Chương 627: Tôi không có đường lui nữa


Anh ta không muốn nghe người khác nói rằng, Tiểu Nguyệt mới là người thích hợp nhất.

Ngay từ khi Tài chính Thiên Nhiên vẫn chỉ là m8ột công ty nhỏ, anh ta đã chú ý tới nó rồi.

Lần đầu tiên gặp Thẩm Thiên Trường, dáng vẻ kiêu ngạo của cô càng khơi dậy lòng háo th3ắng của anh ta.
Phong Diệc Hành nhướng mày lên, thẳng thắn thật đấy.
Không biết tính cách này giống ai nữa, chắc là bị lây từ Trần Tử Nhiễm rồi.

Anh em ruột.

Thẩm Thiên Trường sửng sốt giây lát, định gặng hỏi thêm nữa thì Vu Ngạo bỗng xông tới kéo cô sang bên cạnh.
Cùng lúc ấy, Hứa Khanh Huy nhanh chóng khởi động xe rồi đạp chân ga trước khi những người đằng sau kịp đuổi tới.

Uỳnh…
một tiếng, chiếc xe lao xuống vách núi.
Nhưng đến cuối cùng, anh ta đã thua.
Có vô s5ố lần anh ta cho rằng mình đã thoát khỏi cái lối đi tối tăm lạnh lẽo ấy, nhưng bây giờ, cánh cửa ấy đã đóng lại thật rồi.
Quyết định sai lầm của anh ta phải đổi lấy những lời phỉ nhổ của đám người đó.
Anh ta không ngờ Hứa Kiến Trung lại vô cùng tán thành ý định đối phó với Tài chính Thiên Nhiên của mình.
V9ậy nên anh ta hăm hở hơn bất cứ lúc nào, thậm chí tăng số vốn lên mức cao nhất.
Đó là một cuộc chiến để anh ta chứng tỏ bản thân, 6đồng thời cũng là trận chiến phải khiến Thẩm Thiên Trường tâm phục khẩu phục.

Bà chủ!

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn anh ta:
Vu Ngạo, có phải lần này anh sẽ lại bị Lục Chi Cửu phạt nữa không?

Vu Ngạo cụp mắt xuống:
Hôm cô bị bắt cóc, tôi đang ở nước M với gia chủ.

Vậy nên lúc đi sang nước M, Lục Chi Cửu đã đưa cả Vu Ngạo đi, nhưng lại không về cùng anh ta.
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô đi tới trước mặt Phong Diệc Hành.

Anh có quan hệ gì với tôi?

Bà chủ không sao chứ?
Vu Ngạo mở miệng hỏi.
Thẩm Thiên Trường hoàn hồn lại, cô quay đầu nhìn Vu Ngạo:
Tôi không sao.

Dứt lời, Thẩm Thiên Trường xoay người lại, mới đi được hai bước thì chân cô đã khuỵu xuống, Vu Ngạo nhanh tay đỡ cô.
Còn anh ta thì chẳng hề biết gì, chỉ ngốc nghếch lấy tất cả những đang có ra đặt cược.
Nghe những gì mà Hứa Khanh Huy nói, Thẩm Thiên Trường vô cùng khiếp sợ. Nhà họ Hứa cũng chẳng khác nào nhà họ Thẩm, tất cả đều là vật hy sinh cho lợi ích và quyền lực.

Hứa Khanh Huy, tôi thông cảm với những gì mà anh em các người gặp phải, nhưng không có nghĩa là tôi tán thành. Cho dù tôi có hận đến mấy thì tôi cũng sẽ không dùng những thủ đoạn cực đoan trái pháp luật để đối phó với các người. Tôi muốn thắng, nhưng cũng muốn thắng một cách quang minh chính đại. Những gì mà Hứa Khanh Nguyệt gặp phải không phải là cái cớ biện minh cho sự ác độc của cô ta. Làm người mà không có đạo đức tối thiếu, không có sự lương thiện cơ bản thì cô ta cũng không xứng có được sự tha thứ của bất cứ ai.

Trong cuộc họp Hội đồng quản trị lần cuối cùng, đám người đó đã mắng nhiếc chỉ trích anh ta, Hứa Khanh Huy, anh đúng là đồ vô dụng!

Thẩm Thiên Trường, cô biết vì sao tôi lại không xin tha cho bố tôi không?

Hứa Khanh Huy nói một cách chậm rãi, mang theo hận ý vô tận:
Bởi vì mẹ tôi đã bị ông ta giết chết!

Thẩm Thiên Trường phản ứng rất nhanh, cô vươn tay ra chặn cửa xe, bất chấp sự đau đớn trên cánh tay:
Rốt cuộc Hứa Kiến Do đang ở đâu?

Hứa Khanh Huy nhìn tay cô, anh ta im lặng, ngước mắt lên, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nói ra câu mà anh ta muốn nói nhất.

Ông ta đã chết rồi. Vào buổi tối cô chạy ra khỏi cô nhi viện, ông ta đã bị giết chết, bố tôi chôn ông ta ở gần đó.

Thẩm Thiên Trường sững sờ nhìn cảnh tượng ấy, cô không ngờ là Hứa Khanh Huy lại kết thúc sinh mạng của mình bằng cách này.
Anh ta chỉ đưa ra một điều kiện nhỏ bé với Phong Diệc Hành mà thôi.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe ấy rơi vào dòng sông đen ngòm dưới chân núi, sau đó nhanh chóng chìm xuống.
Thẩm Thiên Trường lập tức nín thở.

Mẹ tôi là một người phụ nữ lương thiện. Năm đó, bà ấy tình cờ biết chân tướng về vụ việc trong cô nhi viện, đồng thời không thể chấp nhận được chuyện hoang đường đó của bố tôi. Bọn họ đã cãi nhau mấy lần vì chuyện này, cuối cùng có một lần, bố tôi đã đẩy bà ấy ngã xuống cầu thang, phòng ngừa bà ấy tố giác… Tiểu Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy tất cả. Vì muốn che giấu tội ác của bố mình, con bé đã sa thải tất cả người hầu trong nhà, nhưng chuyện bố mình giết mẹ đã để lại ám ảnh trong lòng con bé. Con bé cứ thế sống mười mấy năm trong cái cảm xúc sợ hãi và day dứt ấy, trạng thái tâm lý đã không được như người bình thường. Nếu không, cô tưởng trong một thời gian ngắn như thế, cô có thể đưa một người bình thường vào bệnh viện tâm thần được sao…

Vậy nên, Hứa Khanh Nguyệt đã từ chối trở thành người thừa kế của Viễn Thông, bởi vì Viễn Thông chính là một sản phẩm dính máu tươi của mẹ họ.
Hứa Khanh Huy nở nụ cười, anh ta thật sự rất ghét Thẩm Thiên Trường. Cô kiêu ngạo, bất chấp lý lẽ, mặt dày, còn luôn nói ra những lời mà người khác không thể phản bác được.

Thẩm Thiên Trường, ba ngày qua là quãng thời gian vui vẻ nhất của tôi trong ba năm qua.

Ngay sau đó, anh ta buông Thẩm Thiên Trường ra, nhanh chóng chui vào trong xe.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn cảm thấy giật mình.


Cùng bố cùng mẹ?


Phong Diệc Hành nhìn cô:
Cùng bố khác mẹ.



Anh giống mẹ à?



Giống bố.


Thẩm Thiên Trường thừa nhận là mình hơi ghen ghét, vì sao cô không được gene di truyền tốt cơ chứ!


Tên tôi là gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.