Chương 503: Em vẫn chưa hết giận sao?



Cậu nghĩ sao?
Thẩm Thiên Trường nhìn cô.

Trần Tử Nhiễm nghĩ lại chuyện vừa nãy, hiển nhiên Lục Chi Vũ là một con hổ giấy8.
Sau khi Tần Phong đi, Trần Tử Nhiễm vội vàng huých cô một cái:
Cô còn chưa hết giận sao?

Giang Mộ Tuyết véo cô ấy:
Cô còn nói à? Hôm qua cô bày ra cái ý kiến vớ vẩn gì thế hả, sáng nay trong phòng tôi toàn là hoa, làm tôi hết hồn!

Sắc mặt Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y lập tức không tốt, vì sao các cô lại cảm thấy hơi bực bội nhỉ?
Thẩm Thiên Trường khó hiểu nhìn hai người bọn họ, vừa rồi cô có vấn đề gì không?
Trần Tử Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu:
Đúng vậy, ví dụ như tôi chẳng hạn, có nhiều người yêu cũ như thế, nếu phải để ý đến từng người thì chẳng phải sẽ không lấy được chồng sao?

Giang Mộ Tuyết nhìn cô, có chút hiếu kỳ:
Tiểu Nhiễm, cô từng có bao nhiêu người yêu cũ?

Sau khi trò chuyện một lát, Trần Tử Nhiễm lại nói một tiếng:
Sếp Lục đâu? Sao anh ấy vẫn chưa xuống vậy?

Thẩm Thiên Trường mỉm cười:
Cậu cảm thấy anh ấy xuống rồi thì các cậu có thể nói chuyện bình thường được nữa không?

Bây giờ cũng gần mười giờ rồi.

Yên tâm, không để cậu chết đói đâu.

Thẩm Thiên Trường nhướng mày.
Trần Tử Nhiễm thấy Thẩm Thiên Trường vẫn còn ngồi đấy, cô lại mở miệng hỏi một câu:
Cậu không đi nấu cơm à?

Giang Mộ Tuyết nhìn sắc mặt của Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm, cuối cùng mới hiểu ra:
Các cô cảm thấy việc này có liên quan đến Tần Phong?


Chúng tôi cũng chỉ đoán thế thôi, bởi vì chuyện làm ăn cũng không dễ nói, nhưng chúng tôi có chút lo lắng cho cô...
Trần Tử Nhiễm uyển chuyển nói một câu.
Ôn Tử Diễn không chen miệng vào được cuộc trò chuyện của các cô gái, thế là anh dứt khoát đứng dậy đi lên tầng tìm Tần Phong và Lục Chi Cửu.
Ôn Tử Diễn đi rồi, Trần Tử Nhiễm mới mở miệng nói với Giang Mộ Tuyết:
Tiểu Tuyết, cô phải cẩn thận người phụ nữ Diệp Linh Khê kia một chút.


Nhưng mà các cô yên tâm, Tần Phong không còn tình cảm gì với cô ta nữa. Vốn dĩ tôi xuất hiện muộn hơn, cũng không có cách nào xóa bỏ quá khứ này.

Trước đó Giang Mộ Tuyết sẽ còn nghĩ nếu như mình gặp được Tần Phong sớm hơn một chút thì sẽ như thế nào, nhưng gần đây cô càng ngày càng không dám nghĩ, bởi vì đúng là không có chút ý nghĩa nào cả.

Đương nhiên, tôi không cần phải dẫn người nhà đi theo như mọi người, chỉ cần tôi muốn là đi được.

Tần Phong treo áo khoác cho Giang Mộ Tuyết, sau đó bọn họ lại thay giày rồi cùng nhau vào trong..
Tống Ngưng Y vội vàng nhân cơ hội này để hỏi một vào vấn đề về công việc, chuyển đề tài đến công việc luôn.
Ba người bàn chuyện công việc được mười mấy phút, cuối cùng cửa phòng khách cũng truyền đến tiếng động.
Mặc dù b9ây giờ trong phòng khách cũng chỉ có Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường nhưng Tống Ngưng Y vẫn có vẻ hơi mất tự nhiên, Tống Ngưng6 Y luôn cảm thấy hoảng sợ khi đến Cẩm Viên của Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Trần Tử Nhiễm k5hông khỏi trêu ghẹo:
Ngưng Y, sao trông cô cứ như đang sợ bị ăn thịt vậy?

Hai người nói chuyện một lát thì Tống Ngưng Y cũng đến.
Thẩm Thiên Trường vốn chỉ hẹn mấy người Trần Tử Nhiễm 3và Giang Mộ Tuyết, về sau lại nghĩ tới cuối tuần Tống Ngưng Y ở nhà một mình, thế là bèn gọi cả cô ấy đến luôn.

Móa, đã nói là cậu tự nấu mà!

Sắc mặt Thẩm Thiên Trường rất bình tĩnh:
Tay tớ bị thương, không thể làm việc mệt nhọc được.

