Chương 536: Quyết tâm mặt dày đến cùng


Mãi cho đến khi Thịnh Lam đi, Trần Tử Nhiễm mới hỏi Thẩm Thiên Trường:
Vậy nên bây giờ chúng ta không đối phó với Hứa Khanh Nguyệt thật hả?
<8br>
Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Bây giờ hai chúng ta không tiện đi tiếp xúc công khai với Hứa Khanh Nguyệt nữa, hơn nữa tình cảnh của tớ lú3c này cũng chẳng khá hơn cậu là bao, Lục Chi Cửu giận tớ thật rồi. Anh rể Năm nhất định sẽ xử lý ổn thỏa vụ Hứa Khanh Nguyệt thôi.


Tr9ần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường, cả hai đều thấy được nét bất đắc dĩ trong mắt nhau.

Haizz, cùng cảnh ngộ với nhau cả!
Thấy hai người vào trong, cô ấy vội vàng chào hỏi:
Anh Hứa, cô Hứa, hai người về rồi ạ.

Hứa Khanh Nguyệt lập tức đề phòng:
Anh, cô ta là ai vậy?

Hứa Khanh Huy đáp:
Bây giờ tay em chưa tiện hoạt động, vậy nên anh thuê một người tới chăm sóc em, lo việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của em.

[Vậy anh phải tăng ca đến khi nào?]
[Không biết.]
[…]
Trần Tử Nhiễm không nhịn được làu bàu:
Thẩm Thiên Trường, ngay cả lúc cãi nhau với Lục Chi Cửu cậu cũng muốn nghĩ đủ mọi cách để rải ‘thức ăn cho chó’ cho người khác có đúng không?


Tổng Giám đốc Thẩm, Tổng Giám đốc Tiểu Trần, chúng ta có tới buổi đại hội chuyên ngành ngày mai không?
Tống Ngưng Y cố tình chuyển chủ đề.

Đi.
Thẩm Thiên Trường đáp.
Một tay Hứa Khanh Nguyệt nắm chặt vạt áo, trong mắt bắt đầu sinh ra hận ý. Vì sao ai cũng giúp con ả Thẩm Thiên Trường đó như thế!
Rốt cuộc là dựa vào cái gì!

Tiểu Nguyệt, tới nhà rồi.


Tiể6u Nhiễm, khoảng thời gian tiếp theo tớ sẽ chuyên tâm lo chuyện của Tài chính Thiên Nhiên, đợi tất cả ổn định lại, tớ muốn…

Trần Tử Nh5iễm nhìn cô với vẻ mặt thăm dò.
Đôi mắt của Thẩm Thiên Trường rất kiên định, cô trịnh trọng nói:
Tổ chức đám cưới với Lục Chi Cửu, sau đó sinh một đứa con.


Còn tổ chức thế nào nữa, hay là cứ mở tiệc nhỉ?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Trước kia ở thành phố Noãn, hằng năm cứ đến sinh nhật là cô lại tổ chức tiệc mời bạn bè tới quẩy tưng bừng.
Thẩm Thiên Trường trêu chọc:
Điều kiện tiên quyết là bố mẹ cậu đồng ý đã.

Thấy cô tới, mọi người không hẹn mà cùng quay lại nhìn cô.
Lục Chi Cửu nhíu mày:
Em tới đây làm gì?

Thẩm Thiên Trường hất tóc:
Tăng ca với anh chứ làm gì!

Có nhiều người thì kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra một số thứ mà cô ta không muốn cho ai biết, cô ta không yên tâm.
Trên mặt Ngô Phương Thảo hiện lên nét bối rối:
Cô Hứa, cô yên tâm, tuy rằng tôi còn trẻ, nhưng tôi đã có kinh nghiệm chăm sóc nhiều năm, còn là nhân viên chăm sóc đạt đánh giá năm sao trong công ty. Tôi đã chăm sóc nhiều bệnh nhân lắm rồi, nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.


Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe thấy hả?
Hứa Khanh Nguyệt quát lớn.
Tóm lại cô đã nghĩ kỹ rồi, với chuyện dỗ dành chồng như thế này, cô cần tuân thủ một nguyên tắc bất di bất dịch.
Có câu thế nào ấy nhỉ? Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Thô nhưng thật!
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu hơi biến thành màu đen.
Chỉ có một mình Tần Phong là biết chuyện, mấy người còn lại trong phòng làm việc đều ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Thẩm Thiên Trường bình tĩnh nói:
Mọi người cứ tiếp tục đi.

Đến chiều, Thẩm Thiên Trường tan làm sớm.
Cô tích cực gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Chồng ơi, chồng hết giờ làm chưa?]
[Chưa.]
Vậy nên cô quyết tâm sẽ mặt dày đến cùng.

Một bên khác, sau khi giải quyết hết công việc, Hứa Khanh Huy tới thẳng bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Hứa Khanh Nguyệt.
Trần Tử Nhiễm sửng sốt.
Tống Ngưng Y ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Sao nghe cứ như thể cô đang khoe khoang vậy…
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường lại nhìn về phía Trần Tử Nhiễm:
Tiểu Nhiễm, năm nay cậu định tổ chức sinh nhật thế nào?

