Chương 504: Là người có thể nấu cơm cho em cả đời
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1371 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Giang Mộ Tuyết còn tưởng rằng ngày đó Diệp Lăng Nam và Cố Ngôn Quyết đánh nhau trong hôn lễ đã đủ khiếp sợ rồi...
Thẩm Thiên Trườn8g đứng dậy đi vào phòng Lục Chi Vũ, Giang Mộ Tuyết xoay người lên tầng.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết sửng sốt một chút, cô lập tức cười nói:
Sao cô biết?
Tôi so sánh với những quỹ từ thiện của mấy chỗ khác, mặc dù các cô đã có hình thức phương án cụ thể, nhưng vẫn còn rất nhiều chi tiết chưa được kỹ lắm.
Giang Mộ Tuyết thành thật đáp:
Cô nói không sai, thật ra trước khi tôi tiếp nhận quỹ, tổ chức của chúng tôi cũng không có bất kỳ nào dự án dành riêng cho các khu vực nghèo khó, còn khu vực nghèo khó này lại là một dự án do tôi toàn quyền chỉ đạo, phương án trong tay chúng ta là do tôi tự đi nghiên cứu rồi biên soạn ra sau khi cô nói với tôi.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày lại, cô biết chuyện Giang Mộ Tuyết từng là quản lý bộ phận Chăm sóc khách hàng của Tập đoàn Lục Đạt, nhưng không ngờ là cô ấy có thể nhảy sang một lĩnh vực khác nhanh như thế, phương án cô ấy làm ra cũng rất tốt, mặc dù chưa được chi tiết, nhưng mức độ hoàn thiện như thế là cao lắm rồi.
Tôi thấy trong này viết mẫu mà cô muốn làm, bây giờ trong lòng cô đã có kế hoạch chưa?
Tống Ngưng Y mở tài liệu mà Thẩm Thiên Trường đưa tới ra, thật ra bên trong có hai dự án.
Một dự án liên quan tới việc từ thiện cho cô nhi viện.
Vừa nghe đến huyện Vân Lĩnh, trái tim Tống Ngưng Y đập hẫng một nhịp.
Cô Giang, cô vừa mới nói đến huyện Vân Lĩnh sao?
Dự án còn lại liên quan tới việc giúp đỡ khu vực có điều kiện khó khăn.
Ba người ngồi vào một chỗ, Thẩm Thiên Trường mở miệng nói trước:
Tiểu Tuyết, tôi đã xem qua cái này rồi, bởi vì lúc trước tổ chức của các cô đã từng đến viện mồ côi này không ít lần, cũng có dày dặn kinh nghiệm, tôi nghĩ không có vấn đề gì về quá trình, nhưng tôi cảm thấy tổ chức của cô giúp đỡ mấy viện mồ côi này hơi nhiều, cô xem có chỗ nào khó khăn hơn không?
Sắc mặt Giang Mộ Tuyết lại bắt đầu khó coi, thật ra cô biết tay nghề nấu nướng của mình thế nào, nhưng cô thật sự không hề nghĩ rằng dáng vẻ ăn say sưa ngon lành của anh lúc trước lại là làm cho cô xem...
Tiểu Tuyết, cơm em nấu rất khó ăn.
Nói xin lỗi một đêm mà không có hiệu quả, Tần Phong dứt khoát thừa nhận.
Giang Mộ Tuyết khẽ gật đầu:
Không có vấn đề gì, cuối tuần tôi đến đó xem một chút, lúc về sẽ tìm mấy nơi cho cô.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười rồi lại lấy ra tập tài liệu khác:
Tôi đã đọc kỹ về khu vực nghèo khó này rồi, Tiểu Tuyết, có phải đây là dự án đầu tiên của tổ chức các cô không?
Nhìn phản ứng của Giang Mộ Tuyết, ánh mắt Tần Phong lóe lên sự bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo cô xuống tầng.
Sau khi hai người xuống tầng, Ôn Tử Diễn và Lục Chi Cửu cũng ra ngoài rồi đi tới phòng ăn.
Tiểu Tuyết, ăn cái này trước đi.
Giang Mộ Tuyết hoàn hồn lại, cô cúi đầu nhìn thức ăn mà Tần Phong gắp vào bát mình.
Giang Mộ Tuyết đã hiểu ra vì sao Thẩm Thiên Trường có thể đến với với Lục Chi Cửu rồi, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều biết rất rõ chỉ có Thẩm Thiên Trường mới không cảm thấy Lục Chi Cửu lạnh lùng.
Sắc đẹp của Lục Chi Cửu là điều không thể nghi ngờ, nhưng lại lạnh lùng đến mức một ánh mắt là có thể khiến người ta chết rét.
