Chương 556: Tớ sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa!


Những gì đã trải qua ở thời trung học làm cho cô khó có thể tin tưởng bất kỳ một ai, bao người mà tự xưng là bạn của cô đều thừa cơ hãm h8ại vào những lúc cô yếu đuối nhất, sau đó lại từng bước từng bước bở rơi cô.

Lúc đó, cô thật sự không còn tin vào tình bạn, cho 3nên trong một khoảng thời gian dài cô đều vờ như không thấy những người chủ động đối xử tốt với mình, mà ban đầu Trần Tử Nhiễm cũng là m9ột trong số những người đó.
Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy như có gì đó nghẹn trong cổ họng, cô im lặng một lúc rồi nói:
Tiểu Nhiễm, cậu mãi mãi là bạn của tớ.

Hốc mắt Trần Tử Nhiễm đỏ hoe:
Đúng vậy, bạn của cậu, một người bạn có thể cho cậu lợi dụng bất cứ lúc nào.

Thẩm Thiên Trường đứng lên:
Ngày mai tớ lại đến thăm cậu.

Dứt lời, cô xoay người đi.

Hay là em cho rằng cô ấy vẫn không đáng tin tưởng?

Thẩm Thiên Tưởng cúi đầu:
Chỉ là em cảm thấy, có thể như vậy sẽ rất tàn nhẫn với cậu ấy.

Thẩm Thiên Trường lắc đầu:
Chỉ bị chấn động não nhẹ và gãy xương đùi phải, không nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Chi Vũ thở dài nhẹ nhõm:
Ờ ờ, vậy thì tốt rồi, sao lại bất cẩn như thế...

Thẩm Thiên Trường trở về phòng ngủ, ngồi trên giường bắt đầu ngẩn người. Qua một lúc lâu, cô mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình, đèn cũng không bật.
Theo bản năng, Thẩm Thiên Trường gọi một câu.
Cho nên cô thừa nhận, ban đầu cô bị ảnh hưởng bởi Tài chính Thiên Nhiên.
Trần Tử Nhiễm thở r6a một hơi:
Thẩm Thiên Trường, có phải các cậu cảm thấy con người tớ rất đơn thuần, cảm thấy tớ dễ lừa, cho nên các cậu đều coi tớ là đồ5 ngốc đúng không? Bùi Tuấn Kiệt đến với tớ vì báo thù, còn cậu thì vì Tài chính Thiên Nhiên nên mới làm bạn với tớ!

Thẩm Thiên Trường nắm chặt góc áo, cô cúi đầu, bắt đầu lặng im một lúc lâu.

Nếu cậu cần thời gian, tớ có thể cho cậu thời gian suy nghĩ.
Trần Tử Nhiễm nói.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng ngước mắt lên, thật ra không mất quá nhiều thời gian:
Tiểu Nhiễm, thật sự xin lỗi, tớ sẽ không từ bỏ Tài chính Thiên Nhiên đâu.

Trần Tử Nhiễm trừng mắt nhìn cô, ngay cả việc suy xét cũng không thèm suy xét một chút hay sao?
Thấy cô không khóc nữa, rốt cuộc khóe miệng Lục Chi Cửu cũng nở nụ cười:
Thẩm Thiên Trường, em có từng nghĩ tới việc nói chân tướng cho cô ấy biết sớm hơn không.

Thẩm Thiên Tường sửng sốt một chút. Chân tướng, bí mật chôn giấu trong lòng nhiều năm nay, điều liên luỵ đến tính mạng của vô số người, thật sự có thể nói ra được hay sao?
Lục Chi Vũ còn chưa nói dứt lời, Thẩm Thiên Trường đã cúi đầu đi về phía cầu thang.
Lục Chi Vũ nhìn bóng lưng cô, rốt cuộc phát hiện có gì đó khác thường, vừa hay Lục Chi Cửu đẩy cửa bước vào, cô vội vàng kéo anh lại hỏi:
Em và Thẩm Thiên Trường cãi nhau à?

Mãi cho đến khi cảm thấy trước ngực bị ướt một mảng lớn, Lục Chi Cửu mới mở miệng nói:
Thẩm Thiên Trường, anh không cho phép em khóc nữa.

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sưng đỏ rồi, nhưng nước mắt vẫn không dừng được.
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn cô, trong giọng nói thậm chí chứa đầy sự thỉnh cầu:
Có lựa chọn nào khác không?


Không! Chỉ cần một ngày còn Tài chính Thiên Nhiên, tớ sẽ không thể quên được cậu vì cái công ty này mà lợi dụng tớ, bởi vì công ty này mà chúng ta mất đi đàn anh, bởi vì công ty này mà chúng ta không ngừng cuốn vào những trận đấu đá ghê tởm, tớ thật sự chịu đủ lắm rồi!

Thẩm Thiên Trường đi đến bên cạnh xe rồi mở cửa lên xe.

Anh đến đây lâu rồi à?
Thẩm Thiên Trường hỏi.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo bóng lưng ấy, hổn hển vớ bừa lấy cái gối ném về phía cô, vừa hay ném trúng lưng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường dừng bước.
Lục Chi Cửu vươn tay giúp cô lau nước mắt:
Giờ anh mới biết vợ mình mít ướt thế đấy.

Thẩm Thiên Trường khàn giọng nói:
Câu nói đùa này không buồn cười chút nào.

Trần Tử nhiễm vừa tức vừa sốt ruột, nếu như lúc này có thể cử động được, nhất định cô phải bóp chết người phụ nữ này, cô đã nói sẽ tha thứ cho cô ấy rồi, vì sao cô ấy còn không chịu lùi một bước!
Trần Tử Nhiễm chỉ ra ngoài cửa:
Thẩm Thiên Trường, cậu đi ra ngoài ngay cho tớ!

Thẩm Thiên Trường thật sự rất ít khóc, không ngờ lần đầu tiên khóc đau lòng như vậy lại là vì Trần Tử Nhiễm.
Không biết vì sao, Lục Chi Cửu bỗng nhiên cảm thấy ghen tỵ.

Không, không phải em.
Lục Chi Cửu nói xong rồi cũng đi lên tầng.
Lục Chi Vũ không hiểu gì cả, buổi sáng ra khỏi nhà vẫn bình thường, rốt cuộc là làm sao thế này?

Chúng ta làm việc khác cũng có thể kiếm được tiền, cũng có thể sống tốt, vì sao cậu nhất định phải cố chấp như vậy!


Tiểu Nhiễm, có lẽ có một ngày tớ có thể từ bỏ, nhưng chắc chắn không phải là lúc này.

Thẩm Thiên Trường ngước mắt lên nhìn anh, cảm giác xót xa cố gắng đè xuống trong lòng lúc trước lại trào dâng, Trước kia khi chưa gặp Lục Chi Cửu, cô thật sự nghĩ Trần Tử Nhiễm chính là người sẽ ở bên cô đến già.

Lục Chi Cửu, hình như em đã mất đi người bạn quan trọng nhất của mình rồi...

Trần Tử Mặc đắp chăn cho cô, sau đó lại đi ra ngoài cửa, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Thiên Trường.

Tuyệt giao thật đấy hả?


Ừm.

Thẩm Thiên Trường sửng sốt một chút, sau đó lại cúi đầu yên lặng.
Lục Chi Cửu nhìn cô:
Từ bỏ cũng không có gì là không thể, dù sao anh có thể giúp em hoàn thành những chuyện còn lại.

Thẩm Thiên Trường khịt mũi, cô lập tức từ trong lòng anh đứng bật dậy:
Anh thừa biết là em không làm được mà.

Hai người trở lại Cẩm Viên.
Lục Chi Vũ đã biết chuyện Trần Tử Nhiễm bị tai nạn, thấy hai người trở về, cô bước tới hỏi:
Tiểu Nhiễm thế nào rồi, có nghiêm trọng không?


Lục Chi Cửu...


Anh đây.
Lục Chi Cửu đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Lục Chi Cửu nhíu lông mày, nói đùa thật sự không phải sở trường của anh.

Lục Chi Cửu, Trần Tử Nhiễm nói trừ phi em từ bỏ Tài chính Thiên Nhiên, nếu không cậu ấy sẽ không tha thứ cho em. Có phải ngay từ đầu em đã mắc quá nhiều sai lầm rồi không?


Tiểu Nhiễm...

Trần Tử Nhiễm lau nước mắt:
Thẩm Thiên Trường, cậu từ bỏ Tài chính Thiên Nhiên thì tớ sẽ tha thứ cho mục đích bất chính ban đầu của cậu. Chúng ta gây dựng lại một sự nghiệp không có nhiều đấu đá như vậy, chúng ta vẫn là bạn tốt, cậu thấy có được không?


Không biết.

Trần Tử Mặc thở dài một hơi, anh thật sự không giỏi xử lý vấn đề tình cảm giữa con gái với nhau:
Tạm thời vài ngày này cô đừng đến nữa, hiện tại tâm trạng Tiểu Nhiễm không ổn định chút nào.


Được, chăm sóc cậu ấy cho tốt nhé.

Thẩm Thiên Trường tắt máy, đi đến cửa bệnh viện thì đã thấy một chiếc xe quen thuộc dừng trước cửa, cô không nghĩ rằng Lục Chi Cửu lại tới đây.
Vào khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng bệnh, Trần Tử Nhiễm lại ứa nước mắt, cô kéo chăn chùm lên đầu khóc nức nở.
Trần Tử Mặc đi vào, anh xốc chăn lên, Trần Tử Nhiễm càng khóc to hơn:
Trần Tử Mặc, em và Thẩm Thiên Trường tuyệt giao rồi, bây giờ em ghét cậu ta lắm hu hu hu...


Thẩm Thiên Trường, cái đồ máu lạnh xấu xa, tớ sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu, không muốn gặp lại cậu nữa!

Thẩm Thiên Trường không nói một lời, vẫn cứ bước chân đi ra ngoài như thế.
Lời vừa nói ra, nước mắt cũng tuôn ra theo, tình cảm chất chứa trong lòng bùng nổ giống như dòng nước lũ vỡ đê vậy.
Lục Chi Cửu đi đến trước mặt cô, dang tay ôm cô vào lòng, cái ôm ấm áp ấy khiến Thẩm Thiên Trường càng khóc hăng hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Tử Nhiễm sống trong hoàn cảnh quá tốt, thế giới của cô vẫn luôn đơn thuần vui vẻ.

Nếu có thể, cô thật sự thà rằng cô ấy không biết và không hiểu gì cả.

Cho nên, đây cũng là lý do cô không nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của Bùi Tuấn Kiệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.