Chương 535: Suy nghĩ của cô mạnh bạo quá rồi đấy
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1576 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Thẩm Thiên Trường không biết sau đó mình đã ngủ thế nào.
Lúc thức dậy thì đã là ngày hôm sau rồi.
Bên cạnh trống trơn8, không biết đêm qua Lục Chi Cửu có về phòng ngủ không.
Hay là cậu về nghỉ ngơi đi?
Thẩm Thiên Trường nói.
Trần Tử Nhiễm lắc đầu:
Dẹp đi, tớ không muốn về nghe bà Nguyễn và ông già ca cẩm đâu.
Bị phạt quỳ đã đành, thế nhưng bố mẹ cô còn càm ràm như một chiếc máy lặp đi lặp lại, vậy nên sáng nay Trần Tử Mặc ra ngoài là cô cũng đi luôn.
Cô đến công ty được một lúc thì Trần Tử Nhiễm mới mở cửa vào.
Dáng đi có thể nói là khập khiễng.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn cô:
Tiểu Nhiễm, cậu sao vậy?
Sau khi ra khỏi Cẩm Viên, Thẩm Thiên Trường cụp mắt xuống:
Lục Chi Cửu, em không lo chuyện của Hứa Khanh Nguyệt nữa, em chỉ lo đối phó với Viễn Thông thôi có được không?
Tùy em, thích làm gì thì làm.
Đây là câu thứ hai của Lục Chi Cửu với cô kể từ tối qua đến giờ.
Thẩm Thiên Trường thở dài một hơi, có câu
không bắt được chồn mà còn hôi cả người
, cô và Trần Tử Nhiễm đang trong tình cảnh ấy đây.
Bọn họ vẫn mở cuộc họp như thường.
Sau khi công việc buổi sáng kết thúc, mới ăn trưa xong thì Thịnh Lam đã mò tới.
Nếu cô tới chỉ để hóng chuyện thì đi được rồi đấy.
Thịnh Lam nhún vai:
Tiếp theo các cô có kế hoạch gì không?
Lần trước hai người này đi đánh Hứa Khanh Nguyệt mà không gọi cô ta, lần sau không thể bỏ lỡ được.
Thẩm Thiên Trường hất cằm lên, chỉ vào đầu gối nói:
Anh dám nói không phải là anh bôi hả?
Làm ơn, anh không muốn thừa nhận thì cũng phải dùng loại thuốc nào khó nhận ra một chút chứ.
Lục Chi Cửu cúi đầu nhìn đầu gối của cô rồi bất chợt nhíu mày lại. Tối qua bôi thuốc cho cô trong bóng tối nên anh không để ý thuốc là màu đỏ.
Lục Chi Cửu, hôm nay em đi xe anh tới công ty!
Lục Chi Cửu không nói lời nào, Thẩm Thiên Trường mở cửa chui lên xe anh.
Lục Chi Cửu lên xe rồi nổ máy.
Chắc em tự bôi khi mộng du đó.
…
Thẩm Thiên Trường sượng mặt, chỉ có thể lề mề rút chân về rồi đi giày vào.
Vẻ mặt của Trần Tử Nhiễm như ăn phải mướp đắng:
Tối qua tớ và Trần Tử Mặc bị quỳ suốt đêm ở từ đường tổ tông.
Thẩm Thiên Trường mở to đôi mắt:
Nghiêm trọng như thế cơ á?
Thảo nào cô gọi điện mà bọn họ không nghe máy.
Tối qua anh bôi thuốc cho em!
Thẩm Thiên Trường vừa cười vừa nói.
Không hề.
Lục Chi Cửu lạnh giọng phủ nhận.
Thẩm Thiên Trường cởi luôn giày ra đặt chân lên đùi anh, sau đó vén ống quần lên đến đầu gối, phần xước da đã được bôi thuốc đỏ, trông rất rõ ràng.
Trần Tử Nhiễm đánh nhau, bị phạt cũng là điều dễ hiểu, nhưng vì sao Trần Tử Mặc cũng bị phạt?
Tớ đánh nhau bị tạm giam, Trần Tử Mặc cũng bị gán tội không trông coi đến nơi đến chốn.
Ừm, Trần Tử Mặc thảm thật…
Thấy bọn họ lại bắt đầu gây nhau, Thẩm Thiên Trường lên tiếng ngắt lời:
Cô tới tìm bọn tôi làm gì?
Thịnh Lam liếc nhìn Thẩm Thiên Trường:
Dỗ được chồng chưa?
…
Anh mặc kệ em à?
Thẩm Thiên Trường nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.
Lục Chi Cửu hừ lạnh một tiếng:
Anh quản được em sao?
Thẩm Thiên Trường gật đầu như giã tỏi:
Quản được, quản được, chỉ có anh mới quản được em thôi!
Da mặt dày thật!
Lục Chi Cửu không nói thêm nữa.
Đến trước tòa cao ốc Thiên Diệp, Lục Chi Cửu dừng xe lại.
Vẻ mặt của Diệp Lăng Nam rất bình tĩnh:
Thiên Trường nói đó là thú vui giữa vợ chồng họ.
Lục Chi Vũ:
…
Thẩm Thiên Trường đi theo Lục Chi Cửu ra ngoài, cả hai cùng tới nhà để xe.
Thẩm Thiên Trường ngồi xuống bên cạnh Lục Chi Cửu, ân cần gắp một chiếc bánh bao hấp cho anh, nhưng anh lại gắp nó r5a ngoài.
Thẩm Thiên Trường nghiến răng, cô lại gắp một cái nữa, Lục Chi Cửu lại gắp ra ngoài.
