Chương 511: Anh chờ phần thưởng của em
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1231 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Thẩm Thiên Trường cười lạnh trong lòng, cô chỉ sợ bọn họ không cạnh tranh thôi.
Thế này đi, cô bảo mấy nhân viên tiêu thụ 8lặng lẽ tung ra thị trường một số nguồn hàng chất lượng tốt, nhớ khống chế số lượng, chỉ cần đạt tới hiệu quả dư luận là được. Nếu3 như Viễn Thông có hành động điều chỉnh giá bằng chúng ta, thậm chí thấp hơn chúng ta thì cũng đừng bối rối, tiếp tục đưa hàng ra,9 cứ để bọn họ luôn bán ra với giá này.
Thẩm Thiên Trường dùng bút viết một con số lên trên giấy.
Chỉ cần bọn họ bán ra v6ới giá này là lập tức thu mua hàng của bọn họ! Cử thêm mấy người đi làm chuyện này, thu mua hàng theo từng nhóm, không nên đánh rắ5n động cỏ, hơn nữa chỉ cần trên thị trường có hàng với giá này thì đều mua hết.
Cô nhìn Tống Ngưng Y:
Trời đất, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao cô lại muốn Triệu Duệ giao tiền đặt cọc trước lúc mua hàng rồi, nếu hôm nay chúng ta không giao được tiền thì chẳng phải là người ta sẽ nhân cơ hội hủy bỏ giao dịch hay sao!
Tống Ngưng Y nhẹ nhàng cười nói:
Tôi chỉ đề phòng thôi, chó ngáp phải ruồi ấy mà.
Nhìn sự tự tin trên mặt cô ấy, Trần Tử Nhiễm bất chợt phát hiện ra không biết từ lúc nào Tống Ngưng Y cũng đã bắt đầu thay đổi, bởi vì cô ấy vẫn luôn tiến bộ.
Tống Ngưng Y nở nụ cười:
Cảm ơn quản lý Triệu.
Lúc này Triệu Duệ đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Trường nhìn liếc qua Tống Ngưng Y, cách cô ấy làm việc đúng là khiến người ta yên tâm.
[Không phải buổi sáng mới nói muốn nuôi anh sao?]
Thẩm Thiên Trường cắn môi: [Còn chưa xác định là sẽ mượn, nếu như chắc chắn, phần thưởng gấp đôi!]
Không biết vì sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy chắc chắn lúc này Lục Chi Cửu đang cười.
Trần Tử Nhiễm và Hà Tịch bỗng hiểu ra ý của Thẩm Thiên Trường. Bởi vì hai ngày sau khi lấy được tiền vốn, bọn họ sẽ bổ sung một nhóm hàng lớn, nhất định trang giao dịch của Hợp đồng tương lai sẽ tăng giá, nếu như bọn họ sớm thu mua hàng giá thấp của Viễn Thông, chờ đến khi tăng giá, Viễn Thông sẽ không thể bổ sung được hàng giá thấp, một nhóm hàng giá thấp bán đi trước đó chính là thua lỗ.
Hiểu được điểm này, Triệu Duệ gật đầu, đang định đi ra ngoài thông báo thì lại bị Tống Ngưng Y gọi lại.
Quản lý Triệu, nếu hôm nay bộ phận hợp đồng giao ngay của các anh mua hàng thì có thể trả trước một phần tiền đặt cọc cho người bán hay không?
Cô cần bao nhiêu thời gian để trả đủ số dư?
Triệu Duệ lại hỏi.
Một ngày là đủ rồi, chậm nhất là ngày mai.
Triệu Duệ gật đầu:
Vậy thì vấn đề không lớn.
Giọng nói của Thẩm Thiên Trường rất lạnh:
Chúng ta đã kí trên hợp đồng rồi, ngày mai nhất định phải chuyển qua đây.
Ừm, tôi biết rồi.
Thẩm Thiên Trường tắt máy, nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của Diệp Linh Khê, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy bất an. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Diệp Linh Khê: [Diệp Linh Khê, hy vọng cô sẽ không lỡ hẹn.]
Mãi cho đến ba giờ chiều ngày hôm đó vẫn chưa thấy Nghiệp Thừa Thực Nghiệp chuyển tiền tới, mà việc chuyển khoản của ngân hàng hầu như đều kết thúc vào bốn giờ chiều cùng ngày.
Thẩm Thiên Trường không nhịn được gọi điện thoại cho Diệp Linh Khê:
Hôm nay không chuyển tiền đến sao?
Giọng nói của Diệp Linh Khê có vẻ khá mỏi mệt:
Hôm nay xảy ra một vài vấn đề, có thể phải đến ngày mai.
Thấy mặt Thẩm Thiên Trường đỏ như tôm luộc, Trần Tử Nhiễm không khỏi nghi ngờ hỏi một câu:
Cậu làm gì thế? Sao mặt lại đỏ như vậy?
Thẩm Thiên Trường hoàn hồn lại, cô đưa tay sờ lên mặt mình:
Không có gì, hôm nay Nghiệp Thừa không chuyển tiền đến rồi.
Trần Tử Nhiễm hơi sửng sốt rồi đột nhiên hiểu ra.
Câu nói này trông thì có vẻ hời hợt, nhưng Thẩm Thiên Trường lại rõ hơn ai hết rằng số tiền này có thể nói là cực kỳ quan trọng đối với Tài chính Thiên Nhiên.
So với việc chờ đợi trong sự giày vò, cô thích không có sai sót nào hơn.
Thế là cô lại nhắn tin cho Lục Chi Cửu: [Có lẽ ngày mai em sẽ phải mượn anh một khoản tiền.]
Triệu Duệ nhíu mày lại:
Bây giờ mua bán hàng hóa có sẵn trên cơ bản đều là giao dịch tiền mặt.
Nếu hôm đó không trả tiền hàng thì người bán có quyền hủy bỏ giao dịch.
Không đợi Tống Ngưng Y trả lời...
Mà chính cô thì dường như vẫn luôn giậm chân tại chỗ, mặc dù cô không lười biếng trong công việc, thậm chí còn cố gắng tăng ca, nhưng cô luôn cảm thấy chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ.
Cô không khỏi nghĩ tới lời nói trước đó của Bùi Tuấn Kiệt, thật sự là bởi vì mình có thứ yêu thích hơn, nên mới không đủ thích công việc này sao?
Từ nhỏ đến lớn, cô thích nhiều thứ lắm, có đôi khi thậm chí cô còn nghi ngờ mình là một người cả thèm chóng chán.
Nghĩ vậy, Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy đau đầu. Cô lắc đầu, không nên nghĩ mấy chuyện phức tạp này nữa thì hơn.
Cùng lúc đó thừa, ở Nghiệp Thừa Thực Nghiệp.
[Bao giờ cần?]
[Trước ba rưỡi chiều mai, đợi tin của em.]
[Ừm, anh đợi phần thưởng của em.]
Diệp Linh Khê nhìn tin nhắn Thẩm Thiên Trường gửi cho mình, rất lâu mà cô ta không trả lời lại.
Cô ta cầm di động, đứng lên ra khỏi phòng làm việc của mình, vào thang máy để lên trên văn phòng Chủ tịch ở trên tầng.
Trong văn phòng, Diệp Vĩnh Phú đeo một cặp kính lão, đang chăm chú phê duyệt tài liệu về việc tách khỏi Tần Chính trong mấy ngày qua.
Sau việc bị chọc giận đến mức phải nhập viện vào tuần trước, Diệp Vĩnh Phú hôn mê suốt hai ngày, đến khi ông ta tỉnh lại, chuyện của Tần Chính và Nghiệp Thừa đã ngã ngũ, thậm chí hai bên đã bắt đầu chia cắt công việc hợp tác.
Diệp Vĩnh Phú chỉ nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày, sáng nay ông ta đã trở về Nghiệp Thừa Thực Nghiệp, mở cuộc họp hội đồng quản trị.
Trong cuộc họp ấy, chuyện đầu tiên ông ta làm chính là giáng chức con gái Diệp Linh Khê của mình, đồng thời gác lại tất cả các dự án đã qua tay Diệp Linh Khê.
Đương nhiên Tài chính Thiên Nhiên cũng nằm trong số đó.
Diệp Linh Khê đi đến trước mặt Diệp Vĩnh Phú:
Bố.
Diệp Vĩnh Phú không thèm ngẩng đầu lên:
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ở công ty đừng gọi tôi là bố.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.