.

Phụ nữ có thai không thể chơi điện thoại quá nhiều, huống chi là chơi game!


Trả lại cho tôi!
Lục Chi Vũ đi đến trước mặt anh, tức giận vươn tay ra.
Vữa này Diệp Lăng Nam mới bị cô chọc tức, lần này càng hạ quyết tâm:
Không được, thời gian chơi điện thoại mỗi ngày không thể vượt qua bốn tiếng, buổi sáng em đã chơi một tiếng rồi.


Thế nhưng trước kia Cố Ngôn Quyết cũng từng ăn rồi mà...


Cho nên cậu ta mới gặp quả báo.


...

Sau một hồi lâu, lâu đến mức Thẩm Thiên Trường gần như phải xin tha, trước khi ngủ thiếp đi, Thẩm Thiên Trường mới nghĩ đến vấn đề trước đó vẫn muốn hỏi.

Lục Chi Cửu, Thẩm Miểu không phải tự sát đúng không?


Ừm.


Được, em đợi chị một chút, chị đi lấy điện thoại.

Lục Chi Vũ nói xong đứng dậy đi vào phòng, nhưng lật tung cả phòng vẫn không tìm được điện thoại của mình.

Diệp Lăng Nam, anh trả điện thoại cho tôi!
Lục Chi Vũ lại lao ra ngoài đòi điện thoại.
Quả nhiên.
Nhưng đến cùng anh đã làm thế nào?
Thẩm Thiên Trường không còn sức để suy nghĩ nữa.
Cho nên khi trời tối, Thẩm Thiên Trường hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành, nói một cách chính xác thì cô đã có một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy hai người lớn một nam một nữ, ba người bọn họ đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ cười đùa ầm ĩ, cô đã từng mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần, thật ra cô cũng không thấy rõ mặt của bọn họ, cô vẫn luôn cố chấp cho rằng đó chính là bố mẹ của mình.
Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Thiên Trường thức giấc trong sự sảng khoái.
Sau khi ăn sáng xong, cô và Lục Chi Cửu đi tản bộ nửa giờ dọc theo con sông nhỏ phía sau Cẩm Viên. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài rất thấp, nhưng áo khoác của Lục Chi Cửu rất rộng, cái ôm cũng rất ấm, cho nên Thẩm Thiên Trường không hề cảm thấy lạnh.

Anh có trả hay không?!
Trong giọng nói của Lục Chi Vũ có sự uy hiếp.
Diệp Lăng Nam khoanh tay, không trả lời Lục Chi Vũ.
Thấy dáng vẻ này của anh, Lục Chi Vũ dứt khoát xông thằng đến lục lọi người anh. Diệp Lăng Nam sợ làm cô bị thương, chỉ có thể ôm chặt lấy cô.

Lục Chi Cửu, có phải anh không thí5ch Cẩm Viên có quá nhiều người hay không?


Thẩm Thiên Trường, em đã đồng ý với anh, chỉ nấu cơm cho một mình anh thôi.

Thẩm Thiên Trường mở to mắt, vậy là anh tức giận vì điều này?
Thẩm Thiên Trường đi vào phòng khách, tiện tay cởi áo ngoài ném cho Lục Chi Cửu, Lục Chi Cửu bắt lấy áo treo lên cho cô một cách tự nhiên.
Thấy bọn họ như vậy, Trần Tử Nhiễm lại bắt đầu ghen tỵ.
Lục Chi Vũ thấy em trai nhà mình
hầu hạ
Thẩm Thiên Trường như thế, không khỏi lắc đầu tức giận nói một câu:
Cái thứ không có tiền đồ!


Trong hai ngày sau đó, Tài chính Thiên Nhiên vẫn tiếp tục bán tháo hàng hóa đang có ra thị trường với giá thấp, cuối cùng trước ba giờ chiều ngày thứ sáu, bọn họ đã gom đủ tiền vốn mà Diệp Linh Khê yêu cầu trước đó. Bên Tần Chính cũng cử người đại diện đến, sau khi ba bên cùng ký hợp đồng, Thẩm Thiên Trường mới bảo phòng tài vụ gửi số vốn thu hồi lại được trong mấy ngày hôm nay cho Tần Chính.
Mà Diệp Linh Khê cũng đã hứa sẽ chuyển số tiền ấy từ tài khoản của Nghiệp Thừa đến tài khoản của Tài chính Thiên Nhiên trong vòng hai ngày tới.

Thứ bảy bọn họ đến thì cứ để vú Trần và người giúp việc làm.


Ừm...

...
Hai người vừa tản bộ về thì Trần Tử Nhiễm đã tới rồi.
Bởi vì Lục Chi Vũ đang mang thai, sợ buổi tối quá ồn ào, cho nên Thẩm Thiên Trường đã bảo bọn họ tới ăn cơm trưa.
Quy luật nghỉ ngơi mà Diệp Lăng Nam điều chỉnh cho Lục Chi Vũ cũng có chút hiệu quả, Lục Chi Vũ không còn dậy muộn như trước nữa, đúng lúc Trần Tử Nhiễm đến, bọn họ liền ngồi trò chuyện trong phòng khách.

Trai lớn không thể giữ được.
Diệp Lăng Nam ở một bên cũng nói chen vào.
Lục Chi Vũ nghe xong lại khó chịu:
Tôi nói em trai tôi, anh xen vào làm gì, nhà họ Lục chúng tôi đến lượt anh lên tiếng chắc?

Câu của Lục Chi Vũ đã thành công chọc giận Diệp Lăng Nam:
Đừng quên bọn họ cũng phải gọi anh một tiếng anh rể.

Cho nên cô chỉ có thể nấu cơm cho một mình anh, bởi vì đó là cô chiều anh.
Trái tim Thẩm Thiên Trường bỗng nhiên đập hẫng một nhịp:

Lục Chi Cửu, em...

Trên mặt Lục Chi Vũ lập tức hiện lên nét bối rối:
Diệp Lăng Nam, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám giống như hôm qua thì tôi sẽ...


Diệp Lăng Nam nở nụ cười lạnh, anh cúi đầu lại gần mặt của Lục Chi Vũ ngay trước mặt mọi người:
Em sẽ làm gì.


Bởi vì đứng gần nhau, hơi thở của anh phả vào mặt Lục Chi Vũ, khiến cô lập tức đỏ mặt vì xấu hổ.


Khụ... Khụ...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.