Trong phòng khách lập tức có thêm mấy người.
Bởi vì họ không quen Tống Ngưng Y, cho nên Thẩm Thiên Trường lại giới thiệu một lần cho mọi người.
Cô dám cam đoan Lục Chi Cửu ngồi đây là bầu không khí sẽ trở nên mất tự nhiên.
Trần Tử Nhiễm rất tán thành:
Đúng thế, đợi lát nữa nấu cơm xong rồi cậu hãy bảo anh ấy xuống.

Giang Mộ Tuyết đẩy cửa vào trước.
Hôm nay cô mặc một cái áo khoác lông màu nâu nhạt được thiết kế theo hình kén dài qua bắp chân, bên trong mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt phối hợp với một chiếc váy xếp ly dài quá đầu gối, tóc xoăn dài được buộc gọn, vắt sang một bên, trông vừa có khí chất vừa xinh đẹp.
Mặc dù không phải hoa hồng, nhưng sau khi ngủ dậy phát hiện cả căn phòng đều là cúc họa mi, cảnh tượng ấy làm Giang Mộ Tuyết suýt nữa cho rằng mình bị bắt cóc đến tiệm hoa.
Trần Tử Nhiễm cười đau ruột:
Ha ha, không ngờ chồng cô lại đáng yêu như thế!

Ôn Tử Diễn nhìn Thẩm Thiên Trường:
Không phải hôm nay cô nấu ăn sao?

Thẩm Thiên Trường nói với vẻ mặt tỉnh bơ:
Hôm qua tay tôi bị thương, lần sau đi.

Nhưng rất rõ ràng là không có lần sau.
Tần Phong đứng lên:
Tôi đi lên tìm Tổng Giám đốc Lục.


Các cô đoán không sai, đúng là Diệp Linh Khê chưa hết tình cảm với Tần Phong, thậm chí cô ta hủy bỏ hôn ước với Tần Diệp cũng là bởi vì Tần Phong.

Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y lập tức ngây ra, bọn họ không ngờ Giang Mộ Tuyết lại thẳng thắn như vậy, vì thế Trần Tử Nhiễm càng thêm khẳng định đầu óc của người phụ nữ Diệp Linh Khê này có vấn đề.

Về sau tôi dẫn cô đi xem nhiều hơn.
Thẩm Thiên Trường đáp.
Tống Ngưng Y thành thật nói:
Tôi hy vọng Tổng Giám đốc Thẩm có thể giúp tôi kiếm được nhiều tiền mua biệt thự hơn.

Thật ra trước kia Thẩm Thiên Trường không có khái niệm gì với gu thời trang cả, nhưng sau khi quen biết Giang Mộ Tuyết, cô cảm thấy đang dần ngộ ra.
Giang Mộ Tuyết vừa vào cửa, Tần Phong và Ôn Tử Diễn đi theo sau lưng cô.
Giang Mộ Tuyết vừa nghe đến Diệp Linh Khê, cả người bỗng nhiên cứng đờ:
Sao các cô cũng biết cô ta vậy?


Tần Chính là phía đầu tư lớn nhất của Tài chính Thiên Nhiên, vốn dĩ Diệp Linh Khê luôn là người đại diện cho Tần Chính phụ trách dự án này của chúng tôi, nhưng hai ngày trước cô ta bỗng nhiên thông báo cho chúng tôi rằng trong đó có một nửa là do Nghiệp Thừa bỏ vốn, sau này cô ta sẽ đại diện cho Nghiệp Thừa.
Thẩm Thiên Trường đáp.

Tiểu Tuyết, mọi người tới rồi à.
Trần Tử Nhiễm gọi một tiếng.
Giang Mộ Tuyết mỉm cười:
Cô tới sớm vậy.

Tống Ngưng Y nở nụ cười, thành thật trả lời:
Từ nhỏ tôi lớn lên trong núi, trước kia chưa từng được đến biệt thự khí thế như thế này, không biết vì sao lại thấy hơi sợ.

Thẩm Thiên Trường hiểu ý cô ấy, cô cười một tiếng, Tống Ngưng Y đúng là một người không hề biết nói dối.
Nói xong anh lại nhìn Giang Mộ Tuyết:
Tiểu Tuyết, lát nữa ăn cơm nhớ gọi anh.

Giang Mộ Tuyết không nhìn anh, cô chỉ khẽ gật đầu.
Trần Tử Nhiễm cau mày nhìn tay cô:
Bao giờ? Sao tớ không biết?


Tối hôm qua.

Thẩm Thiên Trường cũng cười:
Nếu cô vẫn không tha thứ cho anh ấy, có khi anh ấy sẽ dẫn cô đi ngắm sao ngắm trăng nói chục nghìn câu anh yêu em trước biển cả núi cao đấy.

Giang Mộ Tuyết nổi cả da gà:
Stop lại ở đây!

Trần Tử Nhiễm suy nghĩ một chút:
Hình như năm, sáu người gì đó.

Khóe môi Thẩm Thiên Trường giật một cái, Trần Tử Nhiễm từng yêu rồi lại chia tay nhanh đến mức Thẩm Thiên Trường cũng không biết những người đó có được tính là bạn trai của cô ấy hay không.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.