Cô cảm thấy sau này mình không nên đến Cẩm Viên nhiều.
Sau khi cơm nước xong, cánh đàn ông đi sang một căn phòng khách nhỏ bên cạnh, phòng khách chính đã bị mấy cô gái chiếm lĩnh.
Giang Mộ Tuyết ngây ra một lúc.
Cô hừ một tiếng, trực tiếp quay người đi xuống tầng, chẳng buồn bình phẩm về mấy món ăn đen sì của anh.
Được sự cho phép của Diệp Lăng Nam, điện thoại lại trở về trong tay Lục Chi Vũ, thế là cô hào hứng kéo Trần Tử Nhiễm lập đội chơi game.
Thẩm Thiên Trường vốn không hiểu mấy về trò chơi điện thoại, liền lên tầng lấy tài liệu mà Giang Mộ Tuyết gửi cho cô lần trước, định thuận tiện bàn luận với cô về dự án từ thiện.
Mặt Giang Mộ Tuyết đen kịt lại.
Cho nên em mới cần tìm một người có thể nấu cơm cả đời cho em.
Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, trong mắt có nụ cười:
Ví dụ như anh chẳng hạn.
Vừa mới lên tới tầng hai, cô bỗng cảm thấy quái lạ. Rõ rà3ng nơi này là Cẩm Viên, tại sao lại bảo cô đi lên gọi người chứ? Nhìn mấy căn phòng trên tầng này, cô hoàn toàn không biết đám Tần Phong 9đang ở phòng nào.
Thế là cô quay người chuẩn bị xuống tầng, nào ngờ Tần Phong đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Chi Cửu trước.
Tiểu Tuyết.
Tần Phong gọi.
Thẩm Thiên Trường cầm ba tập tài liệu, cô đưa một tập cho Tống Ngưng Y.
Bởi vì Tống Ngưng Y vừa mới về công ty không lâu, cộng thêm lần trước lúc Giang Mộ Tuyết đến thì cô không có mặt, cho nên cô cũng biết gần đây hai người đang bàn về dự án từ thiện.
Vốn Trần Tử Nhiễm đang ăn cơm rất chuyên chú, kết quả ăn một lát mới phát hiện bàn ăn đã biến thành nơi để khoe tình tứ. Cô quay đầu nhìn Tống Ngưng Y ở bên cạnh, thấy cô ấy đang cúi đầu nghiêm túc ăn thức ăn trong bát, căn bản không ngẩng đầu lên nhìn chút nào.
Trần Tử Nhiễm thở dài một hơi trong lòng, cô đã biết vì sao Thẩm Thiên Trường lại gọi Tống Ngưng Y tới rồi, nếu không trên bàn cơm này chỉ có mỗi cô và Ôn Tử Diễn không quen nhau, thật sự sẽ rất lúng túng!
Giang Mộ Tuyết xoay người nhìn anh:
Có thể ăn cơm rồi.
Tần Phong thấy cô lại xoay ng5ười sang chỗ khác:
Tiểu Tuyết, em vẫn còn giận anh ư?
Tôi nhắm vào một nơi tên là huyện Vân Lĩnh, cách thành phố Vân chưa đến năm mươi cây số, là một trong mười khu vực nghèo khó của thành phố Vân.
Giang Mộ Tuyết vừa nói vừa mở điện thoại ra, lấy tài liệu mình đã tra được trước đó đưa cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường đã gọi Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam ra ngoài. Diệp Lăng Nam ngồi bên cạnh Lục Chi Vũ, anh lấy nước uống gắp thức ăn cho cô, mặc dù sắc mặt của Lục Chi Vũ vẫn chẳng khá hơn, nhưng cô không nói thêm câu gì khó nghe cả.
Đúng như lời nói của Thẩm Thiên Trường, sau khi Lục Chi Cửu xuất hiện, bầu không khí không còn hài hòa như vừa rồi, chủ yếu là Giang Mộ Tuyết và Tống Ngưng Y cảm thấy rất mất tự nhiên khi nhìn thấy Lục Chi Cửu, trong khi bọn họ cũng chẳng biết vì sao.
Giang Mộ Tuyết chuyển mắt nhìn cô:
Đúng thế.
Thẩm Thiên Trường đọc sơ qua rồi đưa tài liệu tới trước mặt Tống Ngưng Y, mỉm cười nói:
Ngưng Y, cô có hứng thú tham dự vào dự án từ thiện dành cho khu vực nghèo khó này không?
Tống Ngưng Y nhìn Thẩm Thiên Trường, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm xúc không tên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.