Chương 577: Sau tháng tư, em chỉ thuộc về anh


Tống Ngưng Y ho một tiếng:
Không có.


Thịnh Lam thật sự không thể nhìn nổi cái cảnh kẻ xướng người họa này của ba người họ:
Được rồi, đừng8 có mà thông đồng với nhau nữa, muốn uống rượu thì ngồi xuống, không uống thì mau cút đi.

Trần Tử Nhiễm vội vã kéo ghế ngồi xuống:
Tối na3y Giám đốc Thịnh mời chứ nhỉ?
Thịnh Lam nhìn cô với ánh mắt khinh khỉnh:
Mời thì mời, cô nghĩ rằng tôi sẽ tiếc vài đồng lẻ ấy như cô hả?
9

Vậy anh hỏi giúp tôi xem tối nay anh ấy có về không?


...


Gia chủ nói nếu phu nhân muốn biết thì không cần phải giấu.

Bất kể thế nào, việc Lâm Uyển Hề trúng đạn cũng không phải là chuyện nhỏ, huống hồ Lục Chi Cửu thản nhiên như vậy, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không cần phải ghen tuông vì chuyện này. Chỉ có điều, cô vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Không.

Lục Chi Cửu vừa nói vừa cởi chiếc áo sơ mi ra rồi vào phòng tắm.
Thẩm Thiên Trường dịch vào lòng anh.
Nhận ra cơ thể cô khẽ run, Lục Chi Cửu đưa tay ôm chặt lấy cô.
Tạm thời, sẽ không chết.
Vậy thì là có khả năng sẽ chết.
Còn chưa kịp nói gì, Lục Chi Cửu đã nói trước:
Thẩm Thiên Trường, không phải máu của anh, đừng lo lắng.

Thẩm Thiên Trường cuối cùng cũng định thần lại:
Vậy anh... có bị thương không?


Anh ấy có chút chuyện đột xuất, vậy nên bảo em qua đây.

Trần Tử Nhiễm gật đầu, tự giác trèo lên ghế sau ngồi.
Thẩm Thiên Trường cũng không hy vọng là Vu Ngạo sẽ trả lời mình, đến Cẩm Viên là cô xuống xe.
Vào trong biệt thự, tất cả mọi người đều đã ngủ rồi, chỉ có đèn phòng khách vẫn còn mở.
Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam đều nhìn đến ngây người, nghĩ thầm, em họ của Trần Tử Nhiễm trông được phết này.
Tống Ngưng Y dìu Trần Tử Nhiễm đến chỗ xe của Nguyễn Triết, Trần Tử Nhiễm cũng không hẳn là không còn biết trời đất gì nữa, nhìn thấy Nguyễn Triết đến, cô nàng nhăn mặt lại:
Chẳng phải chị bảo Trần Tử Mặc đến đón sao, sao em lại đến?

Trần Tử Nhiễm nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, cô búng tay tách một cái gọi bà chủ:
Bà chủ, bàn này gọi muốn thêm món, cho xin cái t6hực đơn nào!

Dù sao thì cũng là Thịnh Lam mời, có gì mà cô phải khách sáo.

Lục Chi Cửu, không được để em thành quả phụ đâu đấy.


Anh đâu có nỡ.

Thịnh Lam đi đến xe của mình, kéo cửa xe rồi quay đầu lại.

Thẩm Thiên Trường, cô phải hạnh phúc với Lục Chi Cửu đấy, đừng để tôi có cơ hội.

Dường như mối quan hệ của hai người bắt đầu từ lần tỏ tình của Nguyễn Triết tối hôm ấy, nhưng có lẽ mọi chuyện cũng chỉ dừng lại tại đó.
Sau khi Trần Tử Nhiễm được Nguyễn Triết đưa đi, người lái xe mà Tống Ngưng Y thuê cũng tới.

Thế cô cứ đợi đi nhé, tôi về trước đây.
Dù sao thì Thịnh Lam cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tình tứ của hai người bọn họ.

Ừ, đi đường cẩn thận.


Vu Ngạo, sao Lục Chi Cửu không đến?
Thẩm Thiên Trường hỏi.

Có một vài chuyện đột xuất cần gia chủ giải quyết.

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng nở nụ cười, cô nhắm mắt lại, càng ngày cô càng tới gần Lục Chi Cửu hơn rồi.
Mấy ngày sau.
Một mình Thẩm Thiên Trường đứng ở cửa, đợi một lúc mà Lục Chi Cửu vẫn chưa đến. Đến tận khi cô sắp mất kiên nhẫn, một chiếc xe màu đen mới xuất hiện trong màn đêm, nhưng không phải là Lục Chi Cửu.
Xe dừng lại, Vu Ngạo từ ghế lái bước xuống.
Thẩm Thiên Trường và Thịnh Lam đứng ở cửa, nhìn xe của Tống Ngưng Y khuất khỏi tầm mắt. Thịnh Lam mở miệng nói:
Lục Chi Cửu tới đón cô à?


Ừm.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày:
Tất nhiên rồi.

Thẩm Thiên Trường nhìn xe của Thịnh Lam dần biến mất trong màn đêm.
Tài chính Thiên Nhiên rút hết vốn trong tài khoản của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Phong về.
Trong cuộc họp sáng sớm, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đã chính thức đưa ra các phương án làm việc của Tài chính Thiên Nhiên trước tháng giao hàng.
Sau khi xem xong phương án, trên khuôn mặt Hà Tịch và Triệu Duệ không khỏi hiện lên nét kinh ngạc.
Bởi vì đây là một phương án nhằm vào Viễn Thông, thậm chí còn có hơi hướng lấy cứng chọi cứng.
Nguyễn Triết đóng cửa xe lại rồi quay đầu nhìn Tống Ngưng Y:
Cô Tống cũng uống rượu nhỉ, để tôi tiễn cô một đoạn nhé.

Tống Ngưng Y lắc đầu:
Tối nay tôi lái xe qua đây, tôi đã thuê người lái xe rồi.


Bà chủ.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày, cô tiến về phía trước, kéo cửa xe rồi bước lên.

Chuyện gì?

Vu Ngạo khựng lại giây lát:
Cô Lâm trúng đạn rồi.

Đến khi tắm xong và đi ra, Thẩm Thiên Trường đã nằm xuống giường.
Lục Chi Cửu cũng vén chăn lên rồi nằm xuống.

Hình như hôm nay anh ấy đến hơi muộn.

Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ dò hỏi.

Lục Chi Cửu, chúng ta tổ chức đám cưới vào tháng tư có được không.

Tháng ba, em sẽ hoàn thành việc cần phải hoàn thành.
Mấy người ăn khuya đến tận một giờ sáng.
Mặc dù5 đều uống rượu, nhưng ngoài Trần Tử Nhiễm ra thì ba người còn lại vẫn tỉnh.
Sau tháng tư, em sẽ chỉ thuộc về một mình anh.

Được.

Nguyễn Triết gật đầu, anh ta cũng không miễn cưỡng:
Ừm, vậy cô... đi đường cẩn thận.

Tống Ngưng Y gật đầu mỉm cười:
Tôi biết rồi.

Nguyễn Triết dựa vào cạnh xe, lấy một điếu thuốc rồi đưa vào miệng hút.
Trong màn đêm, trong khói thuốc lượn lờ, đôi lông mày anh tuấn hơi nhíu lại, dáng vẻ của chàng công tử nhà giàu lộ rõ mồn một.
Trong tháng ba then chốt này, nếu như Tài chính Thiên Nhiên thất bại, có thể chỉ giống như một cơn mưa nhỏ trong ngành, nhưng nếu như là Viễn Thông thì đó không khác nào là một trận địa chấn.
Thời gian ngắn như thế, rốt cuộc Tài chính Thiên Nhiên có thể làm được không?

Anh sẽ chết sao?


Tạm thời sẽ không chết.

Bây giờ cô đã coi Thịnh Lam là bạn thật sự rồi sao?
Cũng có thể, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù.
Không biết qua bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động, có người đẩy cửa bước vào.
Thẩm Thiên Trường mở mắt, vừa mở đèn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa thót tim.

Lần trước anh ấy đợi rất lâu.

Thẩm Thiên Trường mỉm cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Lục Chi Cửu đang đứng trong phòng ngủ, còn chiếc áo sơ mi trắng trên người anh thì loang lổ vết máu.
Thẩm Thiên Trường ngưng thở trong giây lát, cô lập tức đứng bật dậy khỏi giường.
Thẩm Thiên Trường giơ tay ra tắt điện, rồi lên trên tầng đi vào phòng ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, cô trèo lên giường và đánh một giấc.
Đột nhiên Thẩm Thiên Trường mở choàng mắt, Lâm Uyển Hề trúng đạn? Trúng đạn?!

Anh đúng là chẳng giấu giếm gì hết nhỉ.
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười.

Lục Chi Cửu, Lâm Uyển Hề chết rồi sao?
Thẩm Thiên Trường khẽ hỏi.

Chưa.

Tối nay Lục Chi Cửu không đến.
Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế sau, rượu khiến đầu óc cô hơi choáng.
Thẩm Thiên Trường và Tống Ngưng Y dìu Trần Tử Nhiễm, Thịnh Lam thanh toán, sau đó cùng nhau ra ngoài cửa.
Một chiếc xe đã đỗ ở bên đường,
Thẩm Thiên Trường nhìn ra được vẻ do dự của Hà Tịch và Triệu Duệ, cô không an ủi mà hỏi ngược lại hai người:
Tổng thanh tra Hà và Giám đốc Triệu không tin tưởng tôi và Tiểu Nhiễm sao?


Dường như Thẩm Thiên Trường chưa từng nói ra những lời như vậy, cho dù cô rất có bản lĩnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.