Trần Tử Nhiễm nghệt mặt ra một lát rồi mới vỗ đầu nói:
Á! Cuối tuần này là sinh nhật tớ, sao tớ lại quên khuấy đi thế này!

Thẩm Thiên Trường đã quen lắm rồi, nói chính xác hơn thì chẳng có năm nào Trần Tử Nhiễm chủ động nhớ tới sinh nhật của mình cả.
Hai anh em cùng nhau ra khỏi bệnh viện, suốt dọc đường đi, Hứa Khanh Nguyệt không nói một câu nào.
Hứa Khanh Nguyệt vẫn còn giận Hứa Khanh Huy, bởi vì kể từ hôm Thẩm Thiên Trường tới bệnh viện, anh ta đã tịch thu điện thoại của cô ta, nói là để cô ta hồi phục sức khỏe nhanh hơn.
Nói thì nghe êm tai đấy, nhưng thực chất là bị con ả Thẩm Thiên Trường mê hoặc!
Sau đó cô vào thẳng phòng nghỉ.
Thấy Thẩm Thiên Trường vào phòng nghỉ, Lục Chi Cửu mới thản nhiên nói:
Tiếp tục đi.

Vào trong phòng nghỉ, Thẩm Thiên Trường cởi giày ra rồi nằm vật lên giường.
Nhân viên chăm sóc tiến lên hai bước, cúi chào Hứa Khanh Nguyệt:
Cô Hứa, tên tôi là Ngô Phương Thảo, sau này cô cứ gọi tôi là Phương Thảo nhé.

Hứa Khanh Nguyệt lạnh mặt quát lớn:
Cút ra ngoài, tôi không cần ai chăm sóc hết!

Từ nhỏ Hứa Khanh Nguyệt đã không thích có người giúp việc trong nhà, vậy nên trong biệt thự nhà họ Hứa chỉ có một bà thím nấu cơm, còn những nhân viên tới quét dọn đều là làm theo giờ cố định.
Hứa Khanh Nguyệt hoàn hồn lại, mọi cảm xúc trong mắt lập tức biến mất. Cô ta quay đầu nhìn Hứa Khanh Huy, dịu dàng đáp lại:
Vâng.

Hai người xuống xe, Hứa Khanh Huy đi trước mở cửa.
Ở khu vực huyền quan có một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc được tết thành bím.
Lúc trước còn được, nhưng bây giờ Trần Tử Nhiễm gây rắc rối lớn, đoán chừng ông bà Trần sẽ không đồng ý cho cô tổ chức bữa tiệc
hoang dại
như thế.
Trần Tử Nhiễm không nhịn được gãi đầu:
Vậy đợi tớ về hỏi bà Nguyễn xem sao.

Đang trong thời kỳ nhạy cảm, tốt nhất là không nên làm mấy chuyện lén lút kẻo đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc dù vết thương của Hứa Khanh Nguyệt khá sâu, nhưng hiện giờ đã ổn rồi, bác sĩ cũng đề nghị cô ta về nhà nghỉ ngơi, điều chỉnh lại tâm trạng thì sẽ có lợi hơn trong việc phục hồi vết thường.
Hứa Khanh Nguyệt cũng biết hôm nay phải xuất viện, cô ta đã thu dọn xong trước khi Hứa Khanh Huy tới bệnh viện rồi.
Thấy cô ta đã thay quần áo, Hứa Khanh Huy sai người đi làm thủ tục xuất viện.
Thẩm Thiên Trường bảo Trần Tử Nhiễm đưa mình tới trước Tập đoàn Lục Đạt, sau đó một mình đi lên tầng cao nhất.
Đi tới cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc, cô cứ thế mở cửa vào.
Lục Chi Cửu đang họp với hai quản lý trong Tập đoàn Lục Đạt, Tần Phong và Tiểu Hồ đứng bên cạnh.
Hiển nhiên Ngô Phương Thảo không ngờ rằng mới tới gia đình nhà chủ ngày đầu tiên mà đã bị sa thải, vậy nên chỉ có thể nhìn Hứa Khanh Huy với vẻ bất lực.


Tiểu Nguyệt! Đừng bốc đồng, Phương Thảo chỉ chăm sóc em một thời gian thôi, đợi vết thương của em lành lại là cô ấy sẽ đi.


Nghe Hứa Khanh Huy nói như vậy, Hứa Khanh Nguyệt cũng bắt đầu kích động:
Anh, cả đời này tay em cũng không khỏi được, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người có thể coi em như người tàn tật!


Hứa Khanh Huy nhíu mày:
Tiểu Nguyệt, không ai coi em như người tàn tật hết!


Hứa Khanh Nguyệt chỉ vào Ngô Phương Thảo:
Vậy thì anh lập tức đuổi cô ta đi cho em!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.