Lục Chi Vũ nhìn bọn họ đánh nhau bằng đũa một hồi, rốt cuộc cô cũng nhíu mày nói:
Hai đứa làm cái gì đấy? Mới sáng sớm mà đã lãng phí thức ăn rồi.
Hơn nữa nếu lại nhúng tay vào thì cô đừng mong dỗ được Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường nhìn Thịnh Lam:
Cô tới đúng lúc lắm, tôi cũng đang định đi tìm cô. Lúc trước bên Viễn Thông đã ngầm giờ trờ với Tài chính Thiên Nhiên bao lần, tôi không định ngồi chờ chết nữa. Nhưng về mảng hàng có sẵn thì Dầu khí Xí Nguyên đã đầu tư trước rồi, vậy nên chúng tôi cứ giằng co mãi không thôi. Cô có cách nào để Dầu khí Xí Nguyên tạm thời dừng hoạt động, thậm chí là không thể sản xuất được nữa không?
Thịnh Lam cười khẽ:
Muốn một dây chuyền được đầu tư mấy trăm triệu tạm dừng hoạt động, suy nghĩ này của cô mạnh bạo quá rồi đấy.
Thẩm Thiên Trường vẫn vệ sinh cá nhân như thường lệ, nhưng đến lúc t3hay quần áo, cô bỗng phát hiện ra đầu gối mình đã được thoa thuốc rồi.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười, cô biết là Lục Chi Cửu sẽ9 không bỏ mặc cô mà!
Trong lòng cô vui rạo rực, xuống lầu thì thấy Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam đang ăn sáng, Lục Chi Cửu cũn6g ở đó.
Thẩm Thiên Trường thở phì phò ăn một ngụm cháo rồi mách với Lục Chi Vũ:
Chị Tiểu Vũ, em gắp bánh bao cho Lục Chi Cửu nhưng anh ấy cứ cố tình bỏ ra!
Lục Chi Vũ liếc nhìn Lục Chi Cửu:
Tiểu Cửu…
Thế nhưng ánh mắt của Lục Chi Cửu làm Lục Chi Vũ phải đầu hàng. Cô rụt cổ lại, dù sao cô cũng chẳng bao giờ quản được đứa em trai này mà.
Lục Chi Cửu đặt đũa xuống rồi đứng lên.
Thẩm Thiên Trường cũng nhanh chóng ăn hết cháo rồi bỏ đũa xuống đi theo anh.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Lục Chi Vũ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra:
Bọn họ làm sao vậy?
Trước khi xuống xe, cô dướn người hôn vào má Lục Chi Cửu:
Chồng à, em đi làm đây, hết giờ làm việc nhớ tới đón em nha!
Lục Chi Cửu không trả lời, vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt vô cảm của mình.
Thẩm Thiên Trường mở cửa xuống xe.
Trần Tử Nhiễm trừng mắt:
Thịnh Lam, cô ăn nói kiểu gì vậy hả? Tôi bị tạm giam cô vui lắm hả?
Thịnh Lam vuốt tóc:
Vui thì không hẳn, chỉ cảm thấy IQ của cô cũng không có gì đặc biệt thôi.
Cô ta vẫn chưa quên lần trước Trần Tử Nhiễm nói IQ của cô ta thấp, lần này cô ta cũng bắt được cơ hội khịa lại rồi.
Không có kế hoạch gì hết.
Thẩm Thiên Trường đáp.
Thịnh Lam và Trần Tử Nhiễm nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Anh rể Năm đang lo chuyện Hứa Khanh Nguyệt rồi, tôi không định nhúng tay vào nữa.
Trong phòng họp, cô ta nhìn vẻ mặt của Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm, tươi cười nói:
Lúc trước còn mặt dày chế giễu tôi, lần này các cô biết sự lợi hại của Hứa sen trắng rồi chứ?
Trần Tử Nhiễm cáu giận:
Không được, phải nghĩ cách gì đó, không giết chết cô ta thì khó mà giải được mối hận trong lòng tôi!
Lần trước cô cũng nói như thế, nhưng bây giờ cô chẳng những không giết được cô ta, mà còn làm bản thân bị tạm giam, làm cả thế giới biết chuyện.
Thịnh Lam trợn trắng mắt.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Vì sao Dầu khí Xí Nguyên lại có thể đầu tư với tốc độ khác thường như thế, cô phải là người hiểu rõ điều mờ ám trong chuyện này hơn tôi chứ?
Sau này Dầu khí Xí Nguyên sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho Viễn Thông, nhất định phải tiến hành đả kích nó ngay từ khi vẫn còn non trẻ, đây cũng là bước đầu tiên để đối phó với Viễn Thông.
Thịnh Lam nhướng mày:
Cô đoán không sai, đúng là tôi biết điều mờ ám trong chuyện này, nhưng tố giác công ty cùng ngành thì lại là một sự mạo hiểm lớn, Dầu khí Thịnh Thiên sẽ không làm chuyện đó đâu.
Thẩm Thiên Trường nhếch môi cười:
Thịnh Lam, hiện giờ Tài chính Thiên Nhiên và Dầu khí Thịnh Thiên đang đứng trên cùng một chiếc thuyền, cô không có lựa chọn tốt hơn! Thực ra cô không nói cho tôi cũng không sao, bởi vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra, dùng danh nghĩa của Tài chính Thiên Nhiên hay dùng danh nghĩ của Thịnh Thiên để tố giác thì có gì khác nhau sao? Chỉ có điều, bây giờ cô giúp tôi thì tôi sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.