Chương 626: Tôi không có đường lui nữa
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1009 chữ
- 2022-02-19 04:10:09
Vừa ngoặt vào con đường ấy là chiếc xe cũng bắt đầu xóc nảy.
May mà buổi sáng chưa kịp ăn gì, nếu không lúc này Thẩm Thiên Trường 8đã nôn ra hết rồi.
Hứa Khanh Huy, anh không có đường lui nữa đâu, mau dừng xe đi!
Thẩm Thiên Trường cố gắng hét to.
Hai bên đứng đối mặt với nhau. Phong Diệc Hành không tiến lên bước nào nữa, cứ lẳng lặng nhìn hai người họ. Biểu cảm của anh ta rất lạnh lùng, không hề hoảng loạn chút nào, dường như đang chờ Hứa Khanh Huy ra điều kiện.
Ha ha…
Hứa Khanh Huy bỗng cười một tiếng.
Thẩm Thiên Trường, lúc này cô đang thất vọng lắm nhỉ, người mà cô muốn gặp nhất không tới.
Sau đó, chân của một người đàn ông trong chiếc xe đi đầu bước xuống.
Thẩm Thiên Trường mở to mắt nhìn người vừa xuống xe.
Là… Phong Diệc Hành!
Tôi đồng ý với anh.
Phong Diệc Hành mở miệng nói.
Là người cầm quyền đời tiếp theo của nhà họ Phong, việc Phong Diệc Hành cứu sống Viễn Thông là chuyện vô cùng dễ dàng, cũng giống như việc chèn ép Viễn Thông mà thôi.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy ngạc nhiên về yêu cầu của Hứa Khanh Huy.
Cô tưởng rằng Hứa Khanh Huy sẽ đưa ra yêu cầu như tha cho Hứa Kiến Trung chẳng hạn, không ngờ lại là cứu Viễn Thông.
Nhận được câu trả lời của Phong Diệc Hành, rốt cuộc sắc mặt của Hứa Khanh Huy cũng thả lỏng hơn đôi chút. Anh ta bỗng cúi đầu, nõi khẽ vào tai Thẩm Thiên Trường:
Nếu tôi đứng ra gánh chịu mọi trách nhiệm về những chuyện mà Tiểu Nguyệt đã làm với các cô, cô có thể tha cho con bé, để con bé sống một cuộc sống như một người bình thường, cả đời này cũng không quay lại nữa, được không?
Hứa Kiến Do ở đâu?
Hứa3 Khanh Huy nhìn thẳng về phía trước, tốc độ không giảm đi chút nào.
Thẩm Thiên Trường, kể từ lúc cô cấu kết với Phong Diệc Hành 9để phá hủy Viễn Thông, tôi đã không còn đường lui nữa rồi.
Ngay từ khi bố anh cấu kết với Triệu Hàm và Thẩm Nhiên để hãm hại Vi6ện trưởng Đinh, để Hứa Kiến Do nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến ba mươi mốt đứa trẻ sống trong bóng tối cả đời, tôi cũng không còn đư5ờng lui nữa rồi.
Rốt cuộc trong mắt Thẩm Thiên Trường cũng hiện lên nét hoảng loạn. Cô nhìn vách núi cách mình càng lúc càng gần…
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đầu óc Thẩm Thiên Trường chẳng nghĩ được gì nữa.
Cô nhắm mắt lại theo bản năng.
Thẩm Thiên Trường mở mắt ra, còn chưa kịp tỉnh hồn thì đã bị kéo ra ngoài.
Hứa Khanh Huy khống chế Thẩm Thiên Trường, kéo cô tới cạnh vách núi.
Rốt cuộc, mấy chiếc xe đuổi theo đằng sau cũng dừng lại.
Thẩm Thiên Trường cố gắng dằn cảm giác khó chịu xuống, cô bình tĩnh mở miệng:
Hứa Khanh Huy, anh vốn không định giết tôi, đúng không?
Anh ta đã bắt cóc cô ba ngày rồi, nếu muốn giết cô thật thì đã chẳng chờ đến lúc này.
Cơ thể của Hứa Khanh Huy hơi khựng lại, sau đó nhìn Phong Diệc Hành và chậm rãi lên tiếng:
Tôi muốn anh ngừng chèn ép Viễn Thông, để Viễn Thông có cơ hội vực dậy.
Hứa Khanh Huy không nói thêm gì nữa, anh ta vẫn lái thẳng về phía trước. Thẩm Thiên Trường ngồi đằng sau, nhìn chiếc xe ngày một lên cao, mãi cho đến khi cô không nhìn thấy con đường phía trước nữa.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường thay đổi hẳn, cô đột nhiên quát lên:
Hứa Khanh Huy, đằng trước là vách núi! Mẹ kiếp, anh dừng lại cho tôi!
Hứa Khanh Huy nhếch môi cười:
Cũng tốt, có cô đi cùng, tôi sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Hứa Khanh Huy nở nụ cười, bất cứ lúc nào Thẩm Thiên Trường cũng không bao giờ quên mục đích của mình, đến lúc này mà cô vẫn không quên trao đổi điều kiện với anh ta.
Hứa Khanh Huy lại nhẹ giọng nói:
Cô biết không? Cô hủy hoại Viễn Thông, cũng đồng nghĩa với việc hủy hoại đời tôi đấy.
Nghe anh ta nói vậy, không biết vì sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Két…
Trong bầu không khí ngưng đọng, âm thanh chói tai do má phanh ma sát với bánh xe vang lên.
Thời khắc cuối cùng, chiếc xe dừng lại bên vách núi.
Hứa Khanh Huy, Phong Diệc Hành đã đồng ý với anh sẽ không chèn ép Viễn Thông nữa, anh vẫn cảm thấy chưa đủ sao?
Viễn Thông không thua, là tôi thua.
Tất cả mọi người đều nói rằng Viễn Thông có được ngày hôm nữa là nhờ bố anh ta, anh ta chỉ đứng trên vai của bố anh ta, thừa hưởng mọi thứ đang có.
Người thừa kế mà lúc đầu Hứa Kiến Trung lựa chọn là em gái của anh ta - Hứa Khanh Nguyệt. Anh ta sinh ra đã là một kẻ bình thường, cũng không phải đứa con được bố mình yêu thương, ngay cả khi còn nhỏ, thậm chí Hứa Kiến Trung còn không muốn tới họp phụ huynh cho anh ta.
Bởi vì Hứa Kiến Trung không thể chấp nhận được chuyện con trai mình học kém đến mức không theo kịp tiến độ của lớp, đi họp phụ huynh sẽ chỉ khiến ông ta cảm thấy mất mặt.
Nếu năm đó mẹ anh ta không qua đời đột ngột thì Viễn Thông cũng chẳng thuộc về anh ta.
Vậy nên sau khi tiếp quản Viễn Thông, anh ta bất chấp mọi thứ để chứng minh bản thân. Trong cuộc chiến với Đầu tư Khánh An mấy năm trước, anh ta đã thắng, thành công đưa Viễn Thông lên đỉnh vinh